Đối với tu sĩ võ đạo mà nói, Tâm Cung chính là căn cơ cội rễ. Nếu như có thể tu luyện Vô Cực Ngọc Điển tới cuối cùng, đối với tu sĩ đích xác có tác dụng không gì sánh bằng.
Nhưng mà e rằng có rất ít người có đủ gan một mực tu luyện tiếp.
Loại công pháp này sau khi tu luyện thành công mỗi một tầng, đều sẽ làm nổ tung Tâm Cung để nhào nặn lại. Nếu mà không chống đỡ nổi, rất có thể không đợi được đến lúc nặn lại Tâm Cung, rồi sẽ bởi vì Tâm Cung nổ mạnh mà đi đời nhà ma. Đây chính là duyên cớ từ cổ chí kim trong Vô Cực Thiên Tông ít có người tu luyện thành công Vô Cực Ngọc Điển.
Vô Cực Ngọc Điển này là loại công pháp cực kỳ nguy hiểm !
Điểm này, không chỉ có Mộ Hàn hiểu rõ ràng, tất cả mấy người Tiêu Tố Ảnh, Lưu Phàm, Lận Hồng Nhan cũng là trong lòng hiểu rõ.
Sau khi đã hiểu rõ công pháp Vô Cực Ngọc Điển một lần, trừ Mộ Hàn vẫn còn nhắm mắt bất động ra thì ba người Tiêu Tố Ảnh cơ hồ đồng thời mở mắt. Trong đôi mắt đều toát ra vẻ chần chờ, đến như ngay cả Tiêu Tố Ảnh cũng không phải ngoại lệ. Mặc dù nàng có được đích thị là Thánh Phẩm Tâm Cung, nhưng mà tu luyện Vô Cực Ngọc Điển như vậy, đồng dạng vẫn cứ phi thường nguy hiểm.
Tiêu Dịch Tiên đối với điều này tựa hồ sớm đã có dự đoán, nên vui vẻ dạt dào hỏi:
- Hiện tại các ngươi cũng biết ý tứ mà lúc trước ta nói?
- Biết.
Ba người gật đầu. Một lát sau, Lưu Phàm không nhịn được hỏi
- Tông chủ, hiện tại 'Vô Cực Ngọc Điển' của ngài đã tu luyện tới Trọng thứ mấy ?
Vấn đề này, cũng đang là điều Tiêu Tố Ảnh và Lận Hồng Nhan muốn hỏi. Lưu Phàm vừa dứt lời, ánh mắt tất cả bọn họ cũng nhìn vào trên mặt Tiêu Dịch Tiên.
- Ta chỉ tu luyện tới Đệ Tứ Trọng.
Tiêu Dịch Tiên cũng không giấu diếm, khẽ cười nói
- Về phần Đệ Ngũ Trọng, ta cũng là không dám dễ dàng thử nghiệm tu luyện.
Lời này khi nói ra miệng thì trên mặt Tiêu Dịch Tiên cũng không nhịn được hiện ra một vẻ như trong lòng vẫn còn sợ hãi. Tựa hồ hồi tưởng lại tình cảnh mỗi lần Tâm Cung nổ tung rồi nhào nặn lại.
Ngừng lại một chút, Tiêu Dịch Tiên lại nói:
- Thân là Tông chủ, ta nhất định phải tiếp tục truyền thừa công pháp trấn phái Vô Cực Thiên Tông này. Chỉ có điều là tu luyện 'Vô Cực Ngọc Điển' nguy hiểm quá lớn.Các công pháp tu luyện thông thường mà không được sẽ không có nguy hiểm quá lớn, nhiều nhất chỉ là thân thể hoặc Tâm Cung bị thương. Nhưng mà 'Vô Cực Ngọc Điển' lại sẽ làm tu sĩ đến mạng cũng đều vứt bỏ. Qua nhiều năm như vậy, tu sĩ Vô Cực Thiên Tông chúng ta bởi vì tu luyện 'Vô Cực Ngọc Điển' mà bỏ mình không phải số ít. Năm đó cùng ta thu được cơ hội tu luyện tổng cộng có ba người, chính là chỉ có một mình ta vẫn còn sống đến bây giờ.
Nói xong lời cuối cùng, Tiêu Dịch Tiên vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt xẹt qua mấy người
- Liệu có tu luyện hay không , là do các ngươi tự mình quyết định. Nhưng mà các ngươi đều phải suy nghĩ thật tốt.
Nghe được Tiêu Dịch Tiên cảnh báo, Tiêu Tố Ảnh, Lưu Phàm, Lận Hồng Nhan đều liền trầm lặng .
Vô Cực Ngọc Điển này, nguy hiểm và hiệu quả đúng là có quan hệ trực tiếp. Nguy hiểm càng lớn, ích lợi cũng càng lớn. Chỉ khi nào thất bại, tính mạng sẽ không còn. Vậy lựa chọn như thế nào, mấy người trong lúc nhất thời cũng khó lòng đưa ra quyết đoán. Tiêu Dịch Tiên cũng không hề thúc giục ba người, ánh mắt đầy hứng thú quay sang nhìn về phía Mộ Hàn.
Từ đầu đến cuối, Mộ Hàn đều không có chút xíu động tĩnh.
Nhưng chỉ chốc lát ngắn ngủi sau đó, Tiêu Dịch Tiên đột nhiên khẽ nhướn mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
- Vút!
Trong chớp mắt, một đám mây tím lóng lánh đột nhiên bùng nổ ra từ thân thể của Mộ Hàn, lập tức cũng thu hút ánh mắt của tất cả mấy người Tiêu Tố Ảnh, Lưu Phàm và Lận Hồng Nhan. Trên mặt đều không tự chủ được mà hiện ra vẻ ngạc nhiên. Giờ phút này, chân nguyên trong cơ thể Mộ Hàn tựa hồ dao động kịch liệt dị thường.
- Vút! Vút! Vút. . .
Tiếng rít liên tiếp vang lên, chân nguyên dồi dào không ngừng phun trào ra từ trong cơ thể Mộ Hàn, rồi liền co rút thu nhỏ lại mà quay về, khiến cho hắn xem ra giống như một quầng ánh sáng màu tím mang hình dáng con người.
Lận Hồng Nhan theo bản năng khe khẽ hỏi:
-Mộ sư đệ đây là đang làm cái gì vậy?
- Hắn đang tu luyện 'Vô Cực Ngọc Điển' Đệ Nhất Trọng. . .
Âm thanh nho nhỏ vang lên, hai hàng lông mày của Tiêu Dịch Tiên đã là có hơi nhăn lại. Ông ta hoàn toàn không nghĩ tới Mộ Hàn vào lúc này liền tu luyện Vô Cực Ngọc Điển. Phải biết rằng năm đó sau khi thu được công pháp , ông ta cũng phải làm chuẩn bị đầy đủ rồi mới bắt đầu.
- Cái gì?
Tiêu Tố Ảnh, Lưu Phàm và Lận Hồng Nhan lập tức bật thốt lên hô nhỏ. Lá gan Mộ Hàn cũng quá lớn, không ngờ chẳng hề suy nghĩ gì liền tu luyện loại công pháp võ đạo nguy hiểm như thế. Ba người kìm lòng không đậu liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong đôi mắt đối phương thấy được một sự kinh ngạc khó có thể che dấu.
Chỉ có điều là sau khi kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, trên mặt bọn họ đều mơ hồ toát ra vẻ lo lắng .
- Vù vù vù vù. . .
Đám mây tím lóe ra càng lúc càng nhanh, chỉ có điều là sau vài phần mười canh giờ ngắn ngủi, đám mây tím đã không hề lóng lánh nữa, mà là liên tục bùng nổ bắn ra từ thân thể của Mộ Hàn .
Đây là biểu hiện chân nguyên trong cơ thể Mộ Hàn phun ra rồi co rút thu nhỏ lại với tần suất đạt đến mức tận cùng .
Thấy hình ảnh như vậy, trong mắt Tiêu Dịch Tiên đúng là kìm lòng không đậu mà hiện lên một vẻ chấn động và kinh ngạc:
- Tốc độ thật nhanh, không ngờ cũng sắp sửa đạt tới 'Vô Cực Ngọc Điển' Đệ Nhất Trọng trình độ cao nhất.
Cũng khó trách ông ta cảm thấy kinh ngạc không sao diễn tả nổi. Năm đó khi ông tu luyện Vô Cực Ngọc Điển đến mức độ này thì đã là phải sau nửa năm.
- A?
Tiêu Tố Ảnh, Lưu Phàm và Lận Hồng Nhan quả thực có chút không thể tin được lỗ tai của mình, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Mộ Hàn. Mộ Hàn từ bắt đầu tu luyện tới hiện tại chỉ qua thời gian ngắn như vậy, lại liền tu luyện Vô Cực Ngọc Điển tới trình độ như vậy. Điều này có phần rất khó có thể tin nổi .
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Một tràng tiếng nổ thật lớn khiến đám người Tiêu Tố Ảnh bị chấn động ghê gớm, trong lòng cũng là hơi bị co thắt lại mạnh mẽ. Theo bản năng mọi người tập trung nhìn lại, chỉ thấy đám mây tím quanh người Mộ Hàn thật giống như đã ngưng kết thành thực chất bắt đầu nổ tung mãnh liệt. Trong nháy mắt đã hóa thành vô số vô số đốm sáng nhấp nháy rồi biến mất vào hư vô.
Thấy thế, Tiêu Tố Ảnh, Lưu Phàm và Lận Hồng Nhan đều nuốt hết âm thanh vào trong cổ họng, hai mắt cũng không hề chớp mà nhìn chăm chú Mộ Hàn. Đúng là ngay cả thở cũng không dám thở gấp một cái, tựa hồ sợ làm quấy nhiễu đến Mộ Hàn. Trong lúc nhất thời, cả tầng chín Đăng Thiên Tháp lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến cái kim rơi cũng có thể nghe thấy được.