“Nói thật, khi mẹ Sở Miên đưa một chiếc thẻ ngân hàng qua, tôi thật sự nghi ngờ là dì ấy muốn cho Vu Nhiên đi xem đầu óc.” Thôi Hà thấy hết thảy nói như thế.
【Misaki】: Thực tế thì sao? “Cho cậu năm trăm vạn, rời khỏi con trai tôi”?
【 Khúc hát của cá voi.】: Mẹ cậu ta nói là cho bọn họ tiền tiêu vặt Giáng Sinh.
【Misaki】: ( ⊙o⊙) Vậy không phải không tồi sao.
【 Khúc hát của cá voi.】: Ai biết được.
Tâm tư của mẹ vẫn luôn cần phải đoán, ngay cả Sở Miên cũng không hiểu được Diệp Chi Hàm có thái độ gì với việc hắn cùng nam sinh yêu đương. Không nhìn ra được mẹ hờ hững hay bất mãn với Vu Nhiên, vẫn là ngoài mặt ưu nhã hiền hòa, đưa từng người bọn họ về nhà. Khi ở một mình với mẹ, Sở Miên đeo tai nghe lên nhắm mắt tạm nghỉ, mượn cớ này từ chối tất cả câu hỏi của Diệp Chi Hàm, dù sao mẹ cũng lập tức phải về Thụy Sĩ đến năm mới, không rảnh nhọc lòng việc ở trường học của hắn.
“Về sau mẹ đừng để giáo viên báo cáo tình huống của con nữa, giống như mỗi ngày đều âm thầm bị người giám sát.” Sở Miên lười biếng nói.
Diệp Chi Hàm nói: “Mẹ không còn đường khác để hiểu được cuộc sống của con.”
“Mẹ không cần hiểu đâu, mẹ chỉ cần biết hiện tại con thật sự rất vui vẻ là được.” Giọng Sở Miên thành thật, “Tóm lại, con cũng đề nghị mẹ cứ tùy ý đi, hà tất phải coi việc “quan tâm con trai mình” thành công việc, lãng phí thời gian của cả hai chúng ta.”
Diệp Chi Hàm cười mỉa nhún vai: “Vậy sao, nhưng mẹ không cảm giác được trạng thái hiện tại của con là vui vẻ.”
“Bởi vì đây là ở trước mặt mẹ.” Sở Miên nở một nụ cười vô cùng tiêu chuẩn, thoạt nhìn vừa lễ phép vừa ngạo mạn, hắn dang hai tay ôm mẹ cùng lời chào tạm biệt: “Frohe Weihnachten.”(*)
(*) Frohe Weihnachten: Giáng Sinh vui vẻ (tiếng Đức)
Sương mù mùa đông càng ngày càng nghiêm trọng, sở Giáo dục Dung Cảng ra thông báo nghỉ học, trung học Thành Tuấn cuối cùng cũng được nghỉ ba ngày. Nhưng hội khảo tới gần, bớt giờ học đồng nghĩa với càng nhiều bài tập, áp lực của giáo viên lớn hơn, đám học sinh cũng đừng nghĩ tới nghỉ ngơi nhẹ nhàng.
Sở Miên ôn tập của mình xong còn phải quan tâm đến tình hình của Vu Nhiên, giúp cậu phân tích lỗi sai trên bài thi vật lý gần đây: “Kiến thức cậu rơi rụng quá nhiều, ba ngày nghỉ này học thuộc toàn bộ vở sẽ không thành vấn đề chứ?”
Vu Nhiên một khi dính vào học tập sẽ uể oải ỉu xìu, xụi lơ trên bàn “Ừ” một tiếng, không tỏ rõ thái độ rõ ràng, chỉ hỏi: “Vậy có thể qua được hội khảo không?”
“Nếu tớ nói cậu có thể qua thì có phải cậu sẽ không ôn tập nữa không?”
“Dù sao tớ cũng không theo đuổi A hay B...”
“Không thể qua.” Sở Miên chém đinh chặt sắt, “Về nhà làm bài dựa theo đề cương tớ viết cho cậu, học thuộc trong vở trước, đi học lại tớ sẽ kiểm tra.”
Vẻ mặt Vu Nhiên bi thương, kêu thảm thiết ngoảnh sang một bên, không để ý tới Sở Miên.
Vốn tưởng rằng là bạn trai Sở Miên thì có thể chép bài tập, chép bài thi trắc nghiệm không cần kiêng nể gì, kết quả vị đứng đầu lớp này còn yêu cầu khắc nghiệt hơn cả giáo viên, càng sắp tới kỳ thi càng không chịu thả tự do cho cậu.
Vu Nhiên ban đầu còn ngoan ngoãn nghe lời vùi đầu học mấy ngày, nhưng sau đó bắt đầu qua loa cho xong. Lực chú ý của cậu có hạn, ở những phương diện cảm thấy hứng thú có thể hết sức chăm chú, nhưng khi đối mặt với học tập thì bắt đầu chân trong chân ngoài, không sao kiên trì nổi.
Thời tiết sương mù có chuyển biến tốt đẹp, trường học khôi phục lịch học bình thường. Sách bài tập của Vu Nhiên vẫn rỗng tuếch, trong óc đương nhiên cũng không có được bao nhiêu kiến thức.
Sở Miên đã đoán được cậu không nghe lời mình nói từ sớm, cũng không nói nhiều, chỉ đơn giản cất vở đi.
Mỗi tiết vật lý đều phải kiểm tra mười lăm phút đầu giờ, Vu Nhiên nhìn đề bài chỉ có thể viết được mấy công thức, quá trình tính toán có trăm ngàn chỗ hở. Vốn định quay đầu tham khảo Sở Miên, đối phương lại lập tức đứng dậy, nộp bài làm lên.
Vu Nhiên dùng ánh mắt khẩn cầu nhỉn hắn: “Tớ còn chưa viết xong đâu.”
“Vậy cậu viết đi.”
“Không biết mà.”
Sở Miên không nhìn cậu, cúi đầu làm bài tập khác, điềm nhiên bỏ lại một cậu: “Đây vốn là cậu phải chịu.”
Vu Nhiên nghe ra được cảm xúc của hắn không tốt, dù sao cũng là bản thân không nghe lời hắn hoàn thành bài tập, cho nên cũng ngại làm phiền hắn bỏ sức ra giảng bài. Vu Nhiên viết đáp án lung tung, tiết này chăm chú nghe giảng, hy vọng có thể sử dụng hành động thực tế để dỗ Sở Miên vui vẻ.
“Câu hỏi trắc nghiệm tớ chỉ sai một câu.” Vu Nhiên chỉ vào sách bài tập toán cho hắn xem, “Thầy nói đây là đề thi đại học đó.”
Sở Miên không hé răng, Vu Nhiên lại nói: “Không gian tớ cũng biết hết, đi học chỉ cần nghe giảng một lần.”
Không khí quạnh quẽ, Vu Nhiên vì làm ấm bầu không khí mà đành phải lầm bầm: “Thật không hổ là Vu Nhiên, trâu bò.”
Bắt đầu từ tuần này, hòm thư “Hốc cây của hiệu trưởng” của trung học Thành Tuấn lại bắt đầu xuất hiện ở bên ngoài khu dạy học. Mỗi người đều nhận giấy gửi thư, yên lặng viết tâm sự cùng mong đợi gần đây.
Sở Miên chỉ có thể tranh thủ lúc Vu Nhiên không ở đó mà viết, vừa nhấc bút, câu đầu tiên là một câu đánh giá: “Vu Nhiên là người ngốc nghếch nhất trên đời.”
- Nhưng thích cậu ấy cũng là việc hạnh phúc nhất của em.
- Cậu mau nghiêm túc lên, đừng để tớ lo lắng.
So sánh với hắn thì nội dung của Vu Nhiên ngắn gọn hơn rất nhiều, chỉ có một câu: “Sở Miên muốn tâm tưởng sự thành.”
Từng người bọn họ gấp giấy viết thư chỉnh tề, sau đó nhét vào hòm thư, xen lẫn với hỉ nộ ái ố của người khác.
Vu Nhiên ăn xong cơm trưa, cùng Thôi Hà đi mua trà sữa sủi bọt hòa tan uống, thuận miệng nói một câu: “Vì sao tớ cảm thấy tính tình Sở Miên không tốt như trước nữa? Trước kia cậu ấy sẽ không nổi giận vì tớ không học tập, hiện tại đến giảng bài cũng không muốn giảng quá hai lần.”
Thôi Hà cười hả hê khi thấy người gặp họa, cố ý đùa cậu: “Bản tính đàn ông, có mới nới cũ, cậu ta là cảm thấy cậu phiền.”
Nửa túi trà sữa của Vu Nhiên đổ ra ngoài, cậu sợ hãi hỏi: “Thật sao?”
“Giả!” Thôi Hà đá cậu một cước, “Cái tên thiếu thông minh này, người khác nói gì cậu cũng tin. Sở Miên làm sao thấy cậu phiền được, cậu ta ăn cơm không nhìn chén mà chỉ nhìn cậu.”
Vu Nhiên sợ bóng sợ gió một hồi, nở nụ cười thoải mái, lại hỏi: “Tớ nghiêm túc nghe giảng, không quấy rầy cậu ấy, vì sao cậu ấy cũng không để ý tới tớ?”
“Muốn để cậu dỗ đấy.” Thôi Hà không để bụng, lắc đầu: “Tôi thấy Sở Miên chính là thích giả bộ, đều là do cậu nuông chiều cậu ta, ai bảo cậu nhàn rỗi không có việc gì mà cứ chiều ý cậu ta suốt.”
“Lùn?(*) Cậu không được nói cậu ấy như vậy!” Giọng Vu Nhiên đanh thép, “Sở Miên cao một mét tám mấy đấy!”
(*) Tác (作) – zuò: Giả bộ, Tỏa (挫) – cuò: Giảm xuống, nhẹ bớt
Thôi Hà chép miệng, trừng cậu một cái: “Được, để tôi đổi ý vậy, cái bài hát kia như thế nào nhỉ, cái gì mà “Sự vĩnh viễn không thể đạt được luôn xao động” -”
Cô nhếch miệng muốn nói lại thôi, ám chỉ với Vu Nhiên nửa câu sau mới là trọng điểm(*).
(*) Lời bài hát Hoa hồng đỏ của Trần Dịch Tấn, câu sau là “Nhưng kẻ được yêu nhiều hơn luôn không bao giờ lo nghĩ”
Nhưng bình thường Vu Nhiên không hay nghe nhạc Hoa, cậu yên lặng cân nhắc lời Thôi Hà nói mãi, càng nghĩ càng không đoán ra được tâm tư của Sở Miên.
Tiết tự học buổi tối, Dung Cảng nghênh đón tuyết đầu mùa năm nay, như lông tơ trắng bay lượn, theo gió lạnh rơi xuống từng đợt dày đặc.
Vu Nhiên rất muốn sau khi tan học thì ra ngoài ném tuyết, nhưng tuyết mãi vẫn không ngừng, khiến người ta lo lắng tóc sẽ ướt đẫm. Trật tự phòng học có hơi loạn, cậu dựa vào bả vai Sở Miên, hữu khí vô lực ngâm nga 《 Edelweiss 》, cuối cùng hỏi: “Chấm bao nhiêu điểm?”
Mặt Sở Miên vô cảm: “Một trăm.”
“Cậu vẫn hào phóng như vậy.” Vu Nhiên vỗ vỗ đùi Sở Miên, “Vậy cậu mở rộng lòng hơn xíu đi, giảng cho tớ vật lý cùng lịch sử một chút.”
Sở Miên bâng quơ nói: “Hội khảo không phải chỉ cần qua là được rồi sao, có cái gì mà giảng, cậu đi chơi đi.”
Vu Nhiên cười rộ lên: “Ái chà, cậu còn học được âm dương quái khí.”
“Không phải những lời này cậu muốn nghe sao.”
“Ai nha, là tớ sai tớ sai, lần sau – “
Cậu còn chưa dứt lời, tầm nhìn chợt tối đen, đèn trước sau trong phòng học tắt toàn bộ. Bạn học trong lớp không hẹn mà cùng thốt lên kinh ngạc, đặc biệt là những người đang chơi di động, ánh sáng mong manh giờ phút này đột ngột chiếu lên trên mặt, bọn họ không kịp trở tay tắt màn hình.
Sở Miên cảm giác cằm mình bị người nắm, sau đó lập tức có hai cánh môi mềm mại dán lên môi mình, nóng mềm nhẹ nhàng cọ từng chút.
Sở Miên giật mình, giơ tay ấn sau cổ Vu Nhiên xuống, không để mặt cậu lại lộn xộn.
Giáo viên ra cửa hỏi thăm tình hình, trở về trấn an mọi người: “Không có việc gì không có việc gì, duy tu mạch điện của trường mà thôi, chờ năm phút đồng hồ là được.”
Mọi người thất vọng thở dài, còn tưởng rằng có thể trực tiếp tan học đi về. Chương trình học không có cách tiếp tục, cũng không ai dám chơi di động, các bạn học dứt khoát ồn ào nói chuyện phiếm trong cảnh tối lửa tắt đèn.
Không ai phát hiện ra hai nam sinh ngồi cuối phòng học đang lén lút hôn môi.
Vu Nhiên nhận rõ Sở Miên hôm nay không tô son dưỡng mình tặng mà là một loại khác có mùi hoa thanh nhã. Cậu dùng sức ấn chặt môi, lưu luyến không rời mà dời mặt đi, nhẹ giọng nói: “Hoa tiên tử của tớ, đừng cáu kỉnh.”
Sở Miên chạm trán vào trán cậu một chút, lặng lẽ nói: “Cậu đừng gọi bậy tớ.”
“Không gọi bậy, tớ rất nghiêm túc.”
Có người kéo rèm che ra, ánh sáng đèn đường bên ngoài chiếu vào một chút, các bạn học miễn cưỡng có thể thấy được hình dáng người xung quanh.
Vu Nhiên duỗi tay sờ sờ đầu Sở Miên: “Cho đến cuối kỳ tớ sẽ vì cậu học hành chăm chỉ, cậu giảng thế nào tớ sẽ nhớ như thế, đừng giận dỗi nữa.”
“Không phải vì tớ.” Sở Miên chỉnh lại từ, “Cậu phải nghĩ vì bản thân, đừng lười nhác như vậy, nắm giữ cơ sở sớm một chút thì lên lớp mười hai sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Vu Nhiên nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Mạch điện trường học khôi phục lại bình thường, trong lớp tiếp tục học. Tuyết buổi tối rơi chậm hơn, dường như sắp ngừng.
Tuyết mới vô cùng mềm xốp, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Vu Nhiên vội vàng túm Sở Miên đi ra ngoài, muốn làm người đầu tiên giẫm lên tuyết trên đất. Cậu dùng dấu giày giẫm thành đồ án sao năm cánh, thật cẩn thận bước qua, theo Sở Miên ra khỏi trường.
Tới góc không nhiều học sinh lắm, Sở Miên tháo cặp sách xuống, lấy một cái khăn quàng cổ mới mua từ bên trong ra, đưa cho Vu Nhiên: “Cho cậu.”
“Hả? Giống cái trên cổ cậu.”
“Tớ mua cùng lúc, cậu coi như quà Giáng Sinh đi.”
Khăn quàng cổ Sở Miên đang đeo không phải cái lần trước, lần này là thuần trắng, là màu sắc phù hợp với mùa đông nhất. Vu Nhiên treo nó lên cổ, vụng về quấn hai vòng, cuối cùng vẫn là Sở Miên tiến lên thắt nút đẹp đẽ cho cậu.
Thấy hai người đều đeo khăn quàng cổ giống nhau, Vu Nhiên thò lại gần ôm lấy Sở Miên, khiến cho sắc trắng thuần của bọn họ hợp hai thành một. Như vậy cậu giống như đang vùi vào một lớp kem bông xốp mềm mềm, mà Sở Miên là hương vị ngọt ngào nhất điểm xuyết.
Vu Nhiên đè lên vai hắn, hỏi: “Nếu sau này cậu giận dỗi mà tớ không tới dỗ cậu thì cậu sẽ làm sao bây giờ, sẽ không nghẹn đến chết chứ?”
Sở Miên vòng qua eo đối phương, siết chặt tay, hỏi lại: “Cậu sẽ không tới sao?”
“Sẽ không có chuyện đó đâu, thấy cậu không vui vẻ thì tớ không chịu được.” Vu Nhiên hơi nâng mặt lên một chút, nhẹ nhàng mổ lên xương hàm Sở Miên, “Về sau tớ sẽ nghe lời cậu nhiều hơn, cậu cũng nghe lời tớ một chút.”
Sở Miên từ chối: “Không cần, cậu nói quá khó nghe.”
“Cậu mẹ nó...” Vu Nhiên thở dài, nhẫn nại không cò kè mặc cả với hắn. “Được rồi được rồi, tớ đều nghe lời cậu.”
Khóe môi Sở Miên lặng lẽ nhếch lên, dán bên tai lạnh lẽo của Vu Nhiên, nỉ non: “Nhưng cậu cũng có thể không nói lời nào mà đổi sang hát cho tớ nghe.”
Vu Nhiên sảng khoái đồng ý: “Được nha, vậy tối nay trước khi ngủ tớ sẽ gọi điện thoại hát cho cậu. Ai nha, loại yêu cầu này cậu nên nói sớm một chút, bảo sao Thôi Hà còn hát nhắc nhở tớ.”
“Nhắc nhở cậu cái gì?” Sở Miên hỏi, “Có phải cô ấy nói xấu tớ không?”
“Không có...”
Sở Miên khẽ nhéo vành tai cậu, có chút uy hiếp: “Cô ấy nói tớ như nào?”
“Cô, cô ấy...” Vu Nhiên ngẫm lại ca từ, “Nói cậu lẳng lơ.”
Sở Miên nhăn mày, “Cậu không phản bác lại?”
“Này có cái gì mà phản bác, cha tớ đã nói rồi, hồ ly tinh càng lẳng lơ thì càng khiến người ta thích.”
Trời đông tuyết lớn, Vu Nhiên nói xong bên tai cũng đỏ, cậu cười hai tiếng, thành thật nói: “Đương nhiên, cậu chắc chắn không phải loại cấp bậc hồ ly tinh, cậu hẳn là 《 Liêu trai》toàn tập, bồ công anh chuyển thế (*) – “
(*) Câu đố: Liêu trai tiên sinh tài năng xuất chúng (thực vật tên 3 chữ)
Đáp án: Cây bồ công anh
Gợi ý: “Bồ” chỉ tác giả Bồ Tùng Linh của 《 Liêu trai chí dị 》
Sở Miên nhịn không được mà mở miệng ngắt lời: “Vu Nhiên, cậu thật sự rất phiền.”
Hắn một bên oán trách nói thầm “Để tớ làm cho cậu không nói chuyện được nữa”, một bên cúi đầu hôn lên khuôn miệng đang lải nhải kia, còn không quên kéo cao khăn quàng cổ của hai người, che khuất gió lạnh.
Thế giới như đã bị tuyết hấp thụ âm thanh, bọn họ ôm nhau dưới ánh đèn vàng ấm áp, chỉ còn hơi thở của đối phương vô cùng rõ ràng, rồi lại bí ẩn đầy dịu dàng.
- ------------------
Lời muốn nói của tác giả:
Tự nhiên nghĩ đến một ngày nào đó hai người thức tỉnh thuộc tính M và S... Mị Mị sẽ hết sức biến thái mà hỏi Nhiên Tể đề toán học ở trên giường.