Vừa Chạm Là Cháy

Chương 80: Chương 80: Con đường này




Những người khác lục tục tỉnh dậy, xuống lầu ăn cơm, đều không nhìn thấy bóng dáng Sở Miên cùng Vu Nhiên. Lo lắng đôi chim cu sáng sớm có khả năng sẽ thân mật một lúc, mọi người đều hiểu mà không nói, không ai tính đi gõ cửa quấy rầy.

Khi mọi người đang thu thập đồ đạc, bất ngờ phát hiện hai nam sinh trở về từ bên ngoài, trên quần áo dính rất nhiều hạt cát trắng tinh. Vu Nhiên vừa gặm xong một quả xoài lớn, trên miệng là một vòng màu vàng, vội vàng vào nhà vệ sinh rửa sạch.

“Sớm như vậy, hai đứa đã đi đâu?” Sở Hành hỏi.

Sở Miên ném khăn ướt trong tay mình xuống, bình tĩnh đáp: “Cháu cùng Vu Nhiên đi ngắm mặt trời mọc, người trên bờ biển rất nhiều.”

“Bởi vì đông người nên mới không yên tâm, mấy đứa đừng tưởng rằng ở khu du lịch đều là du khách đứng đắn.”

Sở Miên vâng dạ có lệ, lên lầu thay quần áo.

Hôm nay mọi người muốn xuất phát từ Bắc Hải tới đảo Vi Châu, thời tiết sáng sủa, đi thuyền còn chưa tới một giờ. Sở Hành đã đặt trước khách sạn trên đảo, sau khi rời thuyền thì trực tiếp được tài xế đưa đi. Chất cát trên đảo không so được với bãi Bạc, có rất nhiều đá vụn cành khô, dẫm chân trần lên sẽ đau.

Dựa theo kế hoạch, buổi chiều sẽ tới Tích Thủy Đan Bình(*), nhưng trước khi ăn cơm trưa, Sở Hành nhận được điện thoại của biên tập, thông báo cô sửa vài tờ bản thảo quảng cáo. Cái này vốn dĩ có thể giao cho phòng làm việc xử lý thay, nhưng người khác chỉ có thể bắt chước được phong cách phối màu của cô chứ không phỏng theo được đường nét kỹ xảo chân chính, cho nên thành phẩm nhìn qua đã thấy rõ ràng không phải do chính họa sĩ vẽ.

(*) Tích Thủy Đan Bình: 1 bãi tắm trên đảo Vi Châu

Sở Hành nhấn mạnh việc mình đang đi nghỉ ở nơi khác rất nhiều lần, đến wacom bên người cũng không có, kết quả tổng biên tập lại yêu cầu cô lập tức về nhà. Sở Hành giơ điện thoại tranh chấp với đối phương một buổi trưa, cuối cùng mất hết kiên nhẫn mà bùng nổ: “Nếu thật sự không được thì hủy hợp đồng, tôi ghi âm lại cuộc trò chuyện rồi. Thật sự tôi không tính công khai những thứ này, nhưng công ty không cho tôi đủ phúc lợi mà lại nhiều áp lực, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thân thể tôi cũng sẽ mắc bệnh.”

Cô mệt mỏi thở dài, rút sim điện thoại, đổi sang chế độ cá nhân.

Mặt trời giữa trưa độc ác, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi ở khách sạn. Sở Hành đăng ký một tài khoản Weibo, viết một bài hơn hai ngàn chữ thành một tranh dài, nhớ lại những đãi ngộ không hợp lý của công ty. Suy nghĩ một lúc, cô lưu vào thư nháp trước, chờ đợi thời cơ thích hợp rồi quyết định có đăng lên hay không.

Bốn năm giờ chiều, ánh nắng không còn nóng rát như vậy nữa. Sở Hành dặn dò mỗi người đều phải bôi kem chống nắng, sau đó ra cửa tới Tích Thủy Đan Bình. Chủ khách sạn cung cấp xe điện cho họ, mấy người đi dọc theo đường nhỏ, chỉ một lúc sau đã nhìn thấy biển.

Nước biển bên này dần dần dâng lên, Vu Nhiên cảm thấy tất cả đều mới mẻ, lê dép lê đi nhanh trên đó, không thèm quan tâm tới quần áo ướt sũng. Sóng biển đánh lên thân thể, cậu thiếu chút nữa không vững trọng tâm mà ngã quỵ, cũng may Sở Hành vẫn luôn ở đằng sau nhìn cậu, kịp thời duỗi tay giúp đỡ.

Gương mặt thiếu niên hớn hở, hỏi cô: “Hoành tỷ, có phải mỗi năm chị đều đi du lịch rất nhiều không?”

“Đương nhiên không phải, năm nay chị cũng mới chỉ đi lần này.”

“Em cho rằng công việc của chị yêu cầu phải bay khắp thế giới.” Vu Nhiên hơi cúi người xuống, ngăn lực đánh của sóng biển.

Sở Hành cười nhạt: “Cho rằng chị lấy tài liệu tham khảo sao? Rất ít khi được rảnh rỗi như vậy, khi công việc ổn định thì mỗi tuần đều có rất nhiều bản thảo vẽ không xong, có thể ngủ đủ giấc đã không dễ dàng rồi.”

Những vất vả Sở Hành nói, trong tai Vu Nhiên lại là một loại thỏa mãn. Hầu hết mọi người đều hy vọng có thể làm việc mình thích mỗi ngày, nếu có thể sống nhờ nó thì lại càng tốt hơn. Nhưng đối với Sở Hành mà nói, “thích” đã dần dần trở thành gánh nặng. Nguyên nhân chính là thích, cho nên thoát không nổi, cô đã không còn thỏa mãn với việc sống dựa vào vẽ tranh mà là càng thêm kỳ vọng vào sự nghiệp.

Nhưng hiện thực không thể suôn sẻ như bình thường, một khi gặp phải thất bại hoặc kẹt bản thảo, cô đều sẽ đau khổ. Vì suy nghĩ đến tiền đồ, cô không dám trực tiếp công khai các điều khoản vô lý của phòng làm việc, việc này liên quan đến quy tắc bất bình đẳng, ai dám đi khiêu chiến với người có quyền thì nhất định sẽ bị người trong giới khiển trách.

Vu Nhiên nhặt được một viên đá nửa trong suốt màu xanh ngọc bên bờ biển, cậu hưng phấn đưa cho Sở Hành xem, bị đối phương nói rằng đây chỉ là một viên thủy tinh biển, được dòng nước cùng cát đá mài giũa mới có bề ngoài nhẵn nhụi như vậy.

“Không sao, em sẽ coi nó như đá quý!” Vu Nhiên không để ý chút nào, nâng niu trong lòng bàn tay.

Sở Hành đeo kính râm lên, hỏi Vu Nhiên: “Cha mẹ em là hoàn toàn không đồng ý em thi năng khiếu hay là vẫn có thể thương lượng được đường sống?”

“Em cũng không rõ ràng lắm, cha em hình như không ý kiến, còn mẹ em thì vẫn rất khó.”

“Chị năm đó cũng vậy, cha mẹ chị đều rất xem thường mục tiêu của chị, cũng không cho chị học vẽ tranh vẽ màu ở nhà. Ngày báo danh thì chị lén trốn ra lúc nửa đêm, tới quán điện tử chờ qua đêm, chờ đến khi trời sáng thì đi nộp tiền.” Sở Hành nhớ lại, “Cũng may năm ấy Dung Cảng không cạnh tranh quá gắt, thành tích thi Học viện Mỹ thuật Trung ương của chị cũng ổn, may mắn thi đậu.”

Cô quay đầu nói cho Vu Nhiên: “Loại việc như vẽ tranh thì tự học chắc chắn không ổn, “thiên phú” của mỗi người không khác nhau quá nhiều, chỉ có nỗ lực mới có thể kéo được khoảng cách chênh lệch.”

“Vâng, em hiểu rõ.”

Sở Hành giơ tay vuốt mái tóc bị gió biển thổi loạn, lại hỏi: “Nếu năm sau em không thi đậu, hoặc đơn giản là không đi thi thì em tính làm sao? Học lại hay là chỉ đi thi văn hóa?”

“Đương nhiên là thi đại học bình thường, em không muốn học lại một năm!” Vu Nhiên một bên cúi đầu tìm kiếm cái gì, một bên nói chuyện, “Trước thử thi đậu một đại học, sau đó thì thời gian tự do sẽ nhiều... Hơn nữa trưởng thành rồi thì em có thể đi làm, tích cóp dần dần thì có thể ra ngoài đi học.”

“Nếu vào đại học, em phát hiện ra có thứ hấp dẫn em hơn thì sao?”

“Sẽ không có đâu.” Vu Nhiên kiên định nói, “Đời này em nhất định phải thực hiện được ước mơ của mình.”

Sở Hành chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của nam sinh, thong thả nói: “Trước kia chị cũng nghĩ như vậy.”

Ở độ tuổi giống Vu Nhiên, cô cũng từng yên lặng hạ hào ngôn chí khí, nhưng khi hiện tại nhắc lại mục tiêu thời niên thiếu, chỉ còn ba chữ “không thực tế” nhắc nhở cô về hiện thực.

Nước biển lại dâng lên, đám người vui đùa ầm ĩ càng lúc càng xa. Bọt sóng màu trắng cuốn lên từng tầng, Sở Hành tháo kính râm xuống, nhìn ra thật xa, cầm lòng không đậu mà nói với Vu Nhiên: “Em xem, phía xa kia giống như có thể thông với một thế giới khác, mỗi lần chị thấy biển đều muốn đi sang thế giới bên kia.”

Vu Nhiên chần chừ một chút, bỗng nhiên chạy lên hai bước, giang hai tay che trước mặt cô, gấp gáp hô: “Chị đừng có nghĩ làm việc dại dột!”

Sở Hành bật cười, đẩy cậu ra, xoay người đi tới nơi khô ráo.

Vu Nhiên theo sau, nghe thấy Sở Hành quay đầu hỏi: “Có muốn chị dạy cho em không?”

“Dạ?”

“Vẽ màu cùng phác họa, em thi năng khiếu yêu cầu.” Sở Hành cười nói, “Dù sao chị phỏng chừng một thời gian dài sau chị sẽ không có việc làm.”

Vu Nhiên bỗng chốc dừng bước chân.

Nước biển tại Tích Thủy Đan Bình trong suốt thấy đáy, bọt biển như tuyết trắng mãnh liệt đánh vào bờ biển, dưới ánh mặt trời rực rỡ lại lấp lánh biến mất.

“Anh!” Vu Tẫn trải nghiệm việc lặn xuống nước ngắm san hô xong, hừng hực chạy tới, “Miệng em lại đau! Cứu em! Xoa thuốc cho em!”

Nó có thể tiếp xúc với không khí trên mặt đất một lần nữa bèn hít sâu liên tiếp, Vu Nhiên xoay mặt qua, thấy hai bên cánh mũi nó đều hít bẹp.

Vu Nhiên không để ý tới nó, chỉ móc thuốc mỡ trong túi ném qua, sau đó xoay mặt hướng Sở Hành, nghiêm túc nói: “Em sẽ trả học phí.”

Tuy rằng lời nói như vậy, nhưng Vu Nhiên cũng không biết một họa sĩ dạy học hết bao nhiêu tiền. Vu Tẫn hóng hớt hỏi “Học phí cái gì”, hai người đều ngó lơ lòng hiếu kỳ của thằng nhóc, ở một bên nghiêm túc nói chuyện.

Trên đường trở về, Vu Tẫn không dừng truy hỏi, Vu Nhiên còn đang trầm tư, hoàn toàn không chú ý tới ở bậc thang có một người đang nghênh diện đi tới.

Sở Miên dừng lại, cúi đầu nhét một quả thạch dừa đông lạnh vào trong lòng Vu Nhiên, nhíu mày hỏi: “Dép của cậu đâu?”

Vu Nhiên lấy lại tinh thần, ngẩng mặt giải thích: “Đánh rơi rồi, tớ không tìm.”

“Cẩn thận trên mặt đất có thủy tinh.”

Lời hắn nói khiến Vu Nhiên nhớ ra bản thân vừa nhặt được một viên thủy tinh biển xinh đẹp, vội vàng lấy ra đưa cho Sở Miên.

Sở Miên ngại dơ không nhận, xoay người ngồi xổm xuống, hếch mặt nói: “Lên đây, cõng cậu trở về.”

Vu Nhiên nhảy dựng lên lưng Sở Miên, bỏ lại Vu Tẫn một mình thở hồng hộc chạy lên bậc thang.

Thạch dừa đông lạnh mới mẻ ngọt lành lạnh mát, vô cùng ngon miệng. Vu Nhiên múc một muỗng, nghiêng đầu, cẩn thận đút vào miệng Sở Miên.

Cậu nhẹ giọng nói: “Cô cậu nói có thể dạy tớ vẽ tranh.”

“Thật sao?”

“Ừ, cô cậu lấy bao nhiêu tiền vậy?”

“Sao có thể thu phí cậu được.” Sở Miên cười nhạo một tiếng.

“Lời tuy nói như vậy, nhưng vẫn phải có ý tứ... Đúng rồi, tớ sẽ học với cô cậu ở đâu?”

Bước chân Sở Miên thả chậm, suy tư nói: “Hẳn là... ở nhà tớ đi.”

Vu Nhiên mở to hai mắt: “Nhà cậu? Vậy, vậy chẳng phải mỗi ngày tớ đều có thể thấy cậu sao!”

“Đúng vậy.” Khóe môi Sở Miên cười nhạt, “Cho nên cậu đồng ý với cô chưa?”

“Chưa có... tớ phải về nhà hỏi cha mẹ.”

Hai người đùa giỡn trên đường, hoàn toàn lãng quên thằng nhỏ đang lủi thủi đi theo sau. Vu Tẫn vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện, cuối cùng cũng nắm rõ tình hình hiện tại của anh trai.

Ở đảo Vi Châu nhiều ngày, mọi người dường như đều ăn hết hải sản nửa đời người, đủ mọi phương pháp chế biến như nướng BBQ, chiên dầu, hầm nhừ đều nếm đủ cả, khiến cho bọn họ ngửi thấy vị tanh mặn của gió biển cũng thấy buồn nôn.

Ở trên đảo, phương tiện giao thông thường thấy nhất chính là xe điện. Vu Nhiên cưỡi xe loạng choạng, lạng lách đánh võng trên đường không người, khiến cho Sở Miên ngồi sau rất không yên tâm. Hai bên đường trồng đầy chuối, nghe nói du khách có thể ngắt ăn, nhưng trái cây còn chưa chín hắn, khi lột ra cắn một miếng thì chát xít.

Chờ chơi hết tất cả những nơi có thể chơi trên đảo một lần, bọn họ không tính ra ngoài đối mặt với thời tiết cực nóng nữa, cảm thấy mỹ mãn mà ở khách sạn ăn dưa hấu nằm điều hòa, hoặc là chờ buổi tối mát mẻ một chút thì ra ngoài mua quà lưu niệm.

Kỳ nghỉ ngắn “1/5” gần kết thúc, Vu Nhiên lại phải đối mặt với bài tập chất thành núi nhỏ. Lần này cậu không hề chép đáp án của Sở Miên, mà là tự mình chậm rãi giải ra kết quả, tuy rằng hiệu suất không cao, nhưng khi giáo viên giảng lại sẽ tăng thêm ấn tượng.

Tháng năm của Dung Cảng cũng nóng bức, nhưng so sánh với Bắc Hải thì mát mẻ hợp lòng người hơn. Bóng cây lay động, cây hợp hoan hồng nhạt nở khắp phố phường, trên đường lớn tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, đó là hương vị của mùa hè.

Sau khi xuống máy bay, hai anh em lết thân thể mỏi mệt về nhà, cùng nhau bổ nhào vào giường, sau đó không buồn dịch người nữa.

Vu Huy đẩy cửa đi vào, cũng chen qua lấy một chỗ, hỏi Vu Nhiên: “Này, ngày đó cha nghe mẹ mày nói, mày muốn ra ngoài học lớp năng khiếu, bao nhiêu tiền? Cha cho mày.”

Vu Nhiên nhắm hai mắt nói: “Mẹ con còn không đồng ý đâu.”

“Mày quan tâm cổ đồng ý hay không làm gì, là cha định đoạt!” Vu Huy khinh thường nhìn lại, hừ cười, “Cha quyết định thì sao cổ dám phản đối?”

Vu Tẫn mắt trợn trắng, nhỏ giọng thở dài sau lưng Vu Nhiên: “Lại tới nữa lại tới nữa...”

Vu Nhiên cười khẽ.

Quan niệm tiêu tiền của cha mẹ hoàn toàn bất đồng, vấn đề tiền bạc cũng là khởi đầu mâu thuẫn trước đó của hai người. Cha để ý đến mặt mũi, thường xuyên mời bạn bè đồng nghiệp về nhà ăn, ngày thường mua đồ vật cũng chú trọng tới nhãn hiệu, phải nhìn đắt một chút. Còn mẹ thì kiên trì với nguyên tắc “đặt tiền lên lưỡi dao”, mua đồ đều là đồ cơ bản, đồ vật dùng hoàn toàn hỏng mới tính là bỏ, khi phải chi một lúc quá năm trăm tệ cũng phải suy nghĩ vài ngày.

Cho nên, ở phương diện giáo dục con cái, Lý Quế Dung cảm thấy không cần tiêu tiền để Vu Nhiên học một môn năng khiếu, học tập cẩn thận đã tốt hơn rất nhiều rồi.

“Mày nói xem cổ làm mẹ kiểu gì vậy, bao lâu rồi cha không thấy chúng mày, cổ lại khiến cho con trai cha chịu tủi thân như vậy.” Vu Huy lại hừ lạnh, “Làm cha mẹ thì phải ủng hộ ước mơ của con cái mình vô điều kiện, có ai trên ngăn dưới cản như cổ không! Có bài hát gọi là gì nhỉ, “mẹ là cây nến vàng”, nhưng mẹ chúng mày thì sao? Mẹ chúng mày chính là hố lửa!”

Dáng vẻ đầy căm phẫn của Vu Huy chọc hai thiếu niên bật cười, Lý Quế Dung ở phòng khách nghe được, lập tức đi tới đá văng cửa gầm rú: “Anh mẹ nó nói tôi cái gì?”

“Tôi nói cô bủn xỉn! Bủn xỉn với bản thân, bủn xỉn với người khác thì thôi, làm sao có thể bủn xỉn với cả con trai mình?”

Lý Quế Dung đúng lý hợp tình: “Không phải tôi vì nó sao, lấy cái tính tình cả thèm chóng chán của nó, chẳng may bỏ vài vạn đi học lại không kiên trì nổi, quay về đổi ý với tôi, vậy ai tình nguyện trả học phí cho nó?”

Cha mẹ lại mau chóng khắc khẩu vì chuyện này, Vu Nhiên yên lặng ghé vào giường nghe, không tỏ thái độ gì.

Người chen ngang cuộc tranh luận của bọn họ là Vu Tẫn, thằng nhóc ngồi ở mép giường dùng sức vỗ mạnh đùi, hấp dẫn chú ý của bọn họ: “Hai người chẳng biết gì cả, đây là vấn đề giáo dục sao? Đây là vấn đề đầu tư!”

Nó nghiêm túc nói: “Hai người biết anh con được ai coi trọng không? Là một họa sĩ hàng đầu Trung Quốc – nói tên ra hai người cũng không biết! Dù sao người ta vẽ một bức là có thể bán mười vạn! Anh con nếu nghiêm túc theo người ta học hành, vậy về sau xuất sư, không phải giá trị con người một giây đã tăng lên trăm triệu sao?”

Vu Tẫn thổi phồng tới ba hoa chích chòe, Lý Quế Dung nghi ngờ nhìn nó.

“Thời cơ có thể tận dụng không dễ tới, họa sĩ người ta không phải học sinh nào cũng đều nhận. Mẹ, nếu vì nhất thời mẹ không rõ khiến anh con bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, vậy cũng sẽ liên quan đến việc con về sau sẽ không thể thăng tiến nhanh!” Vu Tẫn vô cùng đau đớn, “Mẹ ngẫm lại xem, mẹ tổn thất ít nhiều, nếu anh con sau này buồn bực dẫn đến thất bại, vậy anh ấy chắc chắn sẽ không có lòng làm việc, cho nên không có tiền lương, bị ông chủ đuổi cổ, lưu lại đầu đường, quỳ tại phố Cửu Bảo xin cơm... Mà con thì sao? Con ở bên cạnh giơ microphone ca hát, một ngày như vậy, trong chén đến mười tệ cũng không có!”

“Nhưng nếu mẹ để anh con học vẽ tranh thì sẽ không như vậy nữa, anh con thiên phú dị bẩm, nếu kiên trì không ngừng thì chắc chắn sẽ có thành tựu ở lĩnh vực này. Đến lúc đó anh đi lên, mẹ cũng sẽ thơm lây, đi mua đồ ăn dưới lầu cũng có người kinh ngạc nhìn mẹ “Trời ạ, kia không phải mẹ của đại họa sĩ Vu Nhiên sao? Tôi còn tưởng rằng là Lâm Chí Linh! Con trai chị đưa chị không ít tiền mua mỹ phẩm dưỡng da đúng không? Thật khiến người ta hâm mộ!””

Vu Tẫn lải nhải đến miệng khô lưỡi khô, thở ra một hơi, nói: “Được rồi, con cũng không nhiều lời với hai người nữa, vì tương lai cả nhà, mẹ phải suy nghĩ rõ ràng.”

Dáng vẻ nghiêm túc của nó thật đúng là khiến Lý Quế Dung do dự, bà đứng tại chỗ mấp máy môi vài lần, nhìn Vu Nhiên trên giường, lại trừng mắt liếc Vu Huy bên cạnh một cái, cuối cùng nhỏ giọng bỏ lại một câu “Để mẹ nghĩ lại.”

Bà xoay người đi khỏi phòng ngủ.

Vu Nhiên kinh ngạc ngồi dậy, “Mày khoác lác với mẹ cái gì vậy.”

“Hứ, anh đúng là không hiểu lòng phụ nữ.” Vu Tẫn nói lời sâu xa, “Mẹ để ý là anh sao? Mẹ để ý chính là tiền! Anh phải nói cho mẹ rằng vẽ tranh sau này có thể kiếm được rất nhiều tiền, mẹ mới có thể suy xét cẩn thận. Anh nghĩ xem, mẹ là người ngoài ngành, làm sao hiểu được gian khổ trong nghề, nhưng không phải muốn thu vào một chút sao.”

“Vậy “gian khổ” thì làm sao bây giờ, gạt mẹ?” Vu Nhiên hỏi, “Mày tính lừa mẹ sao?”

“Đương nhiên không tính, đây là chọn trọng điểm, chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu. Còn về gian khổ... tự anh về sau vượt qua đi.” Vu Tẫn vỗ bả vai anh trai hai cái, cổ vũ cho cậu.

Buổi tối hôm đó, Vu Nhiên bị Lý Quế Dung gọi ra, dò hỏi việc thi năng khiếu.

Vu Nhiên không khoa trương về tương lai giống Vu Tẫn, mà là nghiêm túc nói rõ ràng với Lý Quế Dung những gì cậu biết. Từ khi cậu bắt đầu có ký ức, hai mẹ con chưa từng ngồi nói chuyện mặt đối mặt như này, khi hai người nói chuyện với nhau thậm chí còn có phần câu nệ. Giống như Lý Quế Dung không biết con trai đã trưởng thành tới trình độ này, mà Vu Nhiên cũng không nghĩ tới mẹ còn có thể có một mặt ôn hòa như vậy.

Cuối cùng, Lý Quế Dung hỏi tới vấn đề kia: “Mày đi đâu học với người ta, là loại giống cung thiếu nhi hay là...”

Khóe miệng Vu Nhiên nhếch cao lên, chậm rãi nói: “Tới nhà Sở Miên ạ.”

Hai người không hẹn mà cùng im lặng.

Lý Quế Dung thanh thanh giọng nói: “Này sẽ khiến cho người ta thêm phiền toái.”

“Vâng, cho nên vẫn là cần thêm bao lì xì gì đó.”

Lý Quế Dung chống cằm trầm tư, cân nhắc nên đưa Sở Hành bao nhiêu là thích hợp.

Mặc kệ số tiền này là bao nhiêu, Vu Nhiên cuối cùng cũng được cha mẹ hiểu và ủng hộ, tảng đá lớn nhất trong lòng cậu cuối cùng cũng thuận lợi rơi xuống đất, lập tức gửi tin nhắn cho Sở Miên. Dựa theo kế hoạch của Sở Hành, sau khi thi cuối kỳ kết thúc thì có thể trực tiếp đến học, không cần mang họa cụ, bên chỗ cô cái gì cần có cũng đều có cả.

Nhưng khiến Vu Nhiên ngoài ý muốn, chính là ý của Sở Hành là muốn cậu ở lại, thẳng đến khi thi xong năng khiếu mới thôi.

Ngày hôm sau tới trường, Vu Nhiên do dự nói với Sở Miên: “Không cần ở nhà cậu đâu, nhà tớ cũng không xa, ngồi xe hai mươi phút là đến.”

Sở Miên gật đầu: “Tớ hỏi cô tớ rồi, cổ nói bởi vì mỗi ngày phải vẽ mười mấy tiếng, lăn qua lộn lại chậm trễ thời gian, dễ dàng ảnh hưởng tới cảm xúc cùng trạng thái của cậu, cho nên dứt khoát sửa thư phòng nhà tớ thành phòng dùng để vẽ tranh.”

“Vậy nghỉ hè tớ sẽ không gặp người nhà tớ?”

“Cuối tuần cậu có thể về nhà lấy đồ.”

Vu Nhiên xách cặp sách đi ra khỏi cổng trường, “Ừ... Như vậy chúng ta giống như ở chung.”

“Ừ.” Sở Miên xé giấy gói kem ốc quế, đưa Vu Nhiên ăn chóp ốc quế chocolate.

Vu Nhiên nói: “Tớ còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt đâu.”

“Tâm lý gì?”

“Nhìn dáng vẻ ở nhà của cậu.”

Sở Miên mờ mịt quay đầu, cười với Vu Nhiên: “Cũng không phải đổi người, có cái gì khác nhau chứ?”

“Tớ vốn tưởng rằng phải thật lâu về sau mới có thể nhìn thấy.”

Vu Nhiên hôm nay vẫn giống như thường ngày, sau khi tan học đưa Sở Miên qua đường cái, sau đó hai người ở bên đường đối diện kéo dài thêm vài phút rồi mới tách ra. Bảy giờ tối còn rất sáng, vầng trăng xám bạc treo trên không trung, mà bên kia là hoàng hôn đang tàn dần.

Sở Miên nhìn vạch kẻ đường hai người vừa bước qua, trầm giọng nói: “Con đường này chúng ta đã đi hai năm rồi, nhưng mỗi lần cậu đều chỉ có thể đi cùng tớ một nửa.”

Hai mắt hắn sâu xa, bỗng nhiên tâm tình lại thoải mái, nghiêng đầu nhìn Vu Nhiên.

“Về sau có thể cùng nhau về nhà.” Sở Miên cười khẽ, vươn tay.

Vu Nhiên không cần nghĩ ngợi gì mà nắm chặt, toe toét cười rạng rỡ.

“Ừ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.