Vũ Vương

Chương 388: Chương 388: Văn Nhân Tinh Nhược




Mộ Thanh Long là đúng đã trợ giúp rất lớn cho hắn, tại phương diện Luyện khí càng là sư phụ khai sáng của hắn. Nghe nói Mộ Thanh Long đã đột phá đến Đạo Cảnh, hắn cũng là cảm thấy bội phần mừng rỡ. Dù sao sau khi đạt tới Đạo Cảnh, không chỉ có ý nghĩa thực lực của bản thân tăng vọt, càng ý nghĩa là số tuổi thọ sẽ gia tăng một mức lớn .

- Nếu như sư phụ biết tình huống hiện tại của ngươi, nhất định sẽ cao hứng phi thường.

. . .

Trên các sàn đấu khác, đám tu sĩ đều đang kịch liệt đánh nhau ngươi chết ta sống. Mà Mộ Hàn và Vân Phiêu Phiêu tiến vào sàn đấu lâu như vậy chẳng những không có động thủ, ngược lại nói cười nhàn nhã, liền có vẻ đặc biệt dễ thấy. Chỉ là trong chốc lát công phu, điều đó liền hấp dẫn vô số ánh mắt tò mò của các tu sĩ ở phía chân trời chung quanh sân điện .

- Nam nhân kia hình như là Mộ Hàn của Vô Cực Thiên Tông, nữ chính là ai? Bọn họ lên rồi không tranh thủ thời gian tỷ thí, kéo dài làm gì?

- Hả. Kia không phải sư muội Phiêu Phiêu sao?

. . .

Trong đám người đông đặc, những tiếng nói thầm nghi hoặc thỉnh thoảng vang lên.

Mà ở trên tòa Phương Thai kia, Ngọc Tâm Hạc cũng là đột nhiên mở miệng cười nói:

- Phù Tông chủ. Tiểu cô nương gọi là Vân Phiêu Phiêu kia có tư chất phi thường tốt . Nếu như ta không có nhìn lầm, e rằng nàng có được 'Hỏa Linh đạo thể' .

Tiêu Dịch Tiên cũng là hơi gật đầu:

- Có 'Hỏa Linh đạo thể', tư chất tại Luyện khí tất nhiên không giống người thường.

- Tiểu nha đầu kia đích xác rất khá.

Phù Kiên cười híp mắt nói

- Đáng tiếc, sư phụ trước kia của nàng thực lực quá yếu. Không thể chân chánh phát huy ra được tiềm lực của nàng. Nếu mà nàng gia nhập Vũ Long Thiên Tông sớm hơn vài năm, lúc này nhất định đã đạt tới Mệnh Tuyền Thất Trọng Thiên. Nếu là cơ duyên thích hợp, đột phá đến Vạn Lưu Cảnh cũng không phải không có khả năng.

Thấy lão tán dương Vân Phiêu Phiêu như vậy, Ngọc Tâm Hạc và Tiêu Dịch Tiên nhìn nhau mỉm cười.

Tư Không Như Ý cũng là nói trêu ghẹo:

- Tiểu cô nương kia và Mộ Hàn đều là đến từ cùng một chỗ, đối với nhau vẫn còn phi thường quen thuộc. Hơn nữa tu vi cũng hoàn toàn giống như Mộ Hàn, đều là Mệnh Tuyền Nhị Trọng Thiên. Không biết Mộ Hàn tiểu gia hỏa kia lần này có đúng là không biết thương hương tiếc ngọc chăng?

Chỉ sau một lúc lâu, vấn đề này của bà đã có đáp án hiện ra đầy đủ!

- Mộ Hàn, trận tỷ thí này ta xem cũng không cần lại tiến hành rồi. Mặc dù chúng ta đều là Mệnh Tuyền Nhị Trọng Thiên, nhưng mà nếu là hơi động tay chân thì ta khẳng định không phải là đối thủ của ngươi. Nếu như vậy, dứt khoát cũng không cần lãng phí thời gian và tinh lực. Ngươi nhất định phải lọt vào mười người đứng đầu a, tin tưởng ngươi khẳng định có khả năng làm được.

Phát hiện chung quanh rất nhiều sàn đấu đều đã trống không, Vân Phiêu Phiêu rốt cục thu hồi hứng thú chia xẻ với Mộ Hàn về những việc vài năm qua. Nàng vung nắm đấm nhỏ dùng sức huy động đập vào vai hắn một cái, liền nhanh chóng chạy về phía sau. Mộ Hàn vừa muốn gọi Vân Phiêu Phiêu lại, thì thân thể nàng đã bị đưa xuống phía dưới sàn đấu.

Thấy nàng bóng dáng càng lúc càng xa, Mộ Hàn không biết nên khóc hay cười. Vốn là hắn còn muốn được luận bàn một chút cùng Vân Phiêu Phiêu, để xem qua thực lực bây giờ của nằng đã đạt đến mức thế nào. Không nghĩ tới nàng lại phi thường dứt khoát đi khỏi. Việc đã đến nước này, Mộ Hàn chỉ có thể bắt đầu hướng tới Ngọc Bài thân phận của mình mà đưa vào chân nguyên.

- Xảy ra chuyện gì, sư muội Phiêu Phiêu dĩ nhiên tự động chịu thua?

Đệ tử Linh Bảo Thiên Tông tụ tập ở trên võ đài phía nam, một người nam nhân tuấn tú vừa mới kết thúc chiến đấu trở về đột nhiên nhíu mày, khe khẽ nói

- Sư muội Phiêu Phiêu mặc dù mới Mệnh Tuyền Nhị Trọng Thiên, có khả năng thực lực của nàng, coi như đụng phải tu sĩ Mệnh Tuyền Ngũ Trọng Thiên thì cũng đủ sức vật lộn một lần.Làm thế nào lại để cho đối thủ không đánh mà thắng?

Có hơi dừng lại, nam nhân tuấn tú đột nhiên nhìn về phía một người thiếu niên bên cạnh:

- Niếp sư đệ, ngươi lập tức liên lạc một phen với La sư đệ, điều tra thêm đối thủ của sư muội Phiêu Phiêu, nhìn một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?

- Vâng, Văn Nhân sư huynh.

Nam nhân tuấn tú kia có tên là Văn Nhân Tinh Nhược, là đệ tử chính thức cường đại nhất trong Linh Bảo Thiên Tông , đã đột phá đến Vạn Lưu Nhất Trọng Thiên. Đối với điều hắn căn dặn , thiếu niên không dám chậm trễ lập tức liền đồng ý. Tiện đà lấy ra một quả ngọc phiến từ trong lòng ngực, chậm rãi khép hờ ánh mắt. Thời gian không được một phần mười canh giờ , hai mắt thiếu niên đột nhiên mở ra, rồi nói:

- Văn Nhân sư huynh, La sư huynh đã điều tra xong, đối thủ vừa rồi của Vân sư tỷ gọi là Mộ Hàn.

- Mộ Hàn?

Văn Nhân Tinh Nhược hơi có chút kinh ngạc hỏi lại

- Chính là Mộ Hàn vừa lưu truyền không lâu đã bắt Cơ Vân Yên, làm cho Cơ Vân Thiền chỉ có thể dùng ba món trân bảo đến trao đổi ?

- Đúng là hắn.

Nói đến Mộ Hàn, trong đôi mắt thiếu niên kia cũng có được một tia ngạc nhiên khó có thể che dấu . Hắn trầm giọng nói

- Mộ Hàn kia là đệ tử Vô Cực Thiên Tông, phi thường không đơn giản. Nghe nói là mười lăm tuổi mới bắt đầu chính thức tu luyện, chỉ dùng ngắn ngủi hai ba năm liền đạt tới Mệnh Tuyền Nhị Trọng Thiên. Hơn nữa, người này có lẽ là Đạo Văn Sư lợi hại, lúc ở Vũ Hóa Cảnh liền luyện chế ra siêu phẩm Đạo Khí. Khi đạt Huyền Thai Thất Trọng Thiên thì liền đi lên tầng bẩy Cực Chân Các Vô Cực Thiên Tông, nơi chỉ có tu sĩ Vạn Lưu Cảnh mới có thể đi vào. Có thể thấy được linh hồn và cường độ tâm thần của hắn đã đạt tới trình tự Vạn Lưu Cảnh.

Văn Nhân Tinh Nhược giọng đặc biệt kì quái hỏi:

- Vô Cực Thiên Tông lại có một người đệ tử ưu tú như vậy?

- Còn nữa, Mộ Hàn và Vân sư tỷ đều là đến từ thành Liệt Sơn Việt Quốc. Trước khi gia nhập Linh Bảo Thiên Tông , Vân sư tỷ và Mộ Hàn hẳn là phi thường quen thuộc.

Thiếu niên lại nói bổ sung .

- Thì ra là thế.

Văn Nhân Tinh Nhược khẽ gật đầu một cái, hàng lông mày nhíu chặt thoáng giãn ra,hai đạo ánh mắt đã thực chất hóa nhìn về phía tòa võ đài rộng rãi ở phương bắc kia . . .

Khi vòng thứ tám kết thúc thì đã là lúc xế chiều, trên bốn tòa võ đài chỉ còn lại có hai trăm chín mươi hai người.

Gần ba trăm người này, chia làm một trăm bốn mươi sáu trận đồng thời tiến hành vòng tỷ thí thứ chín. Đến tình trạng như vậy, mỗi trận tỷ thí đều là muôn người chú ý.

Trong vòng này, đối thủ của Mộ Hàn đúng là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, vóc người thanh tú không tầm thường , trên mặt vẫn còn vẫn lưu lại khí chất non nớt .

Chính là, tu vi của hắn cũng đã đạt tới Mệnh Tuyền Nhất Trọng Thiên.

- Thì ra là Mộ Hàn sư huynh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.