Vũ Vương

Chương 977: Chương 977: Vô Linh Tàng Không Độn Pháp




- Lão già kia, sướng hay không?

Mộ Hàn lúc này cất tiếng cười to, hiện tại Thái Thượng Thiên rơi xuống thì Mộ Hàn đuổi theo. Nhưng mà hắn còn chưa lao tới thì Thái Thượng Thiên đã như mũi tên lao thẳng lên trời, Mộ Hàn dùng một đoàn hào quang màu tím bao phủ, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tay đánh thẳng vào thân hình Thái Thượng Thiên.

Oanh!

Khí kình cuồng bạo điên cuồng nện xuống, thân hình của Thái Thượng Thiên lại rơi xuống đất.

Mộ Hàn trong va chạm mạnh mẽ này bị phản chấn lui ra phía sau mười dặm, dừng lại trên hư không.

Vèo!

Không có chút chần chờ nào, "Cửu Long Lôi Vương Đao" lại chém xuống, lần nữa trảm vào người Thái Thượng Thiên. Thái Thượng Thiên là cường giả bán thần của Linh Hư tộc cho nên chẳng chút yếu thế, trong tay của hắn xuất hiện một cổ đỉnh và nện qua phía trước.

Trận đại chiến này diễn ra càng ngày càng kịch liệt...

"Tử Linh Đao Quyết", "Lôi Âm Trấn Hồn Khúc ", "Ngự Lôi Tiên Ấn", "Lôi Dực", "Lôi Long Phá Giáp Quyền ", "Linh Hồn Phong Bạo" ...

Mộ Hàn không ngừng mang các loại võ học truyền thừa trong "Tử Hư Thần Cung" thi triển ra ngoài.

Dùng thực lực cường hãn của hắn hiện tại cho dù thi triển công pháp võ đạo cấp thấp như "Tử Mẫu Quyền" cũng có thể phát huy uy lực mạnh mẽ.

Thái Thượng Thiên cũng như thế, thủ đoạn cường đại của Linh Hư tộc không ngừng thi triển ra.

Hai người công kích rung trời động địa, phong vân biến sắc, từng khe hở lớn hiện ra giữa thiên địa, khí tức khủng bố không ngừng truyền ra chung quanh.

Tu sĩ trong phạm vi mấy ngàn dặm đều bị kinh động, vô cùng kinh hãi chạy trốn ra xa.

Thậm chí không ít lão ngoan đồng tu luyện nhiều năm trong Thái Hư Thiên vực cũng bị đại chiến này kinh động tỉnh lại, từng đạo thần niệm khổng lồ không ngừng đảo qua đại chiến của hai người.

- Thái Thượng Thiên. Mộ Hàn...

Bên ngoài ngàn dặm Cái Thế lặng yên không một tiếng động ẩn nấp trong hư không.

Giờ phút này trên mặt của hắn vui vẻ dữ tợn.

- Các ngươi đánh đi! Đánh càng kịch liệt càng tốt... Chờ các ngươi lưỡng bại câu thương thì lão phu sẽ hốt gọn các ngươi.

Cái Thế vốn còn tưởng rằng Thái Thượng Thiên chặn ngang một cước mang Mộ Hàn cướp đi sẽ lập tức quay về hang ổ Linh Hư tộc là "Đại Thiên Linh Đảo ", mình rất khó bắt lại Mộ Hàn.

Nhưng hắn không nghĩ tới Thái Thượng Thiên lại không thể triệt để trói buộc Mộ Hàn. Hai người đi chưa được nửa đường đã sinh ra đại chiến kinh thiên động địa.

Mộ Hàn cùng Thái Thượng Thiên gây ra động tĩnh lớn như thế hắn không phát giác ra cũng khó khăn.

Vì vậy Cái Thế không chút do dự đuổi tới, hắn như độc xà tiềm phục trong chỗ tối, chờ đợi thời cơ phát động một kích trí mạng với Mộ Hàn cùng Thái Thượng Thiên.

Oanh!

Thanh đồng cổ đỉnh lại va chạm với Cửu Long Lôi Vương Đao của Mộ Hàn, chỉ trong tích tắc cổ đỉnh nứt toác ra, lập tức biến thành vô số mảnh vỡ.

- Thất Tinh đỉnh của ta... Ah!

Thái Thượng Thiên gào rú một tiếng. Hắn bị đè nén thổ huyết.

"Thất Tinh đỉnh" tuy không phải tuyệt phẩm đạo khí, nhưng lại là cực phẩm trong tiên phẩm đạo khí, uy lực cũng không thua vì tuyệt phẩm đạo khí bình thường, tốn hao cái giá thật lớn mời người luyện chế, nhưng hôm nay lại bị Mộ Hàn dùng "Cửu Long Lôi Vương Đao" triệt để phá hủy. Không còn khả năng chữa trị.

Nếu như là thế cũng bỏ đi, trong nháy mắt "Thất Tinh đỉnh" bị hủy diệt thì tâm thần lạc ấn trong tiên phẩm đạo khí cũng bị công kích linh hồn cường đại của Mộ Hàn tiêu diệt. "Lôi Âm Trấn Hồn Khúc" vừa ra thì linh hồn của hắn cũng bị chấn động mạnh mẽ.

- Lão già kia, cảm giác vừa rồi như thế nào.

Mộ Hàn híp mắt, cười ha ha, "Cửu Long Lôi Vương Đao" lại bổ qua lần nữa, vô số đao quang sắc bén bao phủ phạm vi trăm dặm chung quanh người Thái Thượng Thiên, khí kình khủng bố xé tan hư không thành mảnh nhỏ, từ bốn phương tám hướng xoắn giết Thái Thượng Thiên.

- Nghiệp chướng này sao lợi hại như vậy?

Cho dù Thái Thượng Thiên hận không thể đánh Mộ Hàn thành bột mịn, nhưng lúc này hắn không nhịn được sinh ra thoái ý.

Hắn vốn tổn hao không ít tiên vực chi lực, rồi sau đó lại kịch chiến với Mộ Hàn lâu như vậy, lực lượng tiên lực cùng tâm thần hao tổn mạnh mẽ, trái lại Mộ Hàn càng đánh càng hăng, giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi là gì, vẫn bảo trì tinh lực tràn đầy. Thực tế khiến Thái Thượng Thiên cảm giác không thể tưởng tượng chính là thể lực của Mộ Hàn chính là vô cùng vô tận, vẫn không có chút dấu hiệu tiêu hao quá độ.

Nếu tiếp tục như vậy hắn chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ.

Hắn là cường giả đỉnh phong của Thánh Thiên vực vô số năm qua, kịch chiến lâu như vậy không bắt được một tên Thái Vi Võ Tiên, chuyện này đã phi thường mất mặt, nếu lại bị Thái Vi Võ Tiên đánh bại, chỉ sợ hắn sẽ biến thành trò cười cho cả Thánh Thiên Vực, không dám ra ngoài gặp người.

- Xem ra muốn giải quyết nghiệp chứng này vẫn phải dùng nó!

Rốt cuộc Thái Thượng Thiên cũng là cường giả bán thần, thở sâu, hắn làm cho mình tỉnh táo lại.

Ý niệm vừa ra, thân hình của Thái Thượng Thiên đột nhiên co rút lại, trong khoảnh khắc giống như hóa thành hạt bụi, biến mất không còn bóng dáng. Đao quang đầy trời lao tới và thất bại, chỉ có hư không nát bấy, mà Thái Thượng Thiên không có xuất hiện.

- Vô Linh Tàng Không Độn Pháp?

Mộ Hàn sững sờ, trong đầu nhanh như điện hiện ra tên công pháp này, đây là công pháp tuyệt phẩm của Linh Hư tộc, trong khoảng khắc có thể thu liễm tất cả khí tức, bỏ chạy ra ngoài mấy ngàn dặm, cho dù trong ba đại Thánh Thiên vực thì đây cũng là thủ đoạn chạy trốn khỏi chết đỉnh cấp nhất.

- Hòa thượng chạy nhưng miếu không chạy! Đại Thiên Linh Đảo , ta nên đi tới một chuyến rồi!

Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, Lôi Dực sau lưng khẽ động, thân ảnh đã dung nhập hư không...

Hô!

Mộ Hàn vừa rời đi mấy hô hấp, phiến hư không này sinh ra khe hở tối đen, thân ảnh Cái Thế lóe lên đi ra.

- Thái Thượng Thiên, ngươi là tên chết nhát, còn cái gì Linh Hư tộc ‘ Thái Hoàng ’? Thật sự là không có tôn nghiêm của cường giả bán thần, rõ ràng bị một tiểu Thái Vi Võ Tiên dọa chạy! Nếu lão phu là tổ tiên Linh Hư tộc chỉ sợ tức giận từ dưới đất nhảy lên đấy.

Cái Thế tức giận gào thét, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Hắn vốn tính toán đợi Thái Thượng Thiên cùng Mộ Hàn lưỡng bại câu thương thì đột nhiên hàng lâm, sau đó một mẻ hốt gọn hai người, nhưng mà Thái Thượng Thiên đột nhiên chạy trốn lại quấy rối kế hoạch của hắn.

- Thái Thượng Thiên trốn, Mộ Hàn tuyệt đối không thẻ chạy thoát.

Tinh thần lực cường đại của Cái Thế lan tràn ra ngoài, trong khoảnh khắc đã bao trùm phạm vi mấy vạn dặm, tỉ mỉ tìm tòi các nơi.

Đáng tiếc chẳng những khí tức Thái Thượng Thiên hoàn toàn biến mất, ngay cả Mộ Hàn cũng không có tung tích, giống như hắn chưa từng xuất hiện qua bao giờ.

- Đáng hận! Đáng hận!

Cái Thế tức giận kêu to lên, giống như dã thú bị chọc giận, hắn ở trên hư không gào lên liên tục, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thái Thượng Thiên, ngươi phá hư chuyện tốt của lão phu, lão phu tuyệt sẽ đối không bỏ qua cho ngươi, ngươi có thể chạy trốn nhưng mà Đại Thiên Linh Đảo lấy cái gì chạy thoát?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.