Vừa Chạm Là Cháy

Chương 76: Chương 76: Hoa đào




Tháng ba mùa xuân, băng tuyết ở phương Bắc dần tan, nhiệt độ lúc ấm lúc lạnh, không trung vẫn là một màu xám trắng.

Ngày đầu tiên đi học, đại biểu các môn luống cuống tay chân thu bài tập nghỉ đông, phòng học vô cùng ầm ĩ. Vu Nhiên ngồi tại chỗ, sắp xếp sách bài tập chỉnh tề khiến những bạn học xung quanh rất bất ngờ vì không ngờ cậu lại làm nhiều bài tập như vậy.

“Học kỳ này tớ nhất định sẽ học tập chăm chỉ!” Vu Nhiên hạ hùng tâm tráng chí, lấy di động ra tính số ngày của học kỳ này, tính xong thì cậu lại hợp tình đúng lý mà sửa miệng: “Tháng này tớ nhất định sẽ học tập chăm chỉ!”

“Yên tâm, không phải cậu còn có Sở Miên giảng bài cho à? Cậu ấy hẳn còn kiên nhẫn hơn so với giáo viên đi.”

Vu Nhiên một bên gật gù với lời của bạn học, một bên mắng thầm tật xấu khi giảng bài của Sở Miên, chẳng hạn như không được dựa vào người hắn nghe, cũng không cho cố ý ngắt lời đùa giỡn, học tập nhất định phải giữ thái độ nghiêm túc, “Như vậy cậu mới có thể nâng cao hiệu suất” linh tinh, còn nghiêm khắc hơn so với giáo viên.

“Vu Nhiên, người yêu cậu tới!” Thôi Hà dựa cửa sổ nhìn xe dưới lầu, thuận miệng báo cho Vu Nhiên. Vu Nhiên ngó lại gần, trông thấy một chiếc xe thể thao đen bóng phản quang, hỏi: “Sao tớ không thấy cậu ấy ở bên trong?”

Thôi Hà nói: “Hiệu trưởng cũng không trực tiếp lái Bentley vào đây đâu, muốn lái thì cũng chỉ đến bãi đỗ xe ở cửa sau thôi, có thể nghênh ngang dừng tại khu dạy học thì trừ Sở Miên ra còn có ai?”

Vu Nhiên bừng tỉnh, bội phục năng lực suy đoán của cô. Thôi Hà khinh thường liếc cậu một cái, nói: “Bỏ đi, tôi thấy cậu đến hãng xe còn nhận không ra.”

“Nhận được chứ, bốn cái vòng chính là Audi, “đừng sờ ta” là BMW(*).”

(*): Đừng sờ ta: bie mo wo, ghép các chữ cái đầu ra BMW

“Vậy xe của mẹ Sở Miên lần trước đi tới là xe gì?”

“Cái này tớ biết, cậu có nói!” Vu Nhiên nói chắc chắn: “Malegebi.”

Thôi Hà trợn trắng mắt: “Tôi thấy nếu tôi nói cho cậu nhà Sở Miên ở Tomson Riviera, cậu cũng sẽ cảm thấy nhà cậu ta mở cửa hàng ăn uống ở Thượng Hải.(*)”

(*) Tomson Riviera: tổ hợp căn hộ cao cấp, tầm 45 triệu USD/căn, trong tiếng Trung là “Thang thần nhất phẩm”, thang là canh

Xe dưới lầu chậm rãi lùi về sau, cuối cùng dừng lại trước cổng lớn khu dạy học. Sở Miên trước khi xuống xe lúng túng nói với tài xế: “Vẫn là nói với cha cháu một tiếng đi, tự cháu đi học không có vấn đề gì, không cần làm phiền chú.”

Không biết mấy tháng gần đây là chuyện như thế nào, Sở Miên cảm giác mức độ chú ý của cha mẹ với mình tăng lên một bậc, tiền tiêu vặt được gửi vào thẻ cũng tăng lên gấp bội. Rõ ràng nhất, chính là khi bọn họ gọi điện thoại còn quan tâm tới sinh hoạt ngoài trường của hắn, hy vọng trong kỳ nghỉ hắn có thể hoạt động với bạn bè nhiều hơn, nhưng lại chưa từng nhắc đến người “bạn trai“. Sở Miên nghi ngờ có khi nào bọn họ tồn tại khúc mắc với việc con trai thích đồng tính không, nhưng trực tiếp phản đối lại có vẻ không đủ tiến bộ, cho nên mới dùng phương thức quan tâm hắn mà quanh co lòng vòng ám chỉ hắn tỉnh ngộ.

Đương nhiên, cũng có khả năng là lương tâm thức tỉnh, muốn đền bù những thiếu hụt của hắn. Nhưng Sở Miên không để thay đổi của bọn họ trong lòng, vẫn trước sau sắp xếp sinh hoạt cùng cô cô.

Hoa đào trong trường học đều nở rộ, mấy trận gió quét qua khiến cánh hoa như tuyết dày đặc rơi xuống, trải lên mặt đất một lớp màu hồng nhạt.

Bên mục thông báo dán một tấm poster mới, Sở Miên tò mò đi qua nhìn xem, vừa lúc nhánh cây theo gió lay động, mùi hoa thấm vào ruột gan quanh quẩn bên cạnh người hắn.

Sau khi hắn về lớp, được người nhắc nhở mới phát hiện ra trên đầu vai ngọn tóc dính cánh hoa đào nhỏ, xinh đẹp mỏng manh, nâng niu trong lòng bàn tay còn có chút mát lạnh.

Đáy lòng Sở Miên đang yên lặng cảm khái thiên nhiên vạn vật hồi sinh kỳ diệu, Vu Nhiên cũng kinh ngạc cảm thán theo: “Hoa này giống vảy cá hôm qua mẹ tớ cạo xuống như đúc!”

Sở Miên mặt vô cảm nâng tay lên, thả rơi hết lên đầu Vu Nhiên.

Tiết đầu buổi sáng là tiết tiếng Anh, chủ nhiệm lớp đi vào, đầu tiên là cười cười với các bạn học: “Các em phải quý trọng học kỳ này đi, không chơi đủ thì tranh thủ Quốc tế Lao động với tết Đoan Ngọ chơi thỏa thích đi, chờ đến nghỉ hè thì sẽ bắt đầu học bù lớp mười hai, đến lúc đó thì đừng có nghĩ tới nhẹ nhàng.”

Mọi người oán trách cô làm mất hứng: “Lúc này vừa mới đi học mà cô!”

“Tôi chỉ là nhắc nhở các em sớm một chút.” Bạch Ngọc Châu nói, “Được rồi, nói chuyện này sau. Học kỳ này có một đại hội thể thao cấp thành phố, tên đầy đủ là “Đại hội học sinh trung học toàn diện Dung Cảng lần thứ ba”, tuần này bắt đầu báo danh.”

Vừa nghe thấy “đại hội thể thao”, Vu Nhiên lập tức tích cực đặt câu hỏi: “Báo danh thì có cần phải đi học không ạ?”

“Em mỗi ngày chỉ biết nghĩ đến cái này!”

Vu Nhiên lập tức vỗ đùi Sở Miên, sầu khổ nói: “Em, em không phải là sợ chậm trễ học tập sao! Nếu ảnh hưởng tới thời gian đi học của em thì em sẽ không ghi danh nữa!”

Cô giáo trừng cậu một cái, tiếp tục nói: “Đại hội thể thao này ba năm mới tổ chức một lần, các trung học toàn thành phố trên cơ bản sẽ tham gia, các hạng mục thi đua đều tương đối nghiêm khắc. Không chỉ có điền kinh mà còn thi đua tri thức, hay nói cách khác là muốn thi đua ở các phương diện “đức trí thể mỹ lao“...”

“Vậy xong rồi.” Phương Chiêu ở dưới nhỏ giọng nói, “Vu Nhiên chưa gì đã thua đứt “trí” người khác rồi.”

Các bạn học cười ồ lên, sôi nổi gật gù phụ họa.

Bạch Ngọc Châu nói: “À, đúng rồi, đại hội này còn cần mấy bạn học mặc trang phục linh vật nhồi bông của trường học, tốt nhất là nam sinh. Ai muốn báo danh thì tan học tới văn phòng nhận giấy.”

Cô lười mất thời gian giới thiệu những việc khác, dán một tấm poster lên tường cuối lớp để mọi người tan học xem.

Vu Nhiên xem thời gian thi đấu thì lập tức quyết định ghi danh, chỉ là cậu còn chút quy tắc chưa hiểu: “Cái gì mà “linh vật của trường học có tổng điểm cao nhất sẽ có cơ hội được tuần du ba ngày”? Còn nói ở trên sông Lan Giang.”

Sở Miên giải thích: “Hẳn là đồ tương tự với Rubber Duck.”

“Đừng nói tiếng nước ngoài với tớ.”

“Con vịt vàng cao su khổng lồ, năm trước hẳn cậu đã nhìn thấy trên mạng.”

Vu Nhiên có ấn tượng với cái này, “Vậy nếu tất cả linh vật của trường chúng ta đều ngâm mình trên sông... chẳng phải là có thể triệu hồi Khuất Nguyên sao?”(*)

(*) Truyền thuyết Khuất Nguyên: Vào cuối thời, có một vị đại thần nước Sở là Khuất Nguyên. Ông là vị trung thần nước Sở và còn là nhà thơ, nhà văn hoá nổi tiếng của Trung Quốc. Do can ngăn vua Hoài Vương không được, lại bị gian thần hãm hại, ông đã uất ức gieo mình xuống sông Mịch La tự vẫn ngày mùng 5 tháng 5. Dân làng ở đó đã mang thuyền đến giữa dòng sông để cố gắng cứu vớt nhưng không thành. Sau đó để tưởng nhớ, tỏ rõ sự tiếc thương một người trung nghĩa, mỗi năm cứ đến ngày đó, dân xưa lại làm bánh ú, quấn chỉ ngũ sắc bên ngoài (ý làm cho cá sợ, khỏi đớp mất) rồi bơi thuyền ra giữa sông, ném bánh xuống cúng Khuất Nguyên.

Lớp trưởng lúc này ở bên cạnh nói cho cậu: “Cậu yên tâm, mấy viên bánh ú của trường chúng ta không được chọn đâu. Hai đại hội trước một lần quán quân là Thực nghiệm, một lần là Nhất trung, chứng tỏ thi kiến thức chiếm tỉ trọng lớn hơn.”

“Không sao, quan trọng ở tham dự thôi, tốt xấu gì cũng có thể bớt được hai ngày lên lớp.” Vu Nhiên nói, “Tùy tiện ghi danh chạy nhanh cho tớ đi, nếu tiếp sức không đủ người cũng có thể điền tên tớ vào.”

Những bạn học khác không có tính tích cực cao như cậu, dù sao cũng là thi đấu cấp thành phố, chẳng may thực lực kém trường trọng điểm quá nhiều thì vô cùng xấu hổ mất mặt. May là học sinh lớp bình thường báo danh không ít nên mới một ngày, danh sách đã đầy.

Vu Nhiên năn nỉ ỉ ôi mãi Sở Miên mới đồng ý bớt thời gian hai ngày tham gia, nhưng hắn chỉ đồng ý mặc đồ linh vật, bớt việc kha khá.

Trừ Sở Miên, lớp 11A1 có tổng cộng bốn người dự thi, còn thêm một Phương Chiêu bị Vu Nhiên mạnh mẽ kéo đi làm người tình nguyện, nói là muốn nhân số may mắn.

Dưới đề nghị của Vu Nhiên, lớp trưởng dùng quỹ lớp đặt áo phông riêng cho họ: “Đơn giản thô bạo, uy vũ khí phách” chính là đặc điểm của áo này, sáu chiếc áo màu đen in chữ khác nhau, ghép lại là: Thành Tuấn trâu bò nhất!

Sở Miên cầm dấu chấm than, Vu Nhiên cầm chữ “trâu“. Phương Chiêu cầm áo còn chưa kịp mở ra, quay đầu đã thấy năm người kia hợp thành “Thành Tuấn trâu nhất!”

Cậu ta chết đứng tại chỗ.

Vừa mới bắt đầu học kỳ mới, chương trình học còn chưa nặng nề như vậy, mọi người có thời gian tập luyện hoặc làm bài thi mẫu của thi đua kiến thức. Tuần cuối tháng ba vừa lúc bắt kịp mùa hoa đào mỗi năm của Dung Cảng, nhiệt độ không khí dần dần ấm lại, thích hợp để đạp thanh(*).

(*) Đạp thanh: Dẫm lên cỏ xanh, chỉ việc trai gái đi chơi xuân, dẫm lên cỏ xanh ngoài đồng

Tạo hình “Tư Tư” hình người cũng đã được may xong, Sở Miên chưa mặc thử, tới ngày thi đấu vòng loại mới tròng lên người, nhẹ hơn tưởng tượng. Bởi vì thành viên “Tư Tư gia tộc” đông đảo, khi nhóm vận động viên của Thành Tuấn tới sân thi đấu, ánh mắt của những học sinh trường khác đều bị hấp dẫn.

Sở Miên mặc là “Miên Tư Tư” nhồi bông, trang phục cùng mũ đội đầu bánh ú gạo trắng nhân đậu, tạo hình đôi tay là hình lá trúc. Giày là hai viên đậu đỏ, số đo quá lớn, Sở Miên bước đi khó khăn, phải dựa vào Vu Nhiên đỡ.

Nơi thi đấu của đại hội thể thao là trường trung học trực thuộc Cảng Ngoại, dù sao đây là trường học đầy đủ thiết bị nhất trong toàn thành phố. Sở Miên từ khi xuống xe vẫn luôn cúi đầu nhìn đường dưới chân, không buồn liếc mắt nhìn trường học cũ của mình một cái.

Không chỉ linh vật, phong cách đồng phục màu đen của Thành Tuấn cũng không giống những trường học khác, nổi bật nhuệ khí giữa đám người. Bởi vậy, rất nhiều người chú ý đến bọn họ, cũng có thể tình cờ gặp được người bạn quen biết, không khỏi dừng lại nói chuyện một lúc.

Sở Miên đang cúi đầu đi đường, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có người gọi tên mình. Hắn không phân biệt được giọng của bạn học, quay mặt qua mới phát hiện đối phương là những gương mặt quen thuộc.

Sở Miên gật đầu với những bạn học chung sơ trung kia, không có ý định tiến lên. Vu Nhiên cho rằng hắn muốn tâm sự với bạn học, bèn nói: “Tớ tới hội trường chờ cậu, cậu hiện tại cởi mascot ra đi, tớ cầm cho.”

“Đừng đi.” Sở Miên bình tĩnh nói, theo bản năng bắt lấy cổ tay Vu Nhiên.

Vu Nhiên nghe ra được giọng hắn rất trầm, không nói gì nữa, tiếp tục đứng bên cạnh.

Những người bạn có quen biết đều đi tới, toàn bộ mặc đồng phục trung học trực thuộc Cảng Ngoại, nhiệt tình chào hỏi. Sở Miên trước mắt không tiện rời đi, chỉ lịch sự khẽ cười nói: “Đã lâu không thấy.”

“Đúng vậy, vừa tốt nghiệp cậu đã rời khỏi nhóm trò chuyện của lớp, chúng tôi đều không tìm thấy cậu, còn tưởng rằng cậu xuất ngoại rồi.” Nam sinh đang cười rộ lên có một đôi má lúm đồng tiền, cậu ta liếc liếc đồng phục trên người Vu Nhiên một cái, “À, thì ra là tới... Ai, đây là trường học nào vậy?”

Cậu ta tò mò hỏi người bên cạnh, nữ sinh lắc đầu, cười gượng: “Không biết, trường 14?”

“Cậu mù à, đây là đồng phục trường 35.” Một cô gái khác phản bác.

Bọn họ nhất trí làm như không nhìn thấy huy hiệu trường trên ngực Vu Nhiên, cũng gạt Sở Miên sang một bên, sôi nổi suy đoán cao trung của hắn. Giọng nói hỗn độn chồng chập lên nhau, thẳng đến khi có người hài hước nói một câu “Không phải trường 44 chứ”, mấy người đồng thời cười ra tiếng.

Cho dù là Vu Nhiên thì cũng có thể nghe ra được trong giọng nói của mấy người này không hề có ý tốt.

Sở Miên trước sau đều im lặng không nói, cười nhạt một chút.

Nam sinh kia nhớ tới một việc quan trọng, quan tâm hỏi: “Đúng rồi, Sở Miên, hiện tại cậu đi học còn ngủ không?”

“Khá hơn nhiều.”

“Học kỳ sau đã là lớp mười hai rồi, cậu tìm trường học dự thính còn kịp, làm đuôi phượng vẫn tốt hơn đầu gà.”

“Không cần, cảm ơn đã quan tâm.”

Mấy nam nữ sinh trước sau đều tỏ vẻ nhớ nhung Sở Miên, còn nhớ lại một chút việc nhỏ nhặt không quan trọng thời sơ trung, cuối cùng cảm khái với hắn: “Nếu cậu cũng ở lại Cảng Ngoại thì tốt rồi, cao trung có rất nhiều người hiếm lạ cổ quái mới tới, căn bản không có cách kết bạn với bọn họ.”

Sở Miên nhoẻn miệng cười với bọn họ, nhẹ nhàng bâng quơ: “Đúng rồi, người càng lớn thì ánh mắt sẽ càng tốt, người khác không muốn kết bạn với các cậu cũng là việc rất bình thường.”

Hắn không để ý tới mấy người kia xấu hổ, cũng không dừng lại thêm, nâng bao tay lá trúc của mình lên, nắm tay Vu Nhiên kéo tới chỗ các bạn học ở xa.

Vu Nhiên nhịn không được mà nói: “Cũng may cậu không ở lại trường này.”

“Ừ.” Mắt Sở Miên nhìn thẳng phía trước, “Học sinh Cảng Ngoại trên cơ bản sẽ không thi vào quận Giang Đông, cho nên tớ mới đến.”

“Không gặp lại bạn bè cũ cũng tốt, nếu tớ là cậu chắc chắn cũng sẽ tránh bọn họ, cái gì mà cứ âm dương quái khí như vậy.” Vu Nhiên trở tay nắm chặt Sở Miên, “Nhưng mà cũng thật đáng tiếc, nếu trung khảo cậu không ngủ thì chắc chắn có thể tới được trường học tốt hơn.”

“Trung khảo vốn dĩ tớ không ngủ.” Sở Miên điềm nhiên như không.

“Hả?” Vu Nhiên ngẩn ra, “Trước đó không phải cậu nói như vậy sao.”

“Hiện tại nói cho cậu cũng không sao, giáo viên giám thị không cho phép thí sinh ngủ.” Sở Miên kéo trang phục mascot cồng kềnh, bước lên bậc thang của hội trường, “Bệnh ngủ rũ của tớ lúc ấy nghiêm trọng hơn hiện tại rất nhiều, mỗi ngày có thể ngủ mười tám tiếng đồng hồ. Hơn nữa khi đó nếu uống quá nhiều thuốc thì sẽ có tác dụng phụ, tớ chỉ uống trước những kỳ thi quan trọng.”

“Thành tích thi thử trước đó của tớ đều rất tốt, nhưng tớ không muốn thi vào trường trọng điểm.” Sở Miên ngồi xuống, thở phào một hơi, “Một mặt là thân thể không theo kịp chương trình học tập, mặt khác là tớ không muốn gặp lại bạn bè cũ, cho nên tớ muốn bắt đầu lại một lần ở một nơi không ai biết tớ. Nhưng nếu lấy điểm cao trực tiếp điền nguyện vọng thì cha mẹ chắc chắn sẽ có ý kiến, cho nên tớ dứt khoát không viết bài văn cùng vài bài khác, đánh giá điểm trong phạm vi có thể chấp nhận của họ.”

Vu Nhiên gật đầu, nhưng vẫn không khỏi tiếc nuối thay hắn: “Đối với cậu mà nói thì trình độ dạy học của giáo viên ở Thành Tuấn không đủ đi.”

Sở Miên ôm cổ cậu, nở nụ cười: “Mặc kệ trình độ giáo viên như thế nào cũng đều không ảnh hưởng đến thành tích cùng mục tiêu thi vào Y Hiệp Hòa của tớ, dù sao thời gian ngủ của tớ quá nhiều, lúc tỉnh cũng cơ bản đều là tự học. Huống chi – “

Hắn chăm chú nhìn sườn mặt Vu Nhiên, nói rõ ràng từng chữ: “Nếu tới trường học khác, tớ sẽ không gặp được cậu.”

Vu Nhiên nghiêng đầu, cười nói: “Cũng không nhất định, Dung Cảng nhỏ như vậy, không phải hai ta trước khai giảng cao trung đã gặp nhau một lần rồi sao? Vậy khẳng định về sau sẽ có cơ hội gặp được.”

“Nhưng như vậy không giống hiện tại.”

Nhóm vận động viên điền kinh trong sân vận động bắt đầu làm nóng người, ồn ào náo nhiệt, vô cùng hài hòa.

Sở Miên nhìn bầu trời xanh nhạt, môi lúc đóng lúc mở, giọng nói rất nhẹ: “Một chút sai lầm chưa chắc sẽ ảnh hưởng tới lựa chọn về sau của tớ, nhưng nếu bỏ qua cậu, tớ sẽ tiếc nuối cả đời.”

Âm lượng của hắn nhỏ đến mức người khác hầu như không nghe thấy, Vu Nhiên nghi hoặc mà “Hả” một tiếng, kề lỗ tai qua hỏi: “Lặp lại lần nữa, tớ nghe không rõ.”

“Vốn dĩ không muốn để cậu nghe rõ.” Sở Miên cười cười đẩy đầu cậu ra, đội mũ trùm đầu thú bông của mình lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.