Vừa Chạm Là Cháy

Chương 8: Chương 8: Giải hòa






"Hiệp Hòa? Cháu nói là Học viện Y Bắc Kinh sao... Đương nhiên rất tốt rồi, nếu có thể thi đậu thì ông nội cháu chắc chắn sẽ rất vui, cô nhớ ông ấy từng nói thời trẻ rất muốn đi học y, sau này xuất ngũ thì lúc rảnh rỗi cũng đều ở nhà đọc sách về nội khoa..."

Sở Hành thật cẩn thận mà đặt trứng tráng lên lát bánh mì, đẩy đến trước mặt Sở Miên, hai người ăn sáng cùng thảo luận về đề tài chọn ngành học chuyên nghiệp.

"Mị Mị, tháng sau cha cháu trở lại Dung Cảng, có khả năng sẽ tìm người giúp cháu điều thêm vài giáo viên xuất sắc về trường cháu, cháu nhớ nhắc rõ cho anh ấy là chọn khoa học xã hội hay là khoa học tự nhiên."

"Khoa học tự nhiên." Sở Miên đổ sữa vào rồi trộn ngũ cốc trong bát, "Cháu muốn thi vào khoa lâm sàng của Học viện Y học."

"Y học lâm sàng... Phải học tám năm sao?" Mục tiêu của cháu trai có thể thấy chí hướng rộng lớn, Sở Hành rất vui vì hắn ở tuổi này có thể kiên định với phương hướng tương lai như vậy, vì thế hỏi thêm một câu: "Điểm ở Dung Cảng đại khái là bao nhiêu?"

Giọng Sở Miên rất bình tĩnh: "Năm nay thấp nhất là 697."

Ba con số "697" sắp hàng trong đầu Sở Hành, cô thiếu chút nữa đã đánh đổ mứt trái cây ra lòng bàn tay. Tốt nghiệp đã nhiều năm, cô không còn mẫn cảm với điểm thi đại học nữa, nhưng ít nhất vẫn là có chút hiểu biết: "Này cũng có thể vào được Thanh Bắc đi?"

Sở Miên cúi đầu trả lời: "Khoa lâm sàng của Học viện y hai năm rưỡi đầu học ở Thanh Hoa, sau đó năm năm rưỡi còn lại quay trở lại trường. Trúng tuyển khoa chính quy cũng không khác trúng tuyển đại học Thanh Hoa."

Nói cách khác, muốn thi đậu khoa lâm sàng Học viện Y học Hiệp Hòa Bắc Kinh, nhất định phải vượt qua được điểm đầu vào của đại học Thanh Hoa.

Sở Hành biết hắn đã chuẩn bị cho mục tiêu thi đại học, bản thân không cần quá nhọc lòng, nhưng cô im lặng một chốc vẫn là nhịn không được mà hỏi: "Vậy cháu thi đại học có phải ít nhất đứng trước hạng mười khoa học tự nhiên trong thành phố mới ổn không?"

Ngữ khí mơ hồ của cô bị Sở Miên chú ý, thiếu niên ngẩng đầu hỏi lại: "Cô cảm thấy cháu không thi được?"

"Hả? Cháu đương nhiên là có thể." Sở Hành không muốn đả kích lòng tự tin của hắn, lập tức nở nụ cười, "Thiên phú không phải ai cũng có, hơn nữa áp lực thi đại học ở Dung Cảng cũng nhỏ, đối với cháu mà nói, hạng mười toàn thành phố vốn rất đơn giản..."

"Đó là trước kia." Sở Miên bình thản quay mặt đi, "Rất lâu trước kia."

Chứng ngủ rũ đã phát tác hai năm nay, Sở Miên mỗi ngày đều chờ mong thân thể tỉnh khỏi mộng mà có thể khôi phục như lúc ban đầu, cái gọi là "thích ngủ" "bất ngờ" chẳng qua chỉ là một ác mộng đáng quên mà thôi. Nhưng ngày qua ngày, hắn không chỉ không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, thành tích học tập ngược lại còn trượt dốc nghiêm trọng. Từ đệ nhất toàn khối Cảng Ngoại đến cái tên đếm ngược trong lớp; từ học sinh xuất sắc thiên phú dị bẩm biến thành kẻ khác người trong mắt người khác.

- Sở Miên, không muốn nghe giảng thì về nhà, trường học không phải nơi để em ngủ!

- Mau nhìn đi, Sở Miên lại ngủ rồi, ha ha ha...

- Đừng vì cảm thấy bản thân đầu óc thông minh liền không làm bài tập, cả lớp hiện tại chỉ có mình em không theo kịp tiến độ, còn không mau học hành?

- Ai u, học bá, ban ngày ngủ thì nửa đêm làm gì vậy?

....

Bác sĩ quốc nội không nghe tới chứng ngủ rũ nhiều, người hiểu biết lại càng ít ỏi tới không có. Hắn không chỉ phải nhận chế nhạo trước khi có chuẩn đoán chính xác mà sau đó cũng không hoàn toàn được thuận lý thành chương mà thông cảm. Theo quá trình ác mộng lặp lại, Sở Miên dần dần học được cách một mình đối mặt với ánh mắt thất vọng của mọi người.

"Cháu không cần nóng vội, Mị Mị, bác sĩ không phải nói có rất nhiều người khi trưởng thành đều chậm rãi tự lành sao?" Sở Hành buông muỗng, giọng nói khôi phục lại trạng thái nhẹ nhàng, "Được rồi, không nghĩ mấy cái này. Mấy ngày nay ở Thành Tuấn có cảm giác thế nào, thích ứng được không?"

"Khá tốt ạ. Nhưng trừ ngữ văn thì những giáo viên khác đều giảng bài rất chậm, phí phạm thời gian."

"Có quan hệ gì với bạn cùng lớp không?" Sở Hành hỏi, "Bạn học ngày đó cho cháu kẹo mỗi ngày đều chơi với cháu sao?"

"Không thân." Sở Miên cầm ly sữa uống một hơi cạn sạch, bên môi đỏ nhạt hiện lên một vòng trắng sữa. Hắn rút khăn giấy lau miệng, trước khi cô cô lên tiếng hỏi nguyên nhân liền chủ động bổ sung, "Cháu không cùng một loại người với cậu ta, không chơi được."

Hắn đứng dậy, bỏ lại một câu "Cháu đến trường đây", nhấc cặp sách rời khỏi nhà.

Trường học hôm nay đã phát áo khoác đồng phục mới cho lớp mười, màu đen là chủ đạo phối hợp với màu trắng, cổ tay áo cùng chỗ tiếp giáp trắng đen là màu vàng chanh điểm xuyết (*), chất liệu mặt trên bóng loáng, mặc vào cảm giác khá thoải mái, khiến cho đám học sinh vốn đang quen mặc đồ "Xì Trum" rất vừa lòng với đồng phục. Sở Miên mặc thêm áo khoác xác nhận số đo, hắn ở Cảng Ngoại quen mặc đồng phục là áo sơ mi, hiện tại đối với loại áo vận động rộng thùng thình này không quen thuộc, khi viết thì tay áo luôn có chút không thoải mái.

"Huy hiệu trường chúng ta thế mà không phải một con ngựa!" Vu Nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên với chi tiết mới phát hiện, "Đây là cái gì? Hình tam giác... Đâu ca(*) mày mau xem! Huy hiệu trường chúng ta là bánh ú!"

(*) Đâu ca: Tên QQ của Phương Chiêu: Đâu Ca Nhất Châm Linh - Ném anh Nhất Châm Linh (Nhất Châm Linh là tên nhiều loại thuốc, có thuốc trị trĩ, có thuốc trị kiết lỵ ở heo, trị bệnh ở gà,..

Phương Chiêu nhìn chằm chằm đồng phục, phản bác: "Sao có thể là bánh ú! Này... Này rõ ràng là giống đào trường thọ!"

Hai người vì việc nhỏ nhặt này mà nhiệt liệt tranh luận, giọng nói không cẩn thận mà lọt vào tai Sở Miên đang ngủ, làm hắn mơ thấy bản thân biến thành một nắm nhân bánh, bị nhét chen chúc vào giữa các hạt gạo mà làm thành cơm nắm.

Buổi sáng là thời gian Sở Miên dễ dàng mệt mỏi nhất, có đôi khi ngủ quên còn bỏ qua giờ cơm trưa, đến buổi chiều mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Trong tiết lịch sử có kỷ luật không nghiêm, Sở Miên chuyên tâm ôn tập nội dung tiết toán buổi sáng mà hắn bỏ qua.

Nhưng mà ôn tập không được tiến hành thuận lợi lắm, bởi vì Sở Miên phát hiện giáo viên lịch sử luôn hướng về phía mình. Cho dù có đặc quyền đi học không cần nghe giảng, Sở Miên vẫn không có ý định trong trạng thái tỉnh táo mà xem nhẹ tồn tại của giáo viên, như vậy có vẻ như bản thân không tôn trọng người trên.

Mà nguyên nhân khiến giáo viên lịch sử liên tục chú ý tới hướng cửa sổ kỳ thật lại là Vu Nhiên ngồi ở trước.

Tiết lịch sử đầu tiên, Vu Nhiên đã thành công hấp dẫn sự chú ý của giáo viên. Thầy giáo còn rất trẻ, đeo mắt kính rất văn nhã, giọng Dung Cảng thân thiện, đặc điểm đặc biệt nhất là cánh tay thon dài, bạn học ngồi bàn đầu không nhịn được mà cảm thán: "Thầy ơi, cánh tay thầy dài như vậy thì hẳn có thể trực tiếp chạm đến sàn nhà chứ?"

"Đương nhiên." Giáo viên lịch sử thẳng thắn mà thẳng chân cong lưng, ngón tay không cần tốn nhiều sức liền chạm tới sàn nhà.

Vu Nhiên nhìn cũng không khỏi cảm thán: "Oa! Nếu di động thầy rơi vào nhà vệ sinh, khẳng định có thể trực tiếp lấy lên được!"

Cậu vừa nói xong câu này, di động trong túi thầy giáo vừa lúc rơi xuống bục giảng, "bịch" lăn hai vòng, màn hình vỡ nát.

Vu Nhiên lập tức che lại miệng quạ đen của bản thân.

Từ tiết học đó, giáo viên lịch sử liền nhớ kỹ tên Vu Nhiên, thường xuyên đặt câu hỏi cho cậu. Vu Nhiên cũng rất biết cổ vũ, có thể đáp liền đáp, không đáp được thì trả lời bừa, thường thường có thể bắt được một số bài giảng của giáo viên, liền dẫn dắt các bạn học ồn ào, không khí tiếp lịch sử luôn náo nhiệt từ đầu đến cuối, cơ bản sẽ không có người làm việc riêng.

"Ở Trung Quốc cổ đại, dưới chế độ quân chủ chuyên chế có hai mâu thuẫn chủ yếu nào? Vu Nhiên, em đứng lên trả lời."

"Da... Nhà nước cùng nhân dân, công nghiệp cùng nông nghiệp... Đúng không ạ?" Vu Nhiên quan sát sắc mặt càng ngày càng kinh ngạc của giáo viên, "Dạ... Không biết ạ."

"Này cũng không biết? Tôi hỏi không phải kiến thức sơ trung sao?"

"Thật không dám giấu diếm, Hiên ca, kiến thức sơ trung em đã quên lâu rồi." Vu Nhiên thành khẩn nói, "Nhưng thầy yên tâm, còn còn thuộc "Đường Tống Nguyên Minh Thanh"..."

"Em em em mau ngồi xuống tự kiểm điểm cho tôi!"

Mỗi lần Vu Nhiên làm thầy giáo lịch sử tức muốn hộc máu đều có thể khiến các bạn học bật cười, ở trong phòng đều là không khí vui vẻ, chỉ có độc Sở Miên nhíu chặt mày.

Từ khi hắn đi học tới giờ, rất ít người không giơ tay đã lớn tiếng nói chuyện với giáo viên, cũng không có ai tranh cãi với giáo viên về đề tài bên ngoài học tập, các bạn học đều rất nghiêm túc tuân thủ kỷ luật lớp học, chăm chú nghe giảng. Mà hiện tại thì sao? Rõ ràng là lớp thực nghiệm, nhưng các bạn học xung quanh thái độ đều không tập trung, tùy tiện mở miệng nói chuyện, cười to, ồn ào... Thậm chí có người muốn đi vệ sinh cũng không chịu nhịn đến tiết sau. Mấu chốt là, giáo viên trẻ tuổi trên bục còn liên tục dung túng bọn họ, quan hệ thầy trò không khỏi quá tùy tiện.

Trong lòng Sở Miên rất bất mãn với loại tác phong học tập này, nhưng hắn hiểu rõ đạo lý thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng (*), đành phải làm lơ mọi người, mặt vô cảm mà cúi đầu tự học.

(*)Ký lai nhi tắc an chi = Tương tự "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng", việc đến một lúc nào đó tự an định, giống như tàu, thuyền khi cập đến bến sẽ được neo lại theo hướng vuông góc với cầu tàu.

"Các bạn học, tiết hai ba buổi chiều tổng vệ sinh lớp học, hiện tại tôi phân công nhiệm vụ của mọi người." Sau tiết lịch sử, chủ nhiệm lớp cầm trong tay thông báo của trường, đi vào tuyên bố, "Tổ một hai nữ sinh quét rác, nam sinh lau nhà, tổ ba bốn theo lớp trưởng sắp xếp, tổ năm phụ trách cửa sổ trước sau, còn có ủy viên nam phụ trách lau quạt trần."

Vu Nhiên là ủy viên thể dục, muốn đến chỗ lớp trưởng tìm hiểu bạn học hợp tác quét dọn với mình một chút, kết quả Hướng Tuyết Hoa nói cho cậu, ủy viên nam chỉ có hai người, một người khác là ủy viên học tập Sở Miên.

"Ờ." Vu Nhiên bĩu môi, nhận lấy giẻ lau mới từ tay Hướng Tuyết Hoa.

Sở Miên thờ ơ với danh sách ủy viên, hắn chỉ cần quy quy củ củ làm xong việc của mình là được. Dẫm lên bàn lau xong hai quạt trần, Sở Miên phát hiện Vu Nhiên còn đang lau cái đầu tiên, nguyên nhân hiệu suất thấp chỉ sợ là do không đủ cao, đứng trên bàn còn phải nhón chân cùng vươn thẳng tay, vừa lau vài cái thì thân thể liền lảo đảo lắc lư, sau đó mới bắt đầu lại.

Sở Miên không nói hai lời, giặt giẻ lau xong liền leo thẳng lên bàn, chà lau quạt trần còn lại.

Hắn còn đang xử lý bụi bặm, bỗng nhiên cảm giác mặt bàn dưới chân bị người gõ hai cái, cúi đầu liền thấy Vu Nhiên đứng dưới đất ngửa mặt nhìn mình.

"Đi xuống, quạt ở đây là do tôi phụ trách." Ngữ khí Vu Nhiên rất kiên quyết.

Sở Miên không dao động, từ trên nhìn xuống mà nói: "Tôi lau cũng được."

"Lớp trưởng phân công cậu lau hai cái trước tôi lau hai cái sau, hiện tại một mình cậu lau ba cái, chấp nhận được sao?" Vu Nhiên giương cổ, rất không tình nguyện, "Đừng thay tôi làm việc, tôi không muốn thiếu cậu."

Sở Miên nghe ra lời này của cậu ta có chút quen tai, cân nhắc vài giây liền nhớ ra hình như hôm trước mình có nói qua, vì thế ngộ ra Vu Nhiên đây là cố ý kiếm chuyện.

Không nghĩ tới việc nhỏ kia đã qua hai ngày mà cậu ta còn bực bội với mình, Sở Miên không biết nên nói cậu ta so đo từng chút hay là vô cớ gây rồi, đành phải trầm giọng nói: "Thời gian cậu lau một cái bằng tôi lau hai cái, tại sao cậu không nghĩ tới nguyên nhân từ bản thân?"

"Vậy cũng không cần cậu thay tôi hoàn thành." Vu Nhiên một bước cũng không nhường, "Nếu cậu lau xong rồi thì sang bên này mà nghỉ ngơi, đừng ngăn cản việc của tôi."

Ngữ khí ra lệnh của đối phương khiến Sở Miên không kiên nhẫn mà hít sâu, nói: "Cậu không phát hiện tổ lau nhà đã chờ ở cửa nửa ngày sao? Lau xong quạt điện sớm một chút rồi dịch bàn đi thì bọn họ mới có thể đến đây được. Rốt cuộc là ai ngăn cản, Vu Nhiên?"

Hai người ở vị trí một cao một thấp không ngừng giằng co, từng người trong không khí đều nháy mắt cảm nhận được địch ý lẫn nhau. Sở Miên không muốn cùng cậu ta lãng phí thời gian, khinh mạn liếc xéo Vu Nhiên một cái, muốn quay đầu tiếp tục lau cánh quạt trần.

Ánh mắt Vu Nhiên đã chuyển lên đỉnh đầu Sở Miên, bỗng nhiên biến sắc, lớn tiếng nói: "Đừng giơ tay!"

Sở Miên theo bản năng dừng động tác, lại cúi đầu liền thấy Vu Nhiên bước nhanh về phía cửa sau phòng học, bắt lấy nữ sinh tóc ngắn đang lau vách tường, đồng thời nhanh chóng gạt công tắc quạt điện xuống.

Bên tai bỗng nhiên thoáng qua một trận gió, Sở Miên ngẩng đầu liền phát hiện cánh quạt trên đó chậm rãi chuyển động, sau đó lại đứng yên.

"Cậu làm gì vậy? Cậu không biết rất nguy hiểm sao?" Vu Nhiên không kiểm soát âm lượng của mình, tiếng chất vấn hấp dẫn sự chú ý của các bạn học xung quanh.

Nữ sinh tóc ngắn không dám nhìn thẳng, cuống quít xin lỗi: "Rất xin lỗi! Tớ không biết công tắc kia lại lỏng như vậy... Vốn chỉ muốn xé băng dính ở trên đó xuống thôi... Rất xin lỗi rất xin lỗi..."

Sở Miên thân thủ nhanh nhẹn mà nhảy khỏi bàn, an ổn nhảy xuống đất, đi qua dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào Vu Nhiên, nhỏ giọng nói: "Tôi không có việc gì."

Sau đó hắn nhìn về phía nữ sinh kia, thái độ ôn hòa: "Không sao đâu, cậu cứ tiếp tục đi."

Vu Nhiên thở dài, dặn dò cô gái: "Về sau cẩn thận một chút."

Lưng nữ sinh cứng đờ, cho rằng Vu Nhiên đang uy hiếp mình cái gì, sợ tới mức vội vàng gật đầu không ngừng.

Dù sao cũng đã xuống khỏi bàn, Sở Miên cũng lười trèo lên lại, miễn cho Vu Nhiên lại nhằm vào mình. Hắn ném giẻ lau vào trong bồn, đi tới nhà vệ sinh rửa tay, tiện thể xuống lầu mua cục tẩy.

Ở quầy bán quà vặt, Sở Miên nhìn thấy mấy nam sinh cùng lớp, trong đó có một người bình thường hay đi cùng Vu Nhiên, hắn có ấn tượng.

"A, thật trùng hợp." Phương Chiêu thấy hắn, chủ động chào hỏi, "Sở Miên, buổi trưa có phải cậu hay ngủ quên mà quên ăn cơm không, hiện tại có ổn không?"

"Khá ổn." Sở Miên hờ hững nở nụ cười với cậu ta, tiện tay cầm một chai sữa tinh khiết từ trên kệ.

"Vậy để sau này buổi trưa bọn này dứt khoát gọi cậu đi, đói bụng càng dễ mệt." Phương Chiêu liền như vậy mà hạ quyết định, chưa cho Sở Miên có cơ hội từ chối, tạm dừng một chút, cậu ta lại thuận miệng nói tiếp, "Vu Nhiên ăn cơm còn nhớ tới cậu, vốn dĩ muốn mang một phần về cho cậu, nhưng sợ không hợp khẩu vị cậu thì lại bỏ đi."

Vài bình sữa bò trên giá đinh đang đổ xuống, Sở Miên hắng hắng giọng, nhanh chóng sắp lại chúng chỉnh tề. Hắn không quay đầu lại, làm như không có việc gì mà hỏi Phương Chiêu: "Vu Nhiên rất hào phóng sao?"

Phương Chiêu không cần nghĩ ngợi: "Đương nhiên, nó có đồ ăn vặt sẽ đều chia cho tớ."

"Chỉ chia cho cậu?"

"Bởi vì hiện tại tương đối thân thiết với tớ đi... Làm sao vậy?" Phương Chiêu ngẫm nghĩ nguyên nhân Sở Miên hỏi như vậy, "À, cậu cũng muốn ăn à, vậy lần sau tớ nhắc nó chia cho cậu."

"... Không phải." Sở Miên mím môi, do dự đi qua, hỏi Phương Chiêu, "Trước đó cậu ta tặng tôi rất nhiều kẹo, cậu cảm thấy tôi nên mua gì cho cậu ta mới phù hợp?"

"Cái gì mà "phù hợp hay không phù hợp", cũng đâu phải là tặng quà." Phương Chiêu nói theo lẽ thường, "Vu Nhiên hẳn sẽ không bắt bẻ đâu, tớ thấy mỗi ngày nó ăn gì cũng không trùng loại, cuối tuần còn liệt kê cả danh sách đồ ăn vặt."

Sở Miên gật gật đầu, sau đó nói với chủ quầy bán quà vặt muốn lấy một thùng bánh quy viên kem Star Cup.(*)

"Cậu đưa cho cậu ta giùm tôi được không?" Sở Miên hỏi.

Phương Chiêu nghi hoặc: "Cậu tự mình đưa cho nó thì làm sao?"

Chính xác là không làm sao, nhưng Sở Miên chính là không muốn chủ động hòa giải đơn phương.

Dù sao bản thân không làm sai cái gì, đương nhiên hắn cũng không cảm thấy Vu Nhiên có chỗ nào sai, chẳng qua nguyên tắc của hai người bất đồng, xung đột là không tránh được. Cho nên chi bằng xử lý cho xong, đổi lại hai người sau này sẽ sống yên ổn với nhau. Hắn không muốn vì xử lý quan hệ nhân tế mà làm lãng phí thời gian học tập quý giá của mình.

Phương Chiêu tuy rằng không rõ nguyên nhân Sở Miên lòng vòng, nhưng vẫn đồng ý, xách thùng bánh kia về, nhân lúc Vu Nhiên không ở mà đặt trên bàn cậu.

Sau khi tổng vệ sinh phòng học xong thì bàn ghế được xếp lại như cũ, Vu Nhiên nhìn thấy thùng bánh chocolate kia tưởng người khác để quên ở đây, bèn giơ lên hỏi đây là của ai. Phương Chiêu kéo Vu Nhiên sang một bên, lặng lẽ nói cho cậu là Sở Miên đưa.

Vu Nhiên nhìn về phía Sở Miên, phát hiện đối phương nằm bò trên bàn ngủ.

Vu Nhiên không nói gì, quay lại chỗ ngồi đặt thùng bánh trên mặt đất, sau đó nghiêng hơn nửa người, nhẹ nhàng "Này" một tiếng hướng Sở Miên.

Sở Miên không động tĩnh, mặt chôn sâu trong khuỷu tay, thoạt nhìn hẳn là ngủ thật sự sâu.

Vu Nhiên mở nắp thùng, lấy ra mấy viên đặt lên góc bàn Sở Miên.

Ban giám hiệu tới kiểm tra kết quả tổng vệ sinh một lần, sau đó mọi người tiếp tục học. Sở Miên vẫn ghé vào mặt bàn, nửa khuôn mặt lộ ra khỏi cánh tay, lặng lẽ không tiếng động mà mở mắt nhìn bóng dáng Vu Nhiên.

Bình thường Vu Nhiên đi học vẫn luôn là ngồi không yên, trong chốc lát lại ngẩng cổ hoảng loạn nhìn bảng viết, chốc lát nữa lại xoay nửa người mượn vở người khác để chép lại cẩn thận, thường xuyên che đi tầm mắt của Sở Miên, chỉ khi đối mặt với giáo viên ngữ văn sấm rền gió cuốn thì mới có thể ngoan ngoãn an tĩnh ngồi học.

"Vừa rồi các em kiểm tra vệ sinh làm trễ giờ, hôm nay không viết chính tả, tôi kiểm tra bài cũ." Cô Vương dạy ngữ văn đứng trên bục giảng, đánh giá sắc mặt cả lớp, "Vu Nhiên, đứng lên, tôi hỏi trước chú thích trong sách."

Vu Nhiên thở dài, vẻ mặt đau xót mà đứng lên.

""Việt quốc dĩ bỉ viễn", "bỉ" ở đây dùng theo nghĩa nào?"

Vu Nhiên ấp úng: "Bỉ, khinh bỉ."

"Cái gì?" Cô Vương cao giọng, vẻ mặt nghiêm khắc, khiến Vu Nhiên sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.

Bạn học ngồi gần đó có ý định nhắc bài cho Vu Nhiên, nhưng khoảng cách giữa hai người quá xa, không có cách nào truyền rõ ràng nội dung. Sở Miên cảm thấy cậu ta trả lời câu hỏi quá lâu, lãng phí thời gian học, đành phải cũng theo đó mà mở miệng nhắc một câu: "Từ ý chỉ hành động."

Sở Miên nghĩ rằng âm lượng bản thân vừa vặn không lớn không nhỏ, kết quả Vu Nhiên không có phản ứng gì, cô Vương thính giác nhạy bén lại chú ý tới hắn: "Sở Miên, em thích nhắc nhở bạn như vậy, vậy em đứng lên trả lời thay Vu Nhiên, "bỉ" dùng theo nghĩa nào?"

Sở Miên đứng dậy, trả lời không cần phải nghĩ: "Là từ chỉ hành động, đem trở thành biên giới."

""Viễn"?"

"Nghĩa như danh, là vùng đất ở phương xa."

̶K̶̶h̶̶i̶̶ế̶̶p̶ ̶c̶̶á̶̶i̶ ̶p̶̶h̶̶ầ̶̶n̶ ̶g̶̶i̶̶ả̶̶i̶ ̶t̶̶h̶̶í̶̶c̶̶h̶ ̶v̶̶ă̶̶n̶ ̶v̶̶ẻ̶ ̶n̶̶à̶̶y̶ ̶l̶̶à̶̶m̶ ̶1̶ ̶đ̶̶ứ̶̶a̶ ̶m̶̶ù̶ ̶c̶̶h̶̶ữ̶ ̶T̶̶à̶̶u̶ ̶n̶̶h̶̶ư̶ ̶t̶̶ô̶̶i̶ ̶k̶̶h̶̶ó̶̶c̶ ̶t̶̶h̶̶é̶̶t̶̶.̶̶.̶̶.̶ ̶N̶̶ế̶̶u̶ ̶c̶̶á̶̶c̶ ̶đ̶̶ồ̶̶n̶̶g̶ ̶c̶̶h̶̶í̶ ̶c̶̶ó̶ ̶t̶̶ò̶ ̶m̶̶ò̶ ̶t̶̶h̶̶ì̶̶ ̶l̶̶à̶ ̶C̶̶h̶̶ú̶̶c̶ ̶C̶̶h̶̶i̶ ̶V̶̶ũ̶ ̶d̶̶ù̶̶n̶̶g̶ ̶n̶̶g̶̶o̶̶ạ̶̶i̶ ̶g̶̶i̶̶a̶̶o̶ ̶đ̶̶ẩ̶̶y̶ ̶l̶̶u̶̶i̶ ̶q̶̶u̶̶â̶̶n̶ ̶T̶̶ầ̶̶n̶ ̶n̶̶h̶̶é̶

Cô Vương lại liên tiếp đặt câu hỏi cho hắn về bảy tám chú thích trong sách, Sở Miên trả lời trôi chảy, không sai biệt một chữ với sách giáo khoa.

"Vu Nhiên, còn có các bạn học hôm nay không trả lời được, các em về sau khi đứng lên phải lưu loát như Sở Miên, hỏi cái gì cũng không do dự mà trực tiếp trả lời, hình thành tốc độ phản xạ có điều kiện, nhớ kỹ chưa?"

Mọi người đều gật đầu, cô Vương mới để bọn họ ngồi xuống, bắt đầu giảng bài.

Sở Miên cúi đầu nghiêm túc ghi chép, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có tiếng "lộc cộc" rất nhỏ, giương mắt thoáng nhìn liền thấy góc bàn mình có nhiều thêm bánh kem viên.

Hắn ngẩng đầu lên, chú ý tới cánh tay của Vu Nhiên còn đang ở không trung chưa kịp thu về... Khua tay múa chân với mình một cái, giơ lên một chữ "V" thể hiện thắng lợi.

- -----------------

Lời tác giả:

Vu Nhiên: /( ̄︶ ̄*))

Sở Miên: (+_+)?

(*) Áo khoác đồng phục trường Thành Tuấn:



(*) Là bánh này:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.