Vũ Vương

Chương 934: Chương 934: Thiên Oa




Mộ Hàn vội vàng tránh đi nói:

- Tiền bối khách khí, năm đó Thần Nguyệt đối với ta từng có ân cứu mạng, ta đưa nàng trở về cũng là nên làm.

Ngay sau đó, Mộ Hàn liền đem sự tình năm đó ở Sâm La Giới tao ngộ Thần Nguyệt đại khái nói một lần.

- Trách không được, trách không được Thần Nguyệt một mực không trở lại, ta cũng cảm ứng không đến khí tức của nàng. . .

Hồng Liên bưng lấy Hồn Ấn của con gái, hốc mắt hiện hồng, nhưng chợt ánh mắt của nàng liền trở nên lạnh như băng đến cực điểm.

- Cổ Thái, ta biết là ngươi làm, ta chắc chắn sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Những lời cuối cùng này từ trong miệng Hồng Liên tóe ra, đúng là sát khí ngập trời.

- Cổ Thái?

Trong nội tâm Mộ Hàn khẽ động, đó là hung thủ làm hại Thần Nguyệt thân hình tiêu vong, chỉ còn Hồn Ấn sao?

Phượng Sào là một trong tam đại thế lực cường đại nhất Thần U Thiên Vực, Thần Nguyệt càng là con gái của Hồng Liên, cái gia hỏa gọi Cổ Thái kia cũng không biết là lai lịch gì, lại dám đối với nàng ra tay?

- Mộ Hàn, Cổ Thái này ta nghe nói qua.

Trong không gian Tâm cung, Tử Linh đột nhiên lên tiếng.

- Ah?

Mộ Hàn có chút kinh ngạc, chợt nghe Tử Linh tiếp tục nói.

- Hắn là tuyệt thế thiên tài của U Ảnh tộc, chủ nhân trước của ta từng cùng hắn ở một giới bích không gian tao ngộ, kịch chiến một hồi, kết quả lưỡng bại câu thương, bất phân thắng bại. Lúc kia, chủ nhân của ta cùng hắn đều vừa mới đạt tới Thiên Nhân Cảnh.

- Cái kia là thời điểm nào?

Mộ Hàn nhịn không được nói.

- Nhớ không rõ rồi, bất quá tối thiểu có mấy ngàn năm đi à nha.

Tử Linh thổn thức nói.

- Về sau, chủ nhân của ta trùng kích Hư Thiên thần kiều thất bại, hồn phi phách tán, Cổ Thái kia nếu không chết, hiện tại tuyệt đối là Bán Thần cường giả.

- Bán Thần. . .

Mộ Hàn có chút hướng về, uy thế của Bán Thần cường giả, hắn đã từ trên người Hồng Liên cảm nhận được, Lôi Sát Lão Tổ đường đường Thiên Nhân Cảnh Vũ Tiên, vừa rồi ở trước mặt Hồng Liên đúng là nén giận, xám xịt rời đi Hỏa Hồn Sa Mạc, nếu động thủ, Lôi Sát Lão Tổ sợ là ngay cả một kích của Hồng Liên cũng gánh không được.

Song phương chênh lệch thật sự quá lớn.

Bán Thần đã là như thế, hai Thần Cảnh cường giả vượt qua Hư Thiên thần kiều kia thực lực không biết sẽ khủng bố bực nào!

Vèo! Vèo!

Tiếng xé gió kịch liệt vang lên, hai đạo lưu quang hỏa hồng từ phía chân trời kích xạ mà đến, bay xuống ở bên cạnh, lại là hai Hồng Nguyệt Phượng Hoàng, thân thể so với Hồng Liên hơi nhỏ hơn chút ít.

Thân hình hơi chấn động, liền hóa thành hai đạo thân ảnh, một nam một nữ, khuôn mặt tuổi trẻ tuấn mỹ.

- Thiên Nhân Cảnh!

Mộ Hàn giựt mình tỉnh lại, xem trong cơ thể của bọn họ để lộ ra khí tức, so với Vạn Lôi Tiên Tông Lôi Sát Lão Tổ còn cường đại hơn, nói không chừng đều là Thiên Nhân Cảnh đỉnh phong Vũ Tiên.

- Tộc mẫu, đây là Thần Nguyệt Hồn Ấn ?

- Rốt cuộc tìm được Thần Nguyệt rồi.

Hai gã nam nữ trẻ tuổi kia đều là cực kỳ kích động.

- Đúng vậy a, may mắn mà có vị tiểu huynh đệ này.

Hồng Liên thu vào sát khí toàn thân.

- Thần Nguyệt Hồn Ấn ở một địa phương tên là Thái Huyền Thiên vực biên thuỳ phía Tây Nam Thiên vực mang đến, chuyên môn đưa về chỗ chúng ta. Thần Tâm, Thần Dực các ngươi cùng vị tiểu huynh đệ này cùng nhau phản hồi Phượng Sào, cần phải hảo hảo chiêu đãi, không thể có chút lãnh đạm nào. . . Tiểu huynh đệ, ta đi trước một bước, khí tức của Thần Nguyệt đã thập phần yếu ớt, phải lập tức tiến vào Niết Bàn Động mới được.

Nói đến đây, Hồng Liên hơi có chút áy náy nhìn Mộ Hàn, thân hình liền hóa thành một đoàn hồng mang, đột nhiên từ trong hố to này biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. . .

. . .

- Cái này là Thần Ngô Cổ Thụ. . .

Ước chừng lưỡng khắc chung sau, nhìn về một cây đại thụ phía trước kia, hai mắt Mộ Hàn trừng căng tròn, hoàn toàn bị chấn động rồi, vô số thân cành nghiêng duỗi hoành dật, để cho Thần Ngô Cổ Thụ này bao trùm phạm vi cực kỳ rộng lớn, đúng là so với Côn Luân Tiên Phủ còn muốn lớn.

Để cho Mộ Hàn ngạc nhiên nhất chính là, trong phạm vi Thần Ngô Cổ Thụ kia khắp nơi đều có một loại lực lượng kỳ dị vô cùng vô tận, nó không giống Linh Vũ Tiên Nguyên hoặc Thái Tố Tiên Khí phân thành một ít đoàn hoặc một ít đầu như vậy, mà là tràn ngập cả phiến không gian, vô hình vô chất, lại có thể rõ ràng mà cảm ứng ra.

Loại lực lượng này so sánh với Lôi Điện chi lực ở Lôi Vân Giới tích góp từng tí một kia phải mạnh hơn.

Nếu có thể ở bên trên Thần Ngô Cổ Thụ tu luyện, đừng nói là Thiên Anh Lục Biến, cho dù là lực lượng cần thiết cho Thiên Anh Thất Biến, Bát Biến đoán chừng cũng dư xài.

- Mộ Hàn huynh đệ, mời!

Đối với Mộ Hàn thần sắc khiếp sợ, Thần Dực cùng Thần Tâm cũng thấy nhưng không thể trách, cười mỉm mà tiếp tục dẫn đường đi về phía trước.

Mộ Hàn như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng đuổi theo, không có một hồi, đã tiến nhập trong phạm vi cành lá che mát.

Từng con Hồng Nguyệt Phượng Hoàng ở trong đại thụ xoay quanh thẳng qua, Phượng Minh thanh thúy mà âm vang liên tiếp, cảnh tượng nhất phái an bình tường hòa. Phát hiện có người lạ đến, thỉnh thoảng có Hồng Nguyệt Phượng Hoàng chạy tới tò mò dò xét Mộ Hàn cái khách không mời mà đến này, càng có chút ít tiểu gia hỏa nghịch ngợm một đường đi theo.

Lần đầu tiến vào Phượng Sào, Mộ Hàn cũng không vô lễ phóng thích tâm thần, dò xét tình huống.

Ba người ở trong một mảnh nhánh cây to lớn quấn đi. . .

Lại là gần lưỡng khắc chung qua đi, thân hình hăng hái bay đi của Thần Tâm cùng Thần Dực bỗng nhiên dừng lại, Mộ Hàn ngưng mắt nhìn lại, phát hiện mình tựa hồ đã đến vị trí gần ngọn cây, đối diện một nhánh cùng thân cây Thần Ngô Cổ Thụ giao hội, chiếm cứ một cái ổ sào màu đỏ cực lớn.

Cái ổ sào kia giống như dùng vô số cành khô lá cây bện thành, cửa vào là một cái cửa động vòng tròn bóng bẩy, đường kính tối thiểu có 50m. Xuyên thấu qua cửa động nhìn lại, nội bộ ổ sào đúng là một mảnh mông lung.

Thần Dực đưa tay đi phía trước chỉ, cười mỉm nói:

- Đây là Thiên Oa, Mộ Hàn huynh đệ có thể tạm thời ở bên trong tu luyện, tộc mẫu đem Thần Nguyệt Hồn Ấn an trí tốt, liền sẽ đích thân tới gặp ngươi.

- Thiên Oa?

Cái danh tự này có chút kỳ lạ, lại để cho Mộ Hàn khẽ giật mình.

- Thật sự là Thiên Oa? Nơi tốt ah nơi tốt, không nghĩ tới bọn hắn lại cho phép ngươi tiến vào Thiên Oa.

Tâm cung không gian, thanh âm dị thường kinh hỉ của Tử Linh đột nhiên vang lên.

Thần Tâm cũng vui vẻ dạt dào nói:

- Mộ Hàn huynh đệ, tại Thiên Oa tu luyện một ngày, tối thiểu vượt qua ở bên ngoài tu luyện một năm, vô số năm qua, ngươi là nhân loại tu sĩ thứ hai được cho phép tiến vào Thiên Oa. Cái thứ nhất đến từ Thần U Thiên Vực Độn Tiên Cốc, hôm nay hắn đã bước chân vào võ đạo Thần Cảnh.

Cái Thiên Oa này thật không ngờ lợi hại!

Trong nội tâm Mộ Hàn ngạc nhiên, vội vàng có chút khom người, cảm kích nói:

- Đa tạ hai vị tiền bối.

- Đừng cám ơn chúng ta, đây là ngươi nên được.

Thần Tâm cười mỉm phất phất tay.

- Mộ Hàn huynh đệ, nắm chặt thời gian, cũng không nên lãng phí cơ hội tốt như vậy, tranh thủ ở trong Thiên Oa nhiều vài ngày.

Thần Dực cũng là vẻ mặt tươi cười hướng Mộ Hàn nhẹ gật đầu, lúc này mới cùng Thần Tâm biến mất trong cành lá rậm rạp.

- Mộ Hàn, nhanh đi vào, nhanh đi vào. . .

Thần Tâm cùng Thần Dực vừa đi, Tử Linh liền gấp rống kêu to lên, đúng là không thể chờ đợi được.

- Tử Linh, Thiên Oa kia đến cùng có chỗ thần kỳ gì?

Mộ Hàn phiêu hướng ổ sào bên ngoài vài trăm mét kia, nhưng lại nhịn không được hướng Tử Linh hỏi thăm về nó.

- Mộ Hàn, ngươi có chỗ không biết, cái Thiên Oa này là căn nguyên để Hồng Nguyệt Phượng Hoàng nhất tộc cường thịnh, bên trong ẩn chứa Thần Ngô Cổ Thụ vô số năm diễn sinh ra Hỗn Độn Thiên Lực. Hấp thu loại Hỗn Độn Thiên Lực này tu luyện một ngày, còn vượt qua ở bên ngoài tu luyện một năm. Đối với ngươi mà nói, càng là cực tốt, có Hỗn Độn Thiên Lực này, Hỗn Độn Tiên Pháp của ngươi tu luyện tuyệt đối sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nói xong lời cuối cùng, Tử Linh cũng có chút cảm khái.

- Mấy đời chủ nhân trước của ta một mực đều hy vọng có thể tiến vào Thiên Oa tu luyện, đáng tiếc thủy chung không có cơ hội, không nghĩ tới Hồng Liên vậy mà đối với ngoại nhân như ngươi cởi mở Thiên Oa này, Mộ Hàn, ngươi so với mấy đời chủ nhân trước của ta thì may mắn nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.