“Bọn tao đến tay cũng chưa động một chút! Đm, mày nhìn xem trên người nó có bị thương chỗ nào không? Quán điện tử cũng có camera, chờ cảnh sát tới điều tra xem là thằng nào gây chuyện trước, thằng nào lấy ghế đập người trước...” Từ Tứ một bên thu dao một bên hùng hùng hổ hổ, người bên cạnh tiến đến bên tai gã nhắc nhở mấy câu, dường như nhìn thấy có xe cảnh sát lại gần đây.
Một đám người có chút kiêng kị, dù sao tất cả bọn họ đều có tiền án, hôm nay không đáng vì thằng nhãi này mà lại vào đồn, đặc biệt càng không thể vì việc nhỏ này mà liên lụy đến “đài Đồng Tước“. Mấy người không thương lượng nhiều, trao đổi ánh mắt xong thì quay đầu rời đi.
Vu Nhiên nhìn bóng dáng bọn họ đều biến mất mới cúi đầu vỗ vỗ người trong lồng ngực: “Người anh em, tỉnh tỉnh, bọn họ đều đi rồi, cậu có thể đứng lên.”
Nói xong, nam sinh không có chút động tĩnh.
“Cái đệt, cậu không phải giả bộ?” Vu Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức lay vai cậu ta, “Người anh em, tỉnh tỉnh? Đồng chí, cậu có khỏe không? Ây, phắc, không phải là cậu đột tử chết thật đấy chứ...”
Trong lòng Vu Nhiên hốt hoảng, tay chân luống cuống mà kiểm tra hô hấp cùng nhịp tim đối phương, xác nhận cậu ta còn sống mới thở ra.
Phỏng chừng là cảm nắng, Vu Nhiên cũng không biết tình huống của người này có nghiêm trọng không, dứt khoát lấy di động ra chuẩn bị gọi xe cứu thương đến.
Lúc này, nam sinh trong lồng ngực khôi phục tri giác, đôi mắt còn chưa mở đã trực tiếp mở miệng nói chuyện: “Không cần gọi 120.”
Vu Nhiên buông di động dìu cậu ta lên, hai người đối diện, nam sinh hỏi: “Vừa rồi là cậu la to lên?”
Vu Nhiên biết bản thân trước đó la to khiến tình huống hiện trường sinh ra chuyển biến, cậu không để bụng mà lắc đầu, trả lời: “Ài, không cần khách khí, giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng...”
Chữ “tha” còn chưa kịp nói ra, nam sinh đã đi thẳng về phía trước, không hề để ý tới Vu Nhiên.
Vu Nhiên nghĩ thầm người này nghiện game cũng thật dữ dội, bị cảm nắng vừa tỉnh lại chưa lâu mà không đi bệnh viện còn tới quán điện tử, thật đúng là độc vương đứng đầu toàn server. Nhưng sau đó liền phát hiện, nam sinh lấy ra mấy tờ tiền mặt màu hồng đưa cho chủ quán, xin lỗi, nói đây là bồi thường ghế máy tính, sau đó xoay người rời khỏi.
“Cậu là số một khu ba của “Mê võ” đúng không? Tôi ở diễn đàn thấy ảnh chụp của cậu, cả sự kiện ngoại tuyến.” Vu Nhiên đuổi theo hỏi cậu ta.
Giọng nói của nam sinh không mặn không nhạt: “Có việc sao?”
Vu Nhiên nhếch miệng cười: “Thật trùng hợp, người anh em, tôi vừa rồi còn PK với cậu.”
Cậu tự nhiên mà vươn tay, muốn bắt tay với đối phương.
Nam sinh không có phản ứng gì, trực tiếp làm lơ Vu Nhiên, mắt nhìn thẳng đi vào dưới bóng cây.
Trên đỉnh đầu bọn họ là tiếng ve ồn ào, Vu Nhiên nói tiếp: “Cậu đánh được một nửa đột nhiên không động đậy, tôi bèn thử thả vài chiêu, kết quả cậu trực tiếp bị giết...”
Nghe thấy “bị giết”, nam sinh mới tạm dừng bước chân, quay đầu, dùng sắc mặt âm trầm mà nhìn chăm chú Vu Nhiên, đưa ra kết luận: “Như vậy tức là cậu đánh lén tôi?”
Vu Nhiên lập tức lớn tiếng phản bác: “Đâu có “đánh lén”! Tôi làm sao biết được tình huống vừa rồi của cậu là như thế nào... Hơn nữa, không chiến mà thắng là không thú vị nhất, tôi còn chưa chê cậu không tôn trọng đối thủ, phá hoại trải nghiệm trò chơi của tôi.”
Nam sinh không nói lời nào, Vu Nhiên lại có một đề nghị mới: “Như vậy đi, hai chúng ta đấu một chọi một lại một lần?”
“Không rảnh.”
“Vậy khi nào cậu rảnh? Tôi lúc nào cũng có thể ở trong đấu trường chờ cậu.”
“Vĩnh viễn không rảnh.” Nam sinh nói, “Nếu thua một lần, tài khoản đó tôi lập tức bỏ.”
Vu Nhiên sửng sốt, bị thần sắc vân đạm phong khinh của người này làm kinh sợ.
Tiếp theo cậu cầm lòng không nổi mà lắc đầu vỗ tay, cảm thán nói: “Uầy, người anh em, cậu làm màu như này thật ngầu, tôi có thể xin QQ không?”
Cậu vỗ tay làm nam sinh nhăn mặt, không nhìn qua, miệng cũng không buồn hé.
“Cậu thật sự không muốn đấu lại với tôi? Thả lỏng chút đi, dù sao thua một lần còn sợ lần thứ hai sao?” Vu Nhiên dự tính trước, dù có PK lại một lần thì thắng lợi vẫn là thuộc về bản thân, “Ấy, cậu đừng đi nhanh như vậy, chẳng may lại bị cảm nắng té xỉu thì làm sao bây giờ?”
Nam sinh không kiên nhẫn mà hít sâu, “Nếu không phải do cậu đột nhiên hét to một tiếng, tôi làm sao có thể bị tê liệt.”
“Phắc, sao có thể là do tôi? Cậu té xỉu là do tôi kêu lên?” Vu Nhiên cười lạnh một tiếng, ngại cậu ta nói chuyện vô cớ gây rối.
Nhưng nụ cười còn chưa dừng, Vu Nhiên ngược lại lại nghĩ, chẳng may cậu ta té xỉu đúng là do mình hét lên thật?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, khóe miệng Vu Nhiên bỗng chốc cứng đờ.
- Đm, chẳng lẽ là năng lực thần bí trong cơ thể mình thức tỉnh rồi?
- Mình rốt cuộc... chờ tới ngày này rồi sao?
Vu Nhiên đầu tiên là chết lặng tại chỗ, sau đó vui mừng ra mặt, diễu võ dương oai mà cười vài tiếng sau lưng nam sinh.
Cảm xúc thay đổi nhanh chóng quỷ dị của cậu khiến đối phương lập tức cảnh giác, bước chân nhanh hơn muốn rời khỏi cậu.
Nhưng mà Vu Nhiên hiện tại đã tự nhận là mình có siêu năng lực, vô cùng tự tin, bắt đầu ra yêu cầu với nam sinh: “Trò chơi trước đó không đề cập tới nữa, chỉ nói tới vừa rồi cậu té xỉu, tôi tốt xấu gì cũng giúp cậu ngăn lại những người kia, bằng không cậu nằm trên mặt đất cũng bị người ta đánh. Cho nên cậu nói với tôi hai tiếng “cảm ơn” cũng không quá phận chứ, người anh em?”
Nam sinh căn bản lười cho Vu Nhiên nửa ánh mắt: “Cậu làm tôi bị tê liệt, còn muốn tôi cảm ơn cậu?”
Vu Nhiên chỉ là muốn chỉ cho cậu ta một bậc thang, dù sao mùa hè rất dễ dàng khiến người ta nóng nảy, người xa lạ không cần phải làm nhau không thoải mái, huống chi bản thân hiện tại không phải nhân loại bình thường, lại càng muốn đối xử với người khác rộng rãi.
Cậu vốn nghĩ như vậy, nhưng nam sinh căn bản không cảm kích, im lặng không nói mà trực tiếp rời đi.
“Cậu đừng đùa với tôi, cẩn thận tôi lại phát động “khí phách bá vương” với cậu.” Vu Nhiên thấp giọng.
Nam sinh dừng lại, hai mắt mê mang mà đánh giá ánh mắt kiên nghị của Vu Nhiên: “”Bá vương” cái gì?”
“Chẳng lẽ cậu muốn thử năng lực của tôi?” Vu Nhiên dùng sức vận động cơ xung quanh môi, nở một nụ cười tràn ngập ý vị xâm lược với nam sinh, còn không quên “A” một tiếng, “Cảm giác kia cũng không dễ chịu đâu...”
Nam sinh nhìn Vu Nhiên tươi cười, cả người đều ở trong trạng thái phòng bị, theo bản năng lui ra phía sau nửa bước.
“Cậu muốn làm gì?” Nam sinh chau mày.
“Biết vừa rồi vì sao cậu đột nhiên té xỉu không?” Vu Nhiên hếch gương mặt điển trai, nghiêng xuống dưới, “Vào quán điện tử cùng tôi đường đường chính chính quyết đấu, tôi liền nói cho cậu bí mật trên người tôi.”
Nam sinh không có hứng thú muốn biết Vu Nhiên rốt cuộc có bí mật không thể cho ai biết nào, nhưng mà chỉ căn cứ vào vài phút ngắn ngủi quan sát, hắn bèn cảm thấy Vu Nhiên hẳn là chỉ số thông minh có vấn đề.
Cho nên hắn chỉ thẳng thắn mà trả lời nửa câu đầu của Vu Nhiên: “Tôi nói, tôi tê liệt đến ngã là do cậu gây ra.”
“Tôi thừa nhận khuyết điểm của tôi, thật ngại quá.” Vu Nhiên nghiêm mặt, bất đắc dĩ nói, “Không có cách, hiện tại tôi cũng không dễ khống chế năng lực này... Nhưng mà vừa rồi ở đây không chỉ có một mình cậu, tại sao những người khác không ngất?”
Nam sinh vừa định mở miệng giải thích nguyên nhân, Vu Nhiên lại tiếp tục nói: “Có thể là cậu không chịu nổi một chiêu.”
Năm chữ “Không chịu nổi một chiêu” chạm vào thần kinh nam sinh, cậu ta dừng bước, tay rũ ở bên hông cũng đã nắm chặt.
Vu Nhiên trầm tư nói: “Nhưng mà... Dù tính cậu không té xỉu, một mình cậu khẳng định cũng sẽ đánh không lại một đám người trưởng thành cầm dao nhỉ? Cho nên từ kết quả mà xem, tôi còn là giúp cậu, có phải hay không?”
“Cho nên?” Nam sinh rũ mắt.
“PK với tôi đi! Để tôi đắc ý mà thắng cậu một lần!” Quả nhiên đề tài vẫn là vòng về đây.
Nam sinh thu tầm mắt, hờ hững vứt lại hai chữ “Nằm mơ” rồi trực tiếp dứt khoát chạy lấy người, một giây cũng không dừng lại.
“Ài, cậu... Tốt xấu gì vừa rồi tôi cũng vừa cứu cậu.” Lần này Vu Nhiên lười đuổi theo, nói thầm một câu “Lòng tốt không cần báo”, một mình đi vào quán điện tử tiếp tục chơi game.
Mùa hè năm nay càng thêm khắc nghiệt so với năm ngoái, cả nước có rất nhiều nơi vượt quá nhiệt độ tối đa trong lịch sử, ngay cả thành phố Dung Cảng vùng duyên hải cũng oi bức khiến người ta hít thở không thông, trong không khí tràn ngập mùi nhựa đường bị mặt trời đun nóng. Tới chạng vạng, ánh mặt trời lặn vẫn cùng mây đan chéo thành những vệt sáng rực, ngang ngược khiến chân trời trở nên chói mắt.
Vu Nhiên viên mãn mà hoàn thành đơn đặt hàng của 【° Bất nhị tâm 】, nhưng nội tâm cậu vẫn xoắn xuýt vì không chiến mà thắng, cho nên thù lao chỉ lấy một nửa.
【° Bất nhị tâm 】: Cho cậu thì cầm hết đi, đây là cậu xứng đáng.
【° Bất nhị tâm 】: Cậu thật sự NB(*), đánh đến mức “Mã lệ gia” trực tiếp xóa tài khoản!
(*)NB = tuyệt vời (awesome)
Nhìn thấy mấy chữ “xóa tài khoản” chói mắt, Vu Nhiên ngây ngẩn cả người.
Cậu vốn tưởng rằng nam sinh kia chỉ vì làm màu mà nói giỡn, dù sao nuôi một tài khoản cũng tốn không ít tinh lực, làm gì có ai vì một lần thất bại liền dễ dàng từ bỏ tâm huyết trong quá khứ, không phải nói bỏ là bỏ được.
Không nghĩ tới đúng thật là có người.
Vu Nhiên không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thán quyết tâm của người nọ. Vừa lúc không đủ máy trống, cậu cũng về nhà ăn cơm.
Ngồi xe bus số 861 về nhà, vừa vào cửa, Vu Nhiên nhìn thấy em trai đang ngồi khóc trên sô pha.
Âm lượng TV rất lớn, Vu Nhiên đi qua đá thằng nhóc: “Sang bên cạnh khóc đi, để tao có chỗ ngồi.” Ngồi xuống lại ném một túi khăn giấy cho em trai, “Thi xong chạy vượt rào 110m rồi sao?”
Nghe được cậu hỏi, Vu Tẫn khóc càng lợi hại hơn, cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay nức nở.
Vừa lúc này quảng cáo trên TV kết thúc, CCTV-5(*) phát lại tin trên sân thi đấu, một hàng chữ trắng nền hồng đập vào mắt Vu Nhiên: “Lưu Tường hôn lên rào cuối cùng, tạm biệt thế vận hội Olympic.”
(*) CCTV-5: kênh thể thao của Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc
“Hả---?” Vu Nhiên cứng đờ cả người, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm video thi đấu trên TV, qua một lúc lâu mới phục hồi tinh thần hỏi Vu Tẫn: “Đệt, thật à? Không thể vào bán kết sao?”
Vu Tẫn mắt đỏ bừng: “Vào cái gì chứ, vết thương còn chưa hồi phục, người dẫn chương trình nói ổng sắp giải nghệ...”
Tin tức này như trái bom nổ khiến Vu Nhiên khiếp sợ: “Trước đó không phải còn vô địch ba lần liên tiếp sao?”
“Trước đó cách đây bao lâu rồi, em mới có lớp ba lớp bốn.”
“Không phải chứ...” Vu Nhiên hoàn toàn không có cảm giác được tốc độ thời gian trôi, phảng phất như Lưu Tường mới giành quán quân cách đây không lâu. Cậu vốn dĩ tưởng hôm nay TV sẽ chiếu lại vô số lần Lưu Tường đứng ở vị trí thứ nhất tại đích đến, tựa như năm vừa rồi không ngừng chiếu lại như vậy, không ngừng khiến người khác nhiệt huyết sôi trào, nhưng hiện thực lại cho cậu xem một kết cục ngoài ý muốn không hề mong chờ.
Mẹ đang nấu cơm ở phòng khách, tiếng máy hút mùi ầm ầm vang lên trong phòng bếp, vị ớt xanh cay xè bay vào phòng khách, khiến cho hốc mắt Vu Nhiên ươn ướt. Vu Tẫn vẫn như cũ, chân tình thật cảm mà rơi lệ vì thế vận hội Olympic, bị Vu Nhiên trêu chọc “Khóc như thể Lưu Tường cùng mày thân thiết lắm vậy.” Thằng nhóc còn lập hùng tâm tráng chí, nói bản thân lớn lên cũng muốn vì nước mà vẻ vang lấy huy chương vàng.
Vu Nhiên hỏi nó: “Thế hạng mục Olympic nào mày có thể so sánh được? Bơi lội không, chạy bộ cũng không, không bằng báo danh môn ném đĩa đi.”
Vu Tẫn ngẫm nghĩ, nói: “Nhưng mà môn ném đĩa quá nặng, em ném không nổi.”
Vu Nhiên: “Ai bảo là mày ném, bảo mày đăng ký môn ném đĩa là để người ta trực tiếp ném mộng tưởng hão huyền của mày lên trời cao.”
Lý Quế Dung xào xong đồ ăn đi ra khỏi phòng bếp liền nhìn thấy hai thằng con trai đang đánh nhau trên sô pha, bà buông mâm giục bọn họ: “Này này này, buổi tối rồi ngừng đi, mau ra rửa tay ăn cơm, hôm nay làm cánh gà chiên coca cho chúng mày.”
Vừa nghe đến “cánh gà”, Vu Tẫn lập tức thực hiện chiêu cá chép lộn mình, từ sô pha nhảy thẳng đến phòng vệ sinh, Vu Nhiên cũng theo sát ngay sao đó. Hai người ở trước bồn rửa tay dùng hết toàn lực mà điên cuồng bắt ép cánh tay đối phương, bắt đầu một trận chiến mới.
Vu Nhiên vốn định phát động “siêu năng lực” với Vu Tẫn, nhưng sợ thân thể em trai chịu đựng không nổi, cậu đành phải đè nén năng lực của mình xuống.
Chờ bọn họ rửa xong tay, ngồi trước bàn cơm đã tiêu hao hơn nửa phần thể lực, cả hai thở hồn hển, sau đó cầm đũa mà đoạt cánh gà lớn, không phải do thiếu thốn gì, chỉ là hai anh em từ nhỏ đã thích cướp đoạt đồ vật của nhau, dựa theo cãi nhau ầm ĩ mà quan hệ trở nên thân thiết. Lý Quế Dung mắng bọn họ một trận, cả hai bèn cùng nhau cười ha hả.
“Mấy ngày nay đều là 37 độ, hai đứa ra cửa nhớ mang dù, đừng có phơi nắng.” Lý Quế Dung múc ba chén chè đậu xanh, “Thời sự mỗi ngày đều đưa tin có người bị cảm nắng té xỉu, nếu đang qua đường mà bị xe đụng thì phải làm sao bây giờ, thật nguy hiểm.”
Bà thở dài: “Hai đứa nghỉ hè cũng không học bù, đặc biệt là mày, Vu Nhiên, kiến thức cao trung khó hơn sơ trung nhiều, nếu mày còn vừa chơi vừa học thì chắc chắn sẽ theo không kịp.”
Đôi đũa ở bát cơm của Vu Nhiên dừng một lát.
Lời Lý Quế Dung nói với cậu cũng không nghe cẩn thận, cuối cùng hỏi “Nghe rõ lời của mẹ không”, Vu Nhiên mới cúi đầu lùa cơm vào miệng, mơ hồ không rõ mà “Vâng” vài tiếng.
Vu Tẫn ngẩng đầu nói tiếp: “Hai chúng con là vì giúp mẹ tiết kiệm tiền.”
“Không cần, hai đứa học tập hẳn hoi để mẹ bớt lo là được rồi.” Lý Quế Dung nói, “Hai đứa uống thêm chè đậu xanh đi, giải nhiệt.”
Ban đêm yên lặng buông xuống, trên TV liên tục phát tin Olympic tăng thêm cảm giác náo nhiệt, chờ tất cả ngọn đèn trong nhà đều tối sầm, trong đêm tối chỉ còn tiếng ve kêu đơn điệu. Giống như những ngày bình thường đã đi qua, Vu Nhiên hôm nay đang tận hưởng hạnh phúc bình đạm thoải mái mà không hề hay biết, ngẫu nhiên sẽ vì một số việc không như ý mà tiếc nuối, càng vì chút lạc thú vụn vặt mà cười vui vẻ.
Trên lịch nói hôm nay là Lập thu, trong sách giáo khoa luôn gán những từ như “mát mẻ”, “hiu quạnh” linh tinh cho mùa thu, rất dễ dàng khiến người ta xem nhẹ những từ này còn giấu chữ “lửa”(*). Vu Nhiên nhìn hai chữ “Lập thu”, theo bản năng cho rằng thời tiết sẽ chuyển lạnh, nhưng cậu biết chờ đến sáng sớm mai mở mắt, nghênh đón bản thân nhất định vẫn là ánh nắng chói chang nóng bức của mặt trời. Vì thế trong lòng cậu nhận định mùa thu là một mùa tràn ngập tính mê hoặc, lặng yên không tiếng động mà đến, mọi người nhất định còn đang đắm chìm trong mùa hè, bởi vậy muộn một bước mà mới phát hiện ra năm 2012 đã qua hơn phân nửa.
(*) mát mẻ: 凉爽, hiu quạnh: 萧瑟, lửa: 火
Vu Nhiên mang theo địch ý với mùa thu bất tri bất giác mà ngủ, an tĩnh mà cuộn tròn đi vào giấc mộng.
...
Hạ tuần tháng tám, trời sáng khí trong, vạn dặm không mây.
Hôm nay là lễ nhập học của trung học Thành Tuấn, Vu Nhiên đến trường từ sớm, nhìn thấy một pho tượng ngựa đồng rất lớn ở cửa, thân thể to lớn, ba chân bay lên không, đúng là động tác phi nhanh như bay.
Rất nhiều người vây quanh bảng thông báo, Vu Nhiên dựa vào ưu thế chiều cao mà dễ dàng chen lên phía trước, nhìn danh sách phân lớp dán ở trên, cuối cùng tìm được tên mình ở lớp A1.
Khu dạy học treo biểu ngữ “Hoan nghênh học sinh mới nhập học”, đi thêm một ngã rẽ chính là lớp mình, Vu Nhiên ký tên với giáo viên chủ nhiệm xong liền đi tới ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ. Các bạn xung quanh vốn dĩ đang trêu đùa đến khí thế ngất trời, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt mới, cao gầy lại đẹp trai, rất khó mà không bị dời lực chú ý.
Nam sinh đeo kính trước mặt giơ tay chào hỏi: “Xin chào.”
Vu Nhiên nói: “Xin chào xin chào”, phản xạ có điều kiện mà duỗi tay đánh một chưởng với cậu ta.
“Tớ tên là Phương Chiêu.” Nam sinh xoay nửa người hướng Vu Nhiên, “Cậu là Sở Miên sao?”
“Hả?” Vu Nhiên lắc đầu, “Không phải.”
“Thế mà không phải, tớ đoán sai rồi.” Ánh mắt của nữ sinh ngồi bên phải hơi thất vọng, nhưng mà nhìn gương mặt của Vu Nhiên, cô rất nhanh đã phấn chấn lại tinh thần, “Cậu là dựa vào thỏa thuận mà vào sao?”
Vu Nhiên hỏi lại: “Thỏa thuận gì?”
Phương Chiêu giải thích: “Nếu đủ điểm mà nguyện vọng một điền Thành Tuấn thì sẽ cấp học bổng cho cậu, phải đến mấy vạn.”
Nghe cậu ta nói xong, Vu Nhiên rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó thay đổi dáng ngồi nghiêm chỉnh, kinh ngạc: “Phắc, đây là lớp thực nghiệm?!”
“Đúng vậy, A1.” Phương Chiêu đẩy mắt kính, “Người anh em, không phải cậu đi nhầm lớp chứ?”
Vu Nhiên cũng có chút do dự, nhưng mà vừa rồi cậu đã xem hết danh sách mười lớp trên bảng thông báo, toàn khối không có ai cùng tên với mình. Vì thế cậu nói cho Phương Chiêu thành tích trung khảo của mình, đối phương nói: “Cũng không sai biệt lắm, tớ nghe nói điểm chuẩn của lớp thực nghiệm còn thấp hơn một hai điểm cơ.”
“Mình trâu bò dữ dị...” Vu Nhiên cầm lòng không đậu vì vận khí chó ngáp phải ruồi mà cười ra tiếng, lập tức cầm di động nhắn tin tốt này cho mẹ.
Đám Phương Chiêu lại bắt đầu thảo luận đề tài mới: “Này, các cậu nói xem, thủ khoa đầu vào là Sở Miên hay là Thôi Hà?”
“Thôi Hà là ai, tớ chỉ biết Sở Miên.” “Nhất trung Dung Cảng, lúc tớ học quân sự ở cấp hai đã từng gặp qua cô ấy, chắc chắn là hoa khôi trường.” “Tình hình năm nay là như thế nào vậy, học bá thi rớt nhiều vậy sao, bọn họ không phải đều được hộ tống đi học sao?”
Vu Nhiên muốn nhanh chóng làm quen với các bạn mới, gửi xong tin nhắn liền lập tức hào hứng mà tham dự vào cuộc trò chuyện của bọn họ. Vừa lúc có người nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả khối hẳn không tìm được ai “lợi hại” hơn hai người này nhỉ? Một người tốt nghiệp từ Cảng Ngoại, một người từ Nhất trung, thế mà cả hai đều thi vào Thành Tuấn.”
Vu Nhiên tự nhiên mà nói tiếp: “Còn có người lợi hại hơn kia.”
Phương Chiêu đẩy đẩy mắt kính: “Ai?”
Vu Nhiên cũng học dáng vẻ của cậu ta mà đẩy đẩy không khí trên mũi, long trọng tự giới thiệu: “Tốt nghiệp trường 44, Vu Nhiên.”
- -----------------------------
Một chiếc status trên weibo của tác giả:
Bối cảnh là một thành phố phương Bắc hư cấu tên Dung Cảng, trừ điều này thì những địa danh còn lại đều sử dụng tên thật. Trường học tên Thành Tuấn, là tuấn trong tuấn mã, hoàn cảnh bên trong tạm thời còn chưa đặt ra. Thời khóa biểu mới viết lớp 10, đến lớp 11 sẽ đổi thời khóa biểu...
Thời gian trong truyện được đặt tại năm 2012 tràn ngập tin đồn tận thế, cá nhân tui rất thích chủ đề thanh xuân cùng “tận thế”, dị nên để hai người vừa trung nhị vừa đáng iu vừa ôn nhu đối mặt tận thế đi thôi!