Tới ngày điền nguyện vọng, cuộc sống cao trung của bọn họ mới chính thức tuyên bố kết thúc.
Trước đó, trung học Thành Tuấn tổ chức đại hội cho học sinh lớp mười hai, phụ huynh đều tới tham gia, cố vấn hoặc trao đổi nên lựa chọn ngành học trường học như thế nào. Rất nhiều học sinh không có mục tiêu trước khi thi đại học, tới khi công bố thành tích mới bắt đầu suy tính đến tương lai.
Thí sinh thi năng khiếu như Vu Nhiên đã điền nguyện vọng từ sớm, tới ngày điền nguyện vọng của thi đại học chính quy thì cậu tới trường học cùng Sở Miên, thuận tiện lấy bằng tốt nghiệp.
Sở Miên viết xong giấy đăng ký nguyện vọng, ngồi trong phòng học chờ đợi phòng máy tính vãn người. Mẹ hắn cũng ở bên cạnh, đang lật xem kế hoạch chiêu sinh năm nay của các trường đại học lớn.
“Có phải cậu có hai văn bằng không?” Vu Nhiên chỉ vào giấy đăng ký nguyện vọng của Sở Miên nhỏ giọng hỏi, hắn điền nguyện vọng là khoa y học lâm sàng do Hiệp Hòa liên kết với Thanh Hoa chiêu sinh, trong mắt Vu Nhiên thì ở cấp bậc vô cùng cao cấp: “Mị Mị, sao cậu điền nhiều trường đại học như vậy chứ, chẳng lẽ không phải chỉ cần điền một nguyện vọng đầu tiên thì sẽ có vẻ siêu ngầu lòi sao?”
Sở Miên cười nhạt: “Ngầu cho ai xem?”
“Cũng phải ha.”
Bởi vì Diệp Chi Hàm đang ở một bên khác của Sở Miên, Vu Nhiên không dám lớn tiếng ồn ào, lặng lẽ che lỗ tai Sở Miên nói: “Tên mẹ cậu thật giống bánh kem Holiland, tên mẹ tớ lại giống bánh trung thu Quan Sinh Viên.”
Sở Miên khó có thể giải thích được khả năng liên tưởng của cậu, phối hợp cười cười, cúi đầu nhìn thấy một chiếc ghim cài ngực “Nhu Tư Tư” trên áo sơ mi màu trắng của Vu Nhiên, “Đây là cái trước đó tớ cho cậu?”
“Ừ, là vật phẩm giới hạn!” Vu Nhiên trước sau đều nhớ kỹ điều này.
Sở Miên nhìn đồng hồ: “Chiều nay đi siêu thị không? Bánh mỳ yến mạch trong nhà không còn nhiều lắm, lại còn cả chọn quà cho cậu nữa.”
“Còn cách sinh nhật tớ một tháng cơ, không vội.”
“Quà tốt nghiệp.” Sở Miên dán bên tai Vu Nhiên: “Ngày hôm qua không phải cậu nói muốn tới McDonald mua đồ chơi sao?”
“Ai, đừng bàn cái này, tớ cho rằng năm nay vẫn là Onepiece, kết quả thấy quảng cáo mới biết đã đổi sang Minions.”
Con trai mình vẫn luôn cùng một thằng nhóc khác liếc mắt đưa tình, Diệp Chi Hàm chỉ có thể giả bộ không nghe thấy, thỉnh thoảng liếc qua vài lần, phát hiện hai người tay cầm tay một lát, lát nữa lại vai dựa vai, tựa như đang ở trạng thái yêu đương gắn bó keo sơn.
Chờ đợi một lúc lâu, giáo viên gọi mọi người tới phòng máy tính lên mạng điền nguyện vọng. Vu Nhiên canh giữ bên cạnh Sở Miên, thuận tiện nhìn những người bạn khác xem có cần hỗ trợ gì không.
“Tóc cậu cũng hồng quá đi, cậu là búp bê Barbie sao?” Vu Nhiên thường xuyên xốc mái tóc vừa mới nhuộm của Thôi Hà lên, xác nhận xem có phải tóc giả hay không, “Còn phai màu này, cổ cậu cũng có dính màu!”
“Đó là do ánh sáng, được chưa? Cậu có biết tôi nhuộm tóc này tốn bao nhiêu tiền không...” Thôi Hà lười tranh cãi với Vu Nhiên, vội vàng đi ra ngoài, “À, đúng rồi, lát nữa cậu nhận bằng tốt nghiệp giùm tôi một chút, chờ mấy ngày nữa tôi tìm cậu lấy sau.”
“Cậu muốn làm gì vậy?”
“Sân bay, buổi tối tới Quảng Châu, ngày mai có fanmeeting của Acemon.”
Sau khi kết thúc thi đại học, Thôi Hà lại có thể theo đuổi thần tượng vô lo vô nghĩ, còn cố ý nhuộm tóc màu sáng, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của thần tượng.
Không ít bạn học nhìn bóng dáng cô, trong lòng đều có ít nhiều phần hâm mộ. Phần lớn người có được “Thiên phú” đều không phân cao thấp, chỉ có nỗ lực mới có thể rạch ròi thành tích với bạn cùng tuổi. Nhưng trên đời luôn có người giống Thôi Hà, được ông trời ưu ái một cách đặc biệt. Cố gắng trước khi thi đại học của cô cũng chỉ bằng một phần năm người khác, điểm lại tính là ưu việt, có thể tự tin đăng ký đại học Hạ Môn.
“Tất cả đều ở đây sao? Mày không muốn rời Dung Cảng thế nào chứ.” Vu Nhiên nhìn danh sách nguyện vọng của Phương Chiêu, cười ra tiếng, “Nhưng ở đây cũng không sao, về sau mỗi tuần tao đều về nhà, chúng ta tới Sư Phạm chơi bóng rổ.”
“Nhớ lời mày nói đấy, phải về thường xuyên.”
“Đương nhiên, lễ Giáng Sinh năm nay đi chơi đi, tao cho mày “cây” Giáng Sinh.” Vu Nhiên cố ý nhấn mạnh từ “thụ”, có vẻ có thâm ý khác.
Nộp đơn qua Internet xong, bọn họ lộn trở lại phòng học tìm chủ nhiệm lớp lĩnh bằng tốt nghiệp. Dạ Hi đã tìm giúp bọn họ từ sớm, trực tiếp tìm giáo viên ký tên là xong rồi.
“Vu Nhiên, em lại viết sai tên mình rồi.” Bạch Ngọc Châu chỉ vào danh sách, “Năm dấu chấm! Bình thường em đều viết như vậy, tôi thấy có khi nào em thi đại học cũng viết sai không?”
Vu Nhiên phản bác, “Thi đại học chắc chắn không sai! Giám thị đều kiểm tra em mà.”
Bạch Ngọc Châu bán tín bán nghi, nhẹ nhàng liếc xéo cậu một cái, nói thầm vài câu: “Từ ngày nhập học đầu tiên tới ngày tốt nghiệp cuối cùng em vẫn luôn mơ màng như vậy, về sau có thể làm người ta bớt lo được không? Sở Miên, em phải thay cha mẹ Vu Nhiên chăm sóc bạn.”
Sở Miên cười khẽ gật đầu, gập cánh tay dùng khuỷu tay huých Vu Nhiên một chút, nhỏ giọng nói: “Cô nói cậu nghe lời tớ nhiều hơn.”
Vu Nhiên ôm chặt bằng tốt nghiệp màu đỏ, nói với Bạch Ngọc Châu “Tuân mệnh“.
Bên trong bằng tốt nghiệp có chữ ký tay của hiệu trưởng, một dấu mộc đỏ đánh dấu cuộc sống cao trung của họ đã hạ màn.
Trước khi đi, bọn họ nghiêm túc đánh giá lại một lần phòng học đã sinh hoạt ở đây suốt ba năm.
Trên bảng tin có thể mơ hồ thấy được màu vẽ trước đó, không gian trống ở phía sau rất lớn, mỗi khi đến mùa hè thì Vu Nhiên đều phải mua dưa hấu đặt trên mặt đất cắt ra; bàn giáo viên gần máy chiếu đã đổi mới, Vu Nhiên nói cái bàn kia rõ ràng là bị giáo viên ngữ văn đập hư; bốn cái quạt trần treo trên trần nhà vốn bị ghét bỏ, mở số ba trở lên nhất định sẽ thổi bay trang giấy của các bạn học, nhưng mở điều hòa sẽ khiến các học sinh gần đó bị cảm mạo, rất nhiều người tranh cãi vì điều này một trận.
“Đi thôi.” Vu Nhiên không muốn nhìn lại nhiều, cậu cự tuyệt việc cung cấp cho bản thân tâm lý ám chỉ tạm biệt.
Trong góc hàng hiên đặt thang cùng thùng sơn, xem ra trong lúc nghỉ hè, trung học Thành Tuấn muốn sửa sang lại.
Vu Nhiên nghe thấy khu dạy học đối diện có tiếng giáo viên lớn tiếng giảng bài, nghi hoặc hỏi Sở Miên: “Không phải giờ đang nghỉ sao?”
“Lớp mười một phải học bù, chúng ta năm trước cũng như vậy, cậu quên rồi à?”
“Tớ không tham gia mà, ở nhà cậu luyện vẽ cùng Hoành tỷ.”
Mặt trời lên cao, ánh sáng bỏng người. Đi ra ngoài tòa nhà, Sở Miên lập tức căng dù che nắng, trước đó không lâu vừa mua cỡ lớn, có thể che khuất hai người hắn cùng Vu Nhiên.
Bọn họ một bên nói chuyện một bên đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Diệp Chi Hàm từ sau lưng truyền tới: “Vu Nhiên.”
Hai nam sinh nhất loạt sửng sốt quay đầu lại, vẻ căng thẳng hiện rõ trên mặt.
Nhưng mặt Diệp Chi Hàm vô cảm, lên tiếng chỉ là vì nhắc nhở cậu: “Dây giày lỏng.”
“Vâng.” Vu Nhiên vội ngồi xổm xuống.
Đôi giày chơi bóng hôm nay cậu đi có dây rất ngắn, đi được vài bước sẽ bị lỏng ra, đến thắt con bướm bình thường cũng không nổi, khi bận rộn nửa ngày thì sẽ dễ dàng bị bung khỏi nút thắt.
Sở Miên cũng đành phải ngồi xổm xuống, duỗi tay giúp cậu chỉnh lại tốt.
Khi đứng dậy, Sở Miên vội vàng nhìn mắt Diệp Chi Hàm, không nói thêm gì nữa, dắt tay Vu Nhiên tiếp tục đi ra khỏi trường. Nhưng Vu Nhiên còn nhớ rõ quay đầu lại, nhiệt tình hô to một tiếng “Hẹn gặp lại dì ạ.”
Vu Nhiên gần đây đều ở nhà Sở Miên, tính đợi Vu Tẫn thi trung khảo xong thì sẽ trở về. Sở Hành đi công tác, bọn họ muốn tự mình giải quyết ba bữa cơm. Hai người mỗi lần dạo siêu thị đều nóng lòng muốn thử, cho rằng mua nguyên liệu xong là có thể nấu nướng ra món ngon mỹ vị, nhưng trên thực tế, trù nghệ còn phải chờ tiến bộ, hiện chỉ đủ chắc bụng.
Sở Miên đang lựa mứt trái cây, nghe thấy Vu Nhiên cầm di động nói: “Mẹ kiếp, thì ra Thanh Hoa cách Mỹ thuật Trung ương xa như vậy, đến đường tốt nhất trên bản đồ còn phải đổi tàu điện ngầm cùng xe bus một lần kia.”
Sở Miên dừng động tác, nhíu mày nói: “Tớ chưa tra cái này, cậu nhìn xem Y Hiệp Hòa ở đâu?”
“Đều là tầm mười bốn kilomet, nhìn không xa, nhưng giao thông ở Bắc Kinh thật đáng ghét.”
Sở Miên suy tư một lát, quyết tâm hè này nhất định phải thi được bằng lái, tiền tiêu vặt tích cóp trong thẻ ngân hàng của mình rất nhiều, mua xe thì chắc không thành vấn đề.
Uể oải ngắn ngủi đi qua, Vu Nhiên khôi phục tinh thần, lạc quan suy tính: “Không sao, không phải chuyên ngành của cậu phải học tám năm sau? Đợi tớ tốt nghiệp thì dọn tới nơi gần cậu.”
“Được.”
Vu Nhiên tiếp tục nói: “Về sau chúng ta có thể dạo siêu thị mỗi ngày.”
Từ nhỏ cậu đã thích hoạt động gia đình này, đặc biệt khi quan hệ giữa cha mẹ còn ở giai đoạn hòa thuận. Mỗi tối cuối tuần thì một nhà bốn người nhất định sẽ đi Carrefour, Vu Tẫn thích ngồi trong xe, mà cậu thì lại thích đẩy xe. Cậu thường xuyên đẩy Vu Tẫn chạy như bay trên đường không người, Vu Tẫn sợ đâm hư kệ để hàng, càng sợ cha mẹ bán nó đi để bồi thường hơn, cho nên mỗi lần anh trai như nổi điên đẩy xe lên phía trước, nó đều phải la to khóc lóc vài lần.
Trong nhận thức của Vu Nhiên, “đi siêu thị” cùng “ăn Tết” chính là những việc ấm áp nhất làm cùng người nhà.
Hai người dạo siêu thị xong, lên lầu tìm một hàng lẩu ăn trưa, một lúc sau lại đi dạo khắp nơi thẳng đến chạng vạng.
Hôm nay hoàng hôn phiếm hồng, khi bọn họ đi qua cầu lớn trên sông Lan Giang, Vu Nhiên chỉ vào gương mặt Sở Miên, cười hắn lại thẹn thùng.
“Tớ không có.” Sở Miên nhất mực phủ nhận, nhưng quả thật hoàng hôn phơi mặt hắn càng lúc càng nóng lên.
Sở Miên rất ghét mặt trời lúc chạng vạng, ánh chiều tà khi mặt trời lặn đại biểu cho một ngày kết thúc, cảm xúc của hắn trong giai đoạn này sẽ trở nên mẫn cảm, dễ bất an thẫn thờ. Đã từng thấy loại tâm trạng này gọi là “Chứng sợ hãi hoàng hôn” trên sách, Sở Miên cảm thấy loại bệnh nhỏ nhặt này không đáng nhắc tới, nhưng mỗi khi thấy Vu Nhiên vui vẻ dưới hoàng hôn như vậy, hắn liền có loại cảm giác cô độc không có chỗ để yên.
Cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được, hỏi Vu Nhiên: “Cậu không cảm thấy hoàng hôn rất đáng ghét sao?”
“Vì sao lại ghét? Mặt trời thật đẹp mà.” Vu Nhiên nhìn chân trời, yết hầu lên xuống, “Giống canh cà chua trứng gà.”
Sở Miên lười giải thích, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Nhưng rất đáng ghét.”
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, phần hoảng loạn không sao hiểu được trong lòng Sở Miên mới tiêu tan. Buổi tối bọn họ rất thích ngồi ở ban công ngắm phong cảnh sông Lan Giang, còn có đường lớn giao thông như nước chảy cách đó không xa. Ngàn vạn ngọn đèn sáng rực điểm xuyết thành phố ban đêm, gió mùa hè cũng hơi hơi khô nóng, thổi quét qua mặt, vô cùng thích ý.
“Tớ ghét buổi tối.” Vu Nhiên bỗng nhiên nói.
“Tại sao?”
“Rõ ràng cảnh đêm đẹp như vậy, chúng ta lại buồn ngủ!”
Sở Miên chống cằm cười nói: “Vậy cậu thức suốt đêm đi.”
“Không được, thức đêm sẽ bị cậu nhắc nhở.” Vu Nhiên ghé vào bàn cà phê, mở to hai mắt nhìn Sở Miên, “Tớ đồng ý với cô Bạch rồi, phải nghe lời cậu nói nhiều hơn.”
Vu Nhiên rời khỏi ban công, lấy bằng tốt nghiệp cao trung của mình, còn đưa một cây bút cho Sở Miên.
Sở Miên ngẩng đầu nhìn cậu: “Làm cái gì?”
“Viết lời nhắn, ký tên. Chỉ có phê chuẩn của hiệu trưởng thì không đủ.” Vu Nhiên cúi người hôn lên sườn mặt Sở Miên, “Còn phải có phê chuẩn của cậu thì tớ mới tính là tốt nghiệp.”
“Cậu lại thêm loạn quy định.”
Sở Miên bất đắc dĩ giơ tay, che cổ Vu Nhiên, trao đổi với cậu một cái hôn vừa lâu dài vừa dịu dàng.
Bên trong bằng tốt nghiệp của trung học Thành Tuấn, tất cả mọi người đều giống nhau.
“Học sinh Vu Nhiên, giới tính nam, quê quán thành phố Dung Cảng, sinh ngày 6 tháng 8 năm 1997, học tập tại đây từ tháng 9 năm 2012 đến tháng 5 năm 2015, kết thúc kỳ học, thành tích đủ tư cách, phê chuẩn tốt nghiệp.”
Sở Miên nhấc bút lên, lại phát hiện bản thân không biết nên viết cái gì. Chỗ trống rất hẹp, không chứa nổi ngôn ngữ quá dư thừa tình cảm, huống chi hắn cũng không am hiểu việc biểu đạt tình yêu trắng ra.
Trong những đêm bị ác mộng chiếm giữ, chỉ có mơ thấy nụ cười tươi của Vu Nhiên mới có thể giúp hắn chờ mong qua đêm dài, đó là động lực đi học, còn có an tâm khi tan học của hắn. Sở Miên nhất thời do dự, không biết nên viết là “Cảm ơn cậu” hay là “Tớ yêu cậu“. Hắn cảm thấy cho dù là câu nào thì đều rất dư thừa.
Vu Nhiên đã lộn trở lại tiếp tục xoay xở với cơm tối, cậu nói muốn học đủ loại nấu nướng, về sau khi hai người ở chung thì sẽ không đến mức phát sầu vì một ngày ba bữa. Nhưng Sở Miên lại cảm thấy việc “Vu Nhiên nấu cơm” mới đáng để phát sầu, không chừng một ngày nào đó cậu sẽ mơ mơ màng màng cọ màu vẽ vào đồ ăn.
Sở Miên yên lặng nhìn chăm chú bóng dáng cậu nửa ngày, gió quét qua thì mới lấy lại tinh thần, nhìn bằng tốt nghiệp một lần nữa, chậm rãi đặt bút.
Chữ viết ngay ngắn, mạnh mẽ hữu lực. Chỉ cần viết tên Vu Nhiên xuống, vành tai hắn liền nóng lên.
“Gửi kỵ sĩ Vu Nhiên của tớ:“
“Đêm dài cháy bất tận, cùng cậu đón bình minh.”
- ------------------
“Trường dạ nhiên bất tận, dữ nhĩ cộng thiên minh“.