Bên ngoài cung điện mặt trời lên rồi lặng, ngày đi đêm tới, thời gian trôi qua như con thoi.
Trong điện từng đoàn "Ma tâm thần hỏa" từ từ giảm bớt, vốn hắc diễm như ẩn như hiện thì "Mặc Viêm Thần Lô" từ từ rõ ràng.
Xùy! Xùy...
Một tiếng nổ nhẹ phá toái hư không, mười ngón tay của Cái Thế không
ngừng đảo quanh như hồ điệp, từng sợi tiên lực không ngừng dung nhập vào trong hắc diễm.
Lại qua hồi lâu ma tâm thần hỏa chung quanh "Mặc Viêm Thần Lô" chỉ còn
một tầng nhỏ, dùng thời gian không bao lâu rót vào trong thần lô.
- Không sai biệt lắm!
Trong mắt Cái Thế hiện ra thần sắc vui mừng, hắn đứng lên, lực lượng
tinh thần bàn bạc từ trong không gian tâm cung tiến ra ngoài, trong
khoảnh khắc đã bao trùm lấy "Mặc Viêm Thần Lô". Những lực lượng tinh
thần này đụng vào vách lò, không ngừng rót thẳng vào trong thần lô.
Lúc này Mộ Hàn bị giam cầm đã trôi qua nửa năm.
"Ma tâm thần hỏa" sắp hao hết, trai qua nửa năm không ngừng xâm nhập,
luyện hóa, đừng nói là Thái Vi Võ Tiên, cho dù là ý thức của Thiên Nhân
Võ Tiên cũng triệt để tiêu tán. Hiện tại Cái Thế muốn làm chính là lưu
lại tâm thần lạc ấn trong linh hồn của Mộ Hàn, lúc này xem như luyện chế khôi lỗi thành công.
- Ồ? Không đúng!
Nhưng mà ngay một lúc này Cái Thế nhíu mày, trong đôi mắt hiện ra thần sắc hồ nghi.
Giờ phút này lực lượng tinh thần của hắn tràn ngập không gian "Mặc Viêm
Thần Lô", tình cảnh bên trong hiện ra trong đầu của hắn rất rõ ràng.
Chính giữa "Mặc Viêm Thần Lô", Mộ Hàn vẫn ngồi xếp bằng không nhúc nhích.
Quần áo bên ngoài của hắn đã hóa thành tro tàn, thỉnh thoảng có hắc diễm từ trong người thoát ra ngoài, da thịt bên ngoài đen bóng, nhìn qua
không giống thân thể nhân loại, mà là một loại mặc ngọc nào đó điêu khắc mà thành, cho người ta cảm giác sóng bóng óng ánh.
Đây là biểu hiện thân thể được "Ma tâm thần hỏa" rèn luyện đến mức tận cùng.
Thân thể đã như vậy thì linh hồn có thể nghĩ.
Dưới tình huống như vậy lực lượng tinh thần có thể dễ dàng tiến vào
không gian tâm cung Mộ Hàn. Sự thật cũng là như vậy, lực lượng tinh thần của Cái Thế dễ dàng tiến vào trong "Tử Hư Thần Cung" , không có tao ngộ cái gì ngăn cản cả, khiến cho hắn nghi hoặc vạn phần chính là lực lượng tinh thần đi vào là đi vào. Đi vào như trâu đất nhập biển, biến mất
không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như nó chưa từng tồn tại.
Kể từ đó tinh thàn của hắn không có khả năng đánh dấu lên linh hồn mất đi ý thức của Mộ Hàn.
- Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?
Hắn híp mắt nhìn chằm chằm vào "Mặc Viêm Thần Lô ", Cái Thế nhíu mày
càng chặt, ý niệm của hắn bắn ra một đạo khí tức màu đen vào vách lò.
Đạo khí tức màu đen này chính là một tia thần lực Cái Thế lĩnh ngộ trong Thần Vực ngưng luyện mà thành.
Bởi vì có thần lực mới khiến cho Cái Thế là cường giả bán thần đứng sừng sững trên đầu Thiên Nhân Võ Tiên đỉnh phong. Áp chế tuyệt đối các Võ
Tiên khác.
Sau khi thần lực tiến vào trong "Mặc Viêm Thần Lô" và chậm rãi tới gần mi tâm của Mộ Hàn.
Hô!
Thần lực tiến vào trong không gian tâm cung của Mộ Hàn, trong nháy mắt
một đạo hấp lực kinh khủng từ bốn phương tám hướng lao tới cắn nuốt thần lực của hắn.
- Làm sao có thể?
Cái Thế kinh hãi biến sắc, trong miệng chợt gầm hét lên.
- Mộ Hàn, ý thức của ngươi còn chưa biến mất?
Lúc này tiếng kêu gào vang lên, thần lực của Cái Thế điên cuồng lui bước ra khỏi tâm cung của Mộ Hàn, có thể làm cho hắn khiếp sợ chính là "Tử Hư Thần Cung" của Mộ Hàn triệt để phong bế.
- Đương nhiên không có, có chút ‘ ma tâm thần hỏa ’ mà muốn luyện hóa
ta? Cái Thế, ngươi quá xem thường ta rồi đấy! Đạo thần lực này đã tới
thì không cần ra ngoài, lưu lại cho ta!
Hai mắt Mộ Hàn bỗng nhiên mở ra, trong miệng cười ha ha, thần lực này nhanh chóng bị "Thôn phệ tiên vực" bao trùm.
- Muốn hấp thu thần lực của lão phu? Nằm mơ!
Khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, đáy lòng Cái Thế tức giận khôn cùng, hắn
không cách nào thừa nhận bị Mộ Hàn lừa bịp suốt nửa năm qua, thậm chí
ngay cả "Ma tâm thần hỏa" hắn tân tân khổ khổ tìm kiếm cũng làm áo cưới
cho Mộ Hàn, trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt đầy sát khí.
Phanh!
Tay phải của Cái Thế như thiểm điện đánh "Mặc Viêm Thần Lô" vào vách đá, tiên lực khủng bố xuyên thấu ra ngoài, dùng xu thế bài sơn đảo hải
nghiền áp qua. Đạo thần lực trong "Tử Hư Thần Cung" của Mộ Hàn như biến
thành sinh vật có tính mạng, bắt đầu bắn ngược kịch liệt.
Thần lực và tiên lực của Cái Thế trong ngoài hô ứng, giống như muốn phá tan trở ngại tâm cung của Mộ Hàn tụ hợp một chỗ.
- Cái Thế, ta có thể lưu thần lực của ngươi lại hay không thì ngươi lập tức sẽ biết!
Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, trực tiếp buông tâm cung ra, "Thôn phệ tiên
vực" khuếch trương nhanh chóng, lập tức dung nạp tiên lực của Cái Thế
rót vào trong đỉnh lô. Chợt Mộ Hàn cho "Hỗn độn thần lực" dung nhập vào
"Thôn phệ tiên vực", hấp lực tăng lên vô số lần.
Tiên lực của Cái Thế không ngừng bị hút vào tâm cung, bị Thiên Anh hấp
thu, mà thần lực ngo ngoe muốn động cũng bị trấn áp xuống.
- Thần lực! Ngươi cũng có thần lực!
Bên ngoài "Mặc Viêm Thần Lô" Cái Thế hoảng sợ kinh hô, mặt mũi tràn đầy
khó tin. Từ xưa đến nay chỉ có Thiên Nhân Võ Tiên lĩnh ngộ Thần Vực mới
có thể cô động ra thần lực, hắn chưa từng nghe nói Võ Tiên có thể ở Thái Vi Cảnh có được thần lực của mình.
Nhưng hiện tại Mộ Hàn lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn.
Nhưng mà Cái Thế rốt cuộc cũng là cường giả bán thần trải qua mưa gió,
khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng vẫn nhanh chóng khiến tâm thần bình tĩnh
lại, tức giận quát:
- Mộ Hàn, có thần lực thì như thế nào? Nếu không thể luyện ngươi thành khôi lỗi thì lão phu sẽ triệt để đánh chết ngươi!
Giọng của Cái Thế như lôi đình, trên mặt hiện ra thần sắc tức giận.
Oanh!
Chợt tiên lực mênh mông từ bàn tay Cái Thế liên tục rót vào bên trong
"Mặc Viêm Thần Lô", ngay sau đó tuyệt phẩm đạo khí này chấn động mạnh
mẽ, vô số đạo văn phiền phức rập rạp sáng ngời, một đạo hào quang màu
đen đậm đặc bao phủ, chẳng những tràn ngập mỗi tấc không gian bên trong
cung điện, càng thôn phệ ánh sáng ở bên ngoài.
Trong lúc nhất thời tòa cung điện này hóa thành vòng xoáy màu đen khổng
lồ, mà "Mặc Viêm Thần Lô " chính là ngọn nguồn của vòng xoáy.
Hô!
Trong Mặc Viêm Thần Lô lực áp bách tăng lên tới mức đáng sợ, một lần
thêm một lần, một lớp mạnh hơn một lớp, nó như muốn nghiền Mộ Hàn thành
bánh thịt.
Dưới áp bách vọt tới, Mộ Hàn đã vận chuyển lực lượng bản thân tới cực hạn.
Tuy còn có thể chèo chống tạm thời, nhưng mà Mộ Hàn có thể dự cảm được
một khi uy lực tuyệt phẩm đạo khí triệt để bạo phát thì áp lực càng thêm khủng bố.
- Quả nhiên không hổ là tuyệt phẩm đạo khí!
Trong bất tri bất giác trên mặt Mộ Hàn hiện ra thần sắc ngưng trọng.
- Phải mau chóng rời khỏi ‘ Mặc Viêm Thần Lô ’, nếu không sẽ bị động đánh giết.
Thời điểm Mộ Hàn đưa ra quyết định, đột nhiên Tử Linh cười hì hì nói:
- Mộ Hàn, Cái Thế có tuyệt phẩm đạo khí, ngươi cũng có tuyệt phẩm đạo khí...