Vừa Chạm Là Cháy

Chương 91: Chương 91: Thế như chẻ tre




“Vẫn là mắt nhìn phim của cậu tốt, tớ dứt khoát quăng hết mấy cái “Maoyan”, “Douban” đi, cho điểm chưa chắc chuẩn bằng trực giác của cậu.” Sau khi đi từ rạp chiếu phim ra, Vu Nhiên vẫn chưa đã thèm, quy trải nghiệm điện ảnh tốt đẹp sang công của Sở Miên ánh mắt cao siêu. Cậu gặp bất kỳ việc nhỏ nhặt nào cũng đều như thế, thích khích lệ người khác hết mức, khiến Sở Miên cũng muốn ngượng ngùng.

Nghỉ Tết Nguyên đán, Sở Miên khó có khi được nghỉ mấy ngày, mà Vu Nhiên còn muốn bỏ sức ra xem xét vấn đề ghi danh đại học. Thể lệ chiêu sinh của các trường đại học lớn đều đã công bố, cậu cùng Sở Hành nghiên cứu từng cái, sắp xếp thời gian thi của từng trường, liệt kê nguyện vọng.

“Quá nhiều, chỉ cần là trường học ở Bắc Kinh thì em đều muốn báo danh, tới mười hai nguyện vọng. Chưa tính đến xung đột thời gian, tham gia thi nhiều như vậy chắc chắn sẽ khiến thể xác cùng tinh thần em mỏi mệt.” Sở Hành khuyên nhủ, kêu cậu suy xét lại lần nữa.

Vu Nhiên do dự một chút, vẫn là không để bụng, cười cười: “Không có việc gì đâu, Hoành tỷ, chịu đựng mấy ngày là được rồi, em không sợ mệt.”

Chấp niệm của cậu với Bắc Kinh rất sâu, bởi vì nơi đó có tương lai cậu đã sớm ước định với Sở Miên. Trừ nguyện vọng một Học viện Mỹ thuật Trung ương, cậu cũng phải bắt bằng được cơ hội vào những trường học khác ở Bắc Kinh.

Thành tích liên khảo mỹ thuật năm 2015 của Dung Cảng đã có hôm qua, tổng cộng không đến ba nghìn người báo danh. Tổng điểm ba bài thi của Vu Nhiên là 273, đứng thứ chín toàn thành phố. Tuy rằng hơi thấp so với điểm lý tưởng của cậu, nhưng bằng thành tích đứng trước hạng mười toàn thành phố, phạm vi lựa chọn của cậu vẫn tương đối rộng.

Nhìn tới nhìn lui mấy trang web, Sở Hành cuối cùng cũng bắt đầu báo danh giúp cậu. Sở Miên ở bên cạnh nhìn, yên lặng nhớ kỹ những chuyên ngành cùng trường học Vu Nhiên ghi danh.

Thấy trên trang web hiện chữ “Báo danh thành công”, trong lòng Vu Nhiên cuối cùng cũng có chút cảm giác gấp gáp, khi lấy lại tinh thần thì không ngờ lòng bàn tay còn chảy ra mồ hôi lạnh.

Cậu về phòng kiểm tra màu vẽ còn thừa, Sở Miên đi theo hỗ trợ, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu báo danh chính quy, tất cả các trường đều có yêu cầu rất cao với văn hóa.”

“Ừ. Nhưng chờ tớ thi xong tất cả rồi nói sau, hiện tại cũng không có thời gian ôn tập.” Vu Nhiên đã xem thể lệ trúng tuyển chiêu sinh của tất cả các trường vài lần từ sớm, trường học ở Bắc Kinh vô cùng chú trọng vào văn hóa, đặc biệt là ngữ văn cùng tiếng Anh, Học viện Mỹ thuật Trung ương còn ưu tiên thành tích trúng tuyển đại học ưu tú.

Này có ý nghĩa, cậu còn chưa thi đã có khả năng bị những người khác đánh bại.

Vu Nhiên dùng một chút thời gian tiếp thu những quy tắc đó, rất nhanh tinh thần đã phấn chấn lên. Nhưng cậu phát hiện Sở Miên còn rầu rĩ không vui hơn mình, tựa như phiền não vì thi năng khiếu thay cậu.

“Yên tâm yên tâm, nhân số chiêu sinh năm nay cũng không giảm quá nhiều, chỉ cần thi chuyên ngành tốt thì hy vọng vẫn sẽ rất lớn.” Vu Nhiên ghé qua chạm chạm tay Sở Miên.

“Tớ biết.” Sở Miên nói

“Vậy vừa rồi cậu than thở cái gì? Tớ có nghe thấy.”

Sở Miên không trả lời, nắm chặt khăn giấy lau khô màu vẽ nhỏ giọt trên sàn, qua một lúc lâu mới dùng dáng vẻ như không có việc gì nói thầm một câu: “Sắp đến Tết rồi.”

“Đúng vậy, còn là năm cừu! Mị Mị, là năm tuổi của cậu!” Vu Nhiên âm ỉ hào hứng.

Hơi thở của Sở Miên trầm xuống, phủ nhận: “Tớ tuổi chuột.”

Hắn phỏng chừng Vu Nhiên không có khả năng lĩnh hội được lời nói gần nói xa của mình, đành phải hỏi trực tiếp: “Cậu đón năm mới xong sẽ không trở lại đây đúng không?”

Vu Nhiên ngẩn ra, chậm rãi tính ngày, gật đầu: “Ừ, trực tiếp đi thi, sau đó quay lại trường đi học.”

Nói xong, trong lòng trào ra cảm xúc không đành lòng rõ ràng, cậu biết cảm giác của Sở Miên nhất định cũng như vậy, bèn mở miệng muốn làm hòa hoãn bầu không khí đang trầm xuống một chút: “Ngày tháng thoi đưa, thời gian tựa ngựa phi, tớ còn chưa chiếm đủ tiện nghi của cậu đâu.”

Mặt Sở Miên vô cảm, chỉ nói: “Nếu cậu muốn thì lúc nào cũng có thể tới.”

Ý của Sở Miên là lúc nào cũng hoan nghênh cậu tới nhà mình, mà Vu Nhiên lại hiểu rằng “Lúc nào cũng hoan nghênh cậu tới chiếm tiện nghi” bèn vội gật đầu không ngừng, còn ngẩng đầu hôn lên sườn mặt Sở Miên một cái.

Thời gian hai người ở chung càng ngày càng ít, bọn họ lập tức sẽ càng thêm tình nguyện suy xét vì đối phương. Sở Miên bớt thời gian liên hệ với tài xế của nhà mình, nhờ ông phụ trách đưa đón Vu Nhiên tới trường thi, còn giúp Vu Nhiên đặt mấy khách sạn gần đó, cùng với đặt cơm cân đối dinh dưỡng.

“Tết thì đừng ăn uống quá độ, đừng thức đêm.” Sở Miên dặn dò cậu, lại nhìn nhìn tủ quần áo bản thân, lấy một bao lì xì màu đen chưa bóc đưa cho cậu.

Ngày Vu Nhiên về nhà, Vu Tẫn đã đợi ở cửa chung cư từ sớm. Nó thấy trong tay anh trai trừ va li hành lý cùng họa cụ thì không có đồ vật nào khác, vì thế thất vọng nghênh ngang rời đi, chết sống không chịu giúp đỡ đem đồ lên.

Từ ngày liên khảo, Vu Nhiên vẫn chưa về nhà. Cậu vừa vào nhà liền phát hiện trong nhà đã thay đổi, vài đồ dùng đã đổi vị trí, khiến cho không gian phòng khách lớn hơn, cũng tiện quét tước vệ sinh hơn. Toàn bộ phòng ngủ bị Vu Tẫn chiếm lĩnh, ga trải giường cùng vỏ chăn đều thay mới, CPU máy tính cũng đã đổi.

Lý Quế Dung nói đây là “Năm mới đổi mới”, muốn khiến tâm trạng hai thằng con trai khá hơn một chút, để năm nay thi đại học cùng trung khảo may mắn.

Vu Tẫn nằm trên giường, mệt mỏi hỏi: “Anh, vẽ tranh có khó không? Em thi trung khảo xong cũng dứt khoát đi học vẽ tranh vậy, học nó hai ba năm, rồi không phải thi đại học giống anh!”

“Ai bảo tao không phải cần thi đại học, tao còn phải được 75 điểm mỗi môn thi đại học này.”

Vu Tẫn không có khái niệm gì với danh từ thi đại học, non nửa năm nay nó bị ôn tập trung khảo tra tấn đến mức không rảnh yêu đương, bèn bắt đầu sinh ra ý định về sau cũng tham gia thi năng khiếu, như vậy là có thể giảm bớt gánh nặng học tập. Nhưng Lý Quế Dung chắc chắn sẽ không đồng ý, chính xác hơn, là không tin nó sẽ trầm ổn giống anh trai.

So sánh với mình, anh trai thế mà còn có thể xài từ “trầm ổn” để hình dung... Vu Tẫn không phục lắm, cảm thấy bị mẹ ruột mình nhục nhã.

Không thể thi năng khiếu được, Vu Tẫn đành phải cân nhắc đường ngang ngõ tắt khác, trước mắt quả thật chỉ có Vu Nhiên là đáng tin cậy nhất.

“Anh, anh đã gặp trưởng bối của anh dâu chưa? Bọn họ không phản đối hai người chứ?” Vu Tẫn vô cùng chú ý tới đời sống tình cảm của anh trai, “Hai người khi nào mua nhà ở chung? Nếu hai người thiếu quét rác thì nhớ kêu em.”

Vu Nhiên nhướn mày, cười lạnh một tiếng: “Kêu mày làm gì, làm cây lau nhà à?”

“Em sẽ rất ngoan, nghe lời hai người nói!” Vu Tẫn năn nỉ, “Ai, nếu không thì em đi học nghề đi, em thật sự không học nổi nữa, quá khó khăn, hóa học muốn mạng của em.”

Vu Nhiên nhìn trần nhà, suy tư tìm từ: “Vào trường nghề cũng không phải không được, nhưng mà... anh không hy vọng mày vào xã hội sớm như vậy, khẳng định sẽ vất vả hơn bạn cùng lứa.”

Không nghĩ tới anh trai còn có một mặt quan tâm yêu thương chính mình như vậy, hốc mắt Vu Tẫn nóng lên, cảm động nói: “Vâng! Vậy anh hãy nỗ lực, để em về sau có thể ăn chơi đàng điếm, ăn no chờ chết, là người nhẹ nhàng nhất trong lứa!”

“Cút, ai muốn nỗ lực thay mày!” Vu Nhiên một cước đá văng nó.

Trước khi bắt đầu vòng thi tại trường, Vu Nhiên ở nhà ôn tập văn hóa, chuyên tâm học ngữ văn. Chịu ảnh hưởng từ Sở Miên, thành tích tiếng Anh của cậu kỳ thật cũng tàm tạm, mỗi lần đều có thể thi được trên trung bình của khối. Nhưng thành tích ngữ văn lại quá kém, từ lớp mười một tới nay thì hầu như đều không lên cao nổi, thường xuyên khiến cô Vương nổi trận lôi đình.

“Trước cứ học thuộc lòng hết tất cả các bài thi đại học đi, sau đó làm những đề thi lần trước tớ mang về cho cậu.” Sở Miên gọi điện thoại, hướng dẫn cậu kỹ càng tỉ mỉ.

“Được, vậy viết văn thì làm sao bây giờ?” Vu Nhiên vội vàng hỏi, “Tớ mới phát hiện điểm bài viết văn tối đa thi đại học lại tận 60! Đều cao hơn tổng điểm các bài thi ngữ văn cả năm lớp mười một của tớ!”

“Lúc tối đa là 40 thì cậu viết văn nghị luận trung bình là bao nhiêu điểm?”

“Tùy tình huống, nếu tớ nghiêm túc viết thì là 18, nhưng nếu viết bừa thì có thể lên 28! Ánh mắt của cô không ổn rồi, cậu nói tớ nên làm đề như thế nào?”

Sở Miên im lặng vài giây, nói: “Cậu vẫn là viết bừa đi, càng trái lương tâm càng tốt.”

Vu Nhiên thở một tiếng thật dài, cảm thấy bi ai vì nền giáo dục thi cử của Dung Cảng.

Tới tháng hai, khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều giăng đèn kết hoa, trên cửa kính nhà dân dán đầy giấy cắt màu đỏ thẫm. Đêm giao thừa năm đó, tiếng pháo trúc nổ liên tiếp không ngừng, Vu Nhiên luyện vẽ xong mấy bài mới rửa mặt đi ngủ.

Còn một tuần nữa là đến ngày thi tại trường chính thức, Vu Nhiên thu dọn đồ tới Bắc Kinh trước hai ngày, gặp tài xế nhà Sở Miên, đến trường thi nhận phiếu báo thi.

“Đến khách sạn chưa?” Sở Miên gửi tin nhắn hỏi.

Vu Nhiên ném va li xuống, nhắn lại: “Vừa mới đến.”

Cậu cởi áo khoác lông vũ dày nặng ra, nhào tới giường lớn mềm xốp. Bôn ba cả một buổi sáng, cậu vô cùng đói bụng, lập tức liên lạc với khách sạn gọi cơm tới đây.

“Tớ sắp đến chỗ cậu.” Sở Miên nói.

Chỉ một lát sau, cửa phòng bị người gõ nhẹ hai cái. Vu Nhiên lê người đi qua, vừa mở cửa, tầm nhìn lập tức thấy một đáng người cao ráo mạnh mẽ.

Cậu còn không nhớ tới chào hỏi, Sở Miên đã không nói hai lời bước chân vào.

Vu Nhiên ngửi thấy mùi dưa gang ngọt ngào trên ngực hắn, nhu thuận tươi mát hơn những mùi hoa tươi trước kia rất nhiều. Mới mấy tuần ngắn ngủi không gặp mặt, Sở Miên dường như lại cao hơn một chút, thời điểm Vu Nhiên ôm hắn cũng bị bả vai ảnh hưởng tầm mắt.

“Không phải cậu phải về Dung Cảng sớm sao?” Vu Nhiên buông hai tay ra, giúp Sở Miên cởi áo khoác.

Sở Miên ngồi xuống sofa, bâng quơ nói: “Tớ không yên tâm để một mình cậu lăn lộn, nhiều địa điểm thi như vậy, chắc chắn cậu sẽ vứt bừa bãi. Hơn nữa tớ quen thuộc với Bắc Kinh hơn cậu, buổi trưa ăn cơm còn có thể tiện đường hơn.”

“Tớ nhớ là đã đi học lại rồi, cậu xin nghỉ tới đây à?”

“Mấy ngày thôi, không chậm trễ gì.” Sở Miên nói, mỉm cười với Vu Nhiên, “Chờ cậu thi xong Viện mỹ thuật và thiết kế Thanh Hoa thì tớ lại trở về.”

“Cậu còn rất rõ ràng nguyện vọng báo danh của tớ.”

Vu Nhiên vừa rồi nghỉ ngơi chưa đủ, hiện tại trực tiếp ngã vào bên cạnh Sở Miên, hai người cùng nhau nằm trên sofa nhỏ hẹp. Sở Miên hôm nay chỉ uống một loại thuốc, toàn dựa vào cà phê để nâng cao tinh thần, hiện tại đã mệt nhọc.

Vu Nhiên kêu hắn lên giường ngủ, Sở Miên lại lắc đầu, nói: “Tỉnh thì có thể ở bên cậu nhiều hơn.”

“Nếu không thì tớ đánh cậu một cái? Giúp cậu nâng cao tinh thần.” Vu Nhiên nghiêm túc hỏi.

Sở Miên tặc lưỡi: “Còn không bằng cậu kể chuyện cười cho tớ.”

“Truyện của tớ cậu đều đã nghe rồi... A, như vậy đi, suy nghĩ của tớ đột nhiên thay đổi.” Vu Nhiên bừng bừng hứng thú: “Xin nghe câu hỏi: Thứ gì của cậu mà khi tớ dùng nó là dùng miệng, khi cậu dùng nó là dùng tay?”

Đại não Sở Miên trống rỗng một chút, sau đó dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Vu Nhiên, hỏi: “Cậu nghiêm túc đặt câu hỏi sao?”

Vu Nhiên kiên định gật đầu.

“Tớ không biết.” Mắt Sở Miên nhìn phía trước, không chịu trả lời.

Vu Nhiên ra vẻ thần bí mà cười rộ lên: “Lấy trí thông minh của cậu, hiện tại trong lòng chắc chắn hiểu rõ đúng không?”

“Tớ thật sự không biết.”

“Vậy tớ công bố đáp án vậy – là tên nha! Mị Mị ngốc!”

Sở Miên rầu rĩ mà “Ồ” một tiếng, mấp máy miệng.

Ý cười nơi khóe miệng Vu Nhiên tăng lên, ghé lại gần, nhẹ nhàng hỏi: “Nói thật đi, có phải vừa rồi cậu hiểu sai không?”

Mày Sở Miên nhíu chặt, trên mặt có vẻ nghi hoặc, giải thích: “Tớ chưa đoán được đáp án nào cả.”

“Tớ không tin. Tớ dùng câu đố này hỏi rất nhiều người, tất cả bọn họ đều bị lừa!”

Sở Miên xoay mặt nhìn cậu chằm chằm, hỏi lại: “Vậy cậu còn không biết xấu hổ mà nói mình đặt câu hỏi nghiêm túc?”

Vu Nhiên cười “he he” vài tiếng, cằm đè trên vai Sở Miên, nhỏ giọng nói: “Đây không phải là tớ uyển chuyển thử cậu sao, bình thường cậu đều chê tớ quá trực tiếp, nhưng cậu lại chẳng ám chỉ gì với tớ cả, làm sao tớ biết được cậu có nhu cầu hay không...” Nói tới đây, cậu vươn tay, dùng lực thật nhẹ xoa ấn Sở Miên, hỏi: “Có muốn gián tiếp kiss với chính mình không?”

Sở Miên muốn nói lại thôi, do dự một lát, không nghĩ ra lý do từ chối.

Dù sao hai người đúng là rất lâu không tiếp xúc qua, nếu không phải bận thi năng khiếu thì cũng là bận làm bài tập nghỉ đông, nếu gặp phải tình huống kia thì đều tự mình giải quyết.

“Chỉ nửa giờ thôi.” Sở Miên nói. Hắn không hy vọng Vu Nhiên lãng phí quá nhiều thời gian vào việc này, chậm trễ việc nghỉ ngơi.

Sở Miên ngồi trên sofa, thân mình hơi dịch về trước, phối hợp với Vu Nhiên tìm góc độ thích hợp. Bởi vì đã nghẹn một thời gian, hắn rất dễ dàng bị khơi dậy, sau đó bị Vu Nhiên dùng nhiệt ý ẩm ướt vây quanh.

Nhưng qua vài giây, Sở Miên bỗng nhiên đẩy Vu Nhiên ra, hành động này dường như là xuất phát từ tự vệ.

“Thứ gì?” Sở Miên không thể tin được mà khom lưng, bóp chặt hai má Vu Nhiên, quan sát trong miệng cậu. Chỉ thấy đầu lưỡi Vu Nhiên dính đầy hạt màu hồng nhạt rất nhỏ, nhìn như là thuốc nào đó, lắng nghe thì dường như còn có tiếng động.

Vu Nhiên ngậm miệng lại, trả lời đúng sự thật: “Kẹo nhảy nhảy.”(*)

(*) Hình như Việt Nam mình gọi là kẹo nổ thì phải...

Sở Miên hoang mang nheo mắt lại, bảo sao đồ vật kia khiến hắn cảm giác giống như bị kim đâm. Hắn không rảnh dạy dỗ Vu Nhiên, lập tức đứng dậy đi lấy vòi hoa sen, rửa sạch sẽ nơi dính kẹo kia.

Vu Nhiên cũng đi qua, dựa ở cửa, ý thức được việc tự cho là thông minh của bản thân lại phạm sai lầm, ngoan ngoãn xin lỗi: “Là tớ không tốt, cậu không đau chứ?”

“Không đau.” Sở Miên dùng khăn lông lau khô, “Nhưng cũng không thoải mái.”

Vu Nhiên thở dài, nói: “Tớ sẽ không bao giờ tin trên mạng nói nữa.”

Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, Sở Miên kêu cậu ngồi xuống. Vu Nhiên không nghĩ tới nhanh như vậy đã tới phiên mình, còn quan tâm tới việc Sở Miên còn chưa thư thái giải phóng, lại ngượng ngùng hỏi nhiều, sợ Sở Miên cũng dùng kẹo nhảy nhảy trừng phạt mình.

Vu Nhiên nhìn lên đèn treo trên phòng, nhu hòa sáng tỏ, không có chút chói mắt nào. Bất kể chuyện gì thì Sở Miên cũng đều giỏi hơn cậu rất nhiều lần, cậu không tự giác mà nắm chặt ga trải giường trắng tinh, nín thở.

Đột nhiên, cửa phòng bị người gõ vài cái, là nhân viên khách sạn đưa cơm tới.

Sở Miên mắt điếc tai ngơ, chỉ là nhướn mày lên, liếc sắc mặt Vu Nhiên một chút.

“Để, để chốc lát rồi lại đến!” Vu Nhiên hấp tấp ra lệnh.

“Vâng thưa quý khách, trước khi chúng tôi đưa cơm tới đây năm phút sẽ gọi điện thoại cho ngài.” Nhân viên bên ngoài nhẹ nhàng lịch sự, đẩy xe đồ ăn rời đi.

Vu Nhiên thở phào một hơi, phát giác ra lưng mình cũng bị mồ hôi thấm ướt. Hai tay cậu dần dần mất sức, hô hấp cũng có chút rung động, lại dần dần trở nên gấp gáp. Tiếng trong miệng mơ hồ không rõ, cuối cùng toàn bộ kết thành tên đối phương.

Sở Miên lập tức đứng lên, đến bàn rút một tờ khăn giấy che miệng lại.

Vu Nhiên lười nhúc nhích, nhìn Sở Miên đi qua đi lại trong phòng.

“Mị Mị, vất vả rồi.”

Sở Miên không nói gì, yên lặng uống nước.

Chờ Sở Miên lại tới gần lần nữa, Vu Nhiên mới phát hiện mặt cùng cổ hắn đều đã đỏ bừng, đến lỗ tai cũng nhìn rất nóng.

“Tớ kêu khách sạn đưa kẹo bạc hà tới đây, cậu chờ chút.” Vu Nhiên xoay người lấy điện thoại.

“Không sao đâu.” Sở Miên ấn cổ tay cậu xuống.

Vu Nhiên lo lắng nâng hai má hắn lên: “Tại sao giọng nói cũng khàn rồi?”

Sở Miên giải thích: “Không liên quan đến cậu đâu, mấy ngày nay tớ vẫn luôn học thuộc thơ cổ ở nhà.”

Vu Nhiên vừa muốn nói gì, Sở Miên lại nói với cậu một câu: “Tớ còn chưa kiểm tra cậu nghỉ đông học thuộc ít nhiều như thế nào đâu.”

“Rất nhiều!” Vu Nhiên mặc xong quần áo, nhếch miệng cười với hắn: “Tớ học thuộc cái “Có một người bạn tới từ phương xa...””(*)

(*) Hữu bằng tự viễn phương lai: một câu của Khổng Tử trong Luận Ngữ

“Đây là nội dung hồi tiểu học.” Sở Miên mở miệng ngắt lời cậu, “Đừng có nghĩ lừa dối tớ.”

Kết quả Vu Nhiên không nghe lời hắn nói, tiếp tục ngâm nga: “Có một người bạn tới từ phương xa, ngàn dặm đưa miệng.”

Sở Miên nghe xong, im lặng thật lâu.

Vu Nhiên đọc xong câu này bèn ôm Sở Miên, dán trong lòng ngực hắn, giọng đầy nhịp điệu mà đọc câu tiếp theo: “Trong kinh thành có người am hiểu khẩu kỹ, họ Sở tên Mị.(*)”

(*) Vu Nhiên chế từ tác phẩm “Khẩu kỹ” của Lâm Tự Hoàn; Khẩu kỹ: kỹ thuật miệng, dùng kỹ xảo khoang miệng để bắt chước các loại thanh âm

Sở Miên lập tức tàn nhẫn nhéo eo Vu Nhiên một cái, tuy rằng không nắm được bao nhiêu thịt nhưng cũng có thể làm đối phương chịu đau đến nhíu chặt mày.

Nhưng Vu Nhiên am hiểu nhất chính là nhẫn nại, cậu không có chút sợ hãi nào mà cười ra tiếng, tiếp tục nói: “Đãi bạn trai yến lớn, môi hồng răng trắng, nhanh mồm nhanh miệng, ấp a ấp úng, thế như chẻ tre.”

Sở Miên cúi đầu xuống, nhướng mày hỏi: “”Thế như chẻ tre”? Tớ rõ ràng ôn hòa hơn cậu nhiều.”

“Phải phải phải.” Vu Nhiên vui vẻ phụ họa hắn, “Khiến tớ khen không dứt miệng.”

- -------------------------

Có một ngày nọ tôi mơ thấy tôi đang ngồi trong phòng học cấp 3 ôn thi lý đại học chứ đm tí tiền đình... đến khi chợt nhớ ra ơ mình thi đại học xong từ mấy tỉ năm rồi thì tự bừng tỉnh =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.