Vừa Chạm Là Cháy

Chương 25: Chương 25: Tường thổ lộ




"Trời ạ, ta chưa bao giờ gặp cô gái nào mỹ lệ đến vậy!"

Giữa trưa ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ không khô, Vu Nhiên đứng trên mái nhà tòa thực nghiệm, dõng dạc đọc thuộc lòng lời kịch. Trải qua vài ngày liên tục luyện tập, cuối cùng cậu cũng thuận lợi thuộc nằm lòng.

"... Đáng tiếc nàng chỉ có thể ngủ say tại rừng cây âm trầm đáng sợ này." Vu Nhiên thong thả bước đến gần mặt Sở Miên, bóp chặt cổ hắn, dùng sức lay động, "A! Để ta tới! Cứu! Nàng! Nàng – hãy tỉnh lại!"

Vốn là lời thoại tiếc thương đối với công chúa, dưới màn trình diễn của Vu Nhiên lại biến thành hoàng tử trả thù.

Sở Miên nắm lấy cổ tay Vu Nhiên, bẻ khỏi cổ mình: "Nếu cậu là hoàng tử, vậy công chúa kia hẳn là càng sẵn lòng vĩnh biệt cõi đời."

"Nếu ngày sơ tuyển diễn thuần thục như bây giờ là được rồi." Dạ Hi nói, "Lớp diễn 《 Người đẹp ngủ trong rừng》không ít, muốn để lại ấn tượng với giám khảo thì khoa trương một chút cũng không sao, dù sao sân khấu kịch cuối cùng vẫn là để biểu diễn cho trẻ em xem."

"Đạo diễn đã nói như vậy, vậy thì không thành vấn đề." Vu Nhiên thở phào một hơi, dựa gần Sở Miên ngồi xuống, "Ai, các cậu nói sân khấu kịch này nếu chọn mỹ nhân thì tốt rồi, như vậy công chúa Sở Miên có thể không chiến mà thắng... Đệt, tớ sai rồi tớ sai rồi, anh!"

Những giờ nghỉ trưa gần đây mọi người đều thích tụ tập ở sân thượng đến hết thời gian, Dạ Hi giám sát hai diễn viên chính học thoại, Phương Chiêu cùng Thôi Hà nhìn bọn họ chơi đùa.

Lưng Vu Nhiên dựa vào cánh tay Sở Miên, gấp một tờ kịch bản thành máy bay giấy, sau đó nhắm chuẩn không trung ném ra ngoài, trong miệng còn không quên phối hợp mà "hiu~".

Máy bay giấy trên không trung bay thành một đường thẳng, mũi nhọn chuẩn xác cắm lên lưới bảo hộ. Vu Nhiên nhìn độ cao một chút, cảm giác bản thân dù có nhảy lên cũng không tới, liền nói với Phương Chiêu: "Đâu ca, tháo kê kê mày ra đây, giúp tao gạt máy bay một chút."

Phương Chiêu: "Đm mày..."

Sở Miên nghiêng đầu, không chút để ý mà nói: "Làm sao với tới."

Vu Nhiên cố ý lộ ra phản ứng kinh ngạc: "A? Ngắn như vậy sao?"

Phương Chiêu: "Đm chúng mày!"

Trò đùa dung tục của nam sinh thường xuyên khiến Thôi Hà không hề cố kỵ mà cười to ra tiếng, thậm chí còn tiếp lời trêu chọc, Dạ Hi ngồi một bên chỉ rụt rè cong cong môi, ngại quấy rầy bọn họ.

Từ ngày Vu Nhiên dẫn cô lên đây cùng ăn cơm, giờ nghỉ trưa mỗi ngày của Dạ Hi lập tức phong phú lên, hiện tại cô ngẫm lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng.

Bất kể là Vu Nhiên nhiệt tình rộng rãi hay là Thôi Hà thích làm theo ý mình, khí chất cường thế lại lóa mắt của họ hoàn toàn tương phản với mình, càng miễn bàn tới Sở Miên luôn xa cách. Kể cả Phương Chiêu... ừm, tuy rằng là người bình thường nhưng cũng rất thú vị.

Chỉ cần tạm thời ở bên bọn họ, Dạ Hi cũng cảm thấy là một loại vinh hạnh.

Tiếng chuông kết thúc nghỉ trưa vang lên, mấy người không nhanh không chậm mà về phòng học.

Trên bàn Vu Nhiên là một chồng《 Tuần san Manga-Anime 》thật dày, đều là Dạ Hi mang từ nhà cho cậu mượn, hai người tan học thường xuyên thảo luận về những bộ mới ra gần đây. Dạ Hi sau giờ học thì sinh hoạt cơ bản đều là quay xung quanh manga anime, chỉ ở loại đề tài này, cô mới có thể thần thái sáng láng mà để lộ mặt thoải mái nhất của mình.

Còn đang tán gẫu đến vô cùng vui vẻ, cửa phòng học truyền đến một giọng nữ sinh: "Dạ Hi, cậu lại đây một chút, tôi thương lượng với cậu một việc."

"Ừ, ra đây." Dạ Hi chưa đã thèm mà rời khỏi người Vu Nhiên, đi ra ngoài hiên: "Làm sao vậy?"

Gọi cô ra là người trong ban chi đoàn, Biên Đình Đình. Lúc học quân sự hai người cùng phòng ngủ, nhưng bình thường Dạ Hi hiếm khi giao lưu với cô, bởi vì có thể cảm giác được... Biên Đình Đình không thích mình.

Biên Đình Đình đi thẳng vào vấn đề: "Sân khấu kịch của các cậu như thế nào rồi? Kịch bản đã giao chưa?"

"Ừ, hiện tại diễn viên đều đã học thuộc lời thoại."

"Ừ, vậy là tốt rồi. Hiện tại là như thế này... Cô Bạch muốn đổi đạo diễn, cảm thấy tôi có kinh nghiệm hơn cậu, bởi vì thời sơ trung tôi cũng từng đạo diễn sân khấu kịch. Dù sao kịch bản cũng là cậu viết, nếu không thì cậu tiếp tục làm biên kịch, tôi giúp cậu dàn dựng, có thể chứ?"

Nữ sinh nói xong, còn duỗi tay bắt cánh tay Dạ Hi, khiến cô theo bản năng khiếp đảm mà lùi về sau một chút.

Chỉ là khi đối diện với đôi mắt xếch của Biên Đình Đình, Dạ Hi liền phát ngốc, nghe ra ngữ khí đối phương căn bản không giống như thương lượng, rõ ràng là đã ra quyết định không cho phép cãi lại, thuận tiện tới báo cho cô mà thôi.

"A, cái này... Nhưng các diễn viên đều đã quen tớ là đạo diễn." Dạ Hi không đủ tự tin, có ý vì bản thân mà giữ lại vị trí đạo diễn, "Tuần này đã sơ tuyển rồi, hiện tại đổi sợ không kịp."

"Này có cái gì mà không kịp, cậu yên tâm, ở phương diện này khẳng định tôi am hiểu hơn cậu." Biên Đình Đình cười cười, "Không phải suy xét vì vinh dự lớp ta sao? Cô Bạch nói để tôi làm, cậu cảm thấy thế nào?"

Nếu chủ nhiệm lớp cũng đồng ý, Dạ Hi lập tức không tìm thấy lý do phản đối.

Chỉ là rất không cam lòng từ người tổng phụ trách sân khấu kịch biến thành người đứng sau màn, thành quả lao động của cô phải chia sẻ với người khác.

"Vậy được đi... Tớ trở về nói với các diễn viên một chút." Dạ Hi thấp giọng nói.

Kỳ thật chia công lao cho người khác không phải là nguyên nhân chủ yếu cô thấy mất mát.

Nhiệm vụ của biên kịch đã hoàn thành, vậy có nghĩa là sau đó cô không có lý do cùng đám Vu Nhiên nghỉ trưa... Không biết ngày mai bọn họ có thể dẫn mình cùng nhau ăn cơm không? Tuy rằng lẻ loi một mình vốn dĩ là thái độ bình thường của cô ở lớp, nhưng sau một thời gian tiếp xúc ngắn ngủi vui vẻ cùng họ, Dạ Hi khó tránh khỏi cảm thấy không muốn.

Cô quay lại lớp, tạm thời không nói với hai diễn viên mà một mình ngồi tại chỗ tiêu hóa phần rầu rĩ kia.

Trên đường tan học, Vu Nhiên không biết mệt mà dùng lời thoại 《Người đẹp ngủ trong rừng》nói chuyện với Sở Miên, một lúc kêu hắn "Công chúa nhỏ", một lúc khác lại gọi hắn "Điện hạ", phiền đến mức Sở Miên lấy hai băng dán cá nhân ra, dán hình chữ thập mà phong ấn miệng Vu Nhiên.

Vu Nhiên cũng ngoan ngoãn không gỡ xuống, ngậm chặt miệng mà "Ưm ưm" vài tiếng với Sở Miên, âm điệu nghe như là "Tạm biệt."

Sở Miên nhìn cậu băng qua đường cái, lại nhìn cậu đi theo đám người đến trạm xe. Rõ ràng đây là một hình ảnh tập mãi đã thành quen, nhưng bởi vì gần đây trời tối sớm hơn, thân ảnh Vu Nhiên chiếu vào trong mắt mình cũng mới mẻ theo.

Về nhà vội vàng ăn xong cơm tối, Sở Miên lập tức học thêm chương trình học, tranh thủ mấy ngày nay hiểu rõ ràng kiến thức những phần khó trong bài thi giữa kỳ. Kỳ thi cuối tháng lần trước, hắn nhẹ nhàng đứng ở vị trí đệ nhất toàn khối, tổng thành tích tám môn cao hơn vị trí thứ hai 70 điểm, ngày công bố xếp hạng cả lớp đều nhịn không được cảm thán.

Mà này đối với Sở Miên còn cách xa không đủ.

Phiên dịch văn cổ được một nửa, màn hình di động sáng lên, Sở Miên phát hiện là tin nhắn QQ của Thôi Hà.

【 Khúc hát của cá voi. 】Tôi mở tường thổ lộ của trường học chúng ta, cậu mẹ nó thật sự là một nam nhân sừng sững bảng vàng.

Cô gửi tới vài bức ảnh chụp "Tường thổ lộ của trung học Thành Tuấn", đều là thông báo nặc danh tới Sở Miên. Đối với mấy thứ này, Sở Miên đã thấy rất nhiều, vì thế lười phản ứng lại Thôi Hà, tiếp tục ôn tập.

【 Khúc hát của cá voi. 】Vu Nhiên mới buồn cười, tôi không phân biệt được là nữ sinh thổ lộ với cậu ta hay là người lớp mình trêu cậu ta nữa.

Sở Miên dừng bút, cầm di động mở xem hình.

"Tớ muốn gửi tới bạn Vu Nhiên lớp 10A1, từ khai giảng tớ đã chú ý tới cậu, cảm thấy cậu vừa tuấn tú vừa sạch sẽ! Dáng vẻ cậu tập thể dục giữa giờ cũng khắc thật sâu vào lòng tờ, từ đây không thể kiềm chế được mà yêu cậu! Tớ ngại giáp mặt thổ lộ, liền ở chỗ này nói một tiếng vậy: Vu Nhiên tớ thích cậu!"

"Tôi phải thổ lộ với Vu Nhiên lớp 10A1, kỳ thật trước đây chị yêu thầm Sở Miên, nhưng hiện tại lại bị cậu hấp dẫn. Sở Miên người nọ cũng thật mẹ nó cao lãnh, bà đây dưới sự tức giận quyết định chuyển đổi mục tiêu, phát hiện cậu rất không tồi, khi cười rộ lên còn có chút xấu xa, vừa đẹp trai vừa đáng yêu. Cậu có đồng ý làm bạn trai chị không? Không thì làm em trai chị cũng được, chị thực sự rất thích cậu."

Sở Miên nhìn lướt vài lần, lại nhịn không được mà nhìn kỹ một lần.

Một lát sau, hắn nhắn lại cho Thôi Hà: "Cậu cảm thấy Vu Nhiên có những ưu điểm đó sao?"

【 Khúc hát của cá voi. 】Có chớ, đừng bởi vì bản chất ngu ngốc của Vu Nhiên mà cậu liền xem nhẹ mặt cậu ta.

Sở Miên không đáp lời, đặt di động xuống, tiếp tục viết bài.

Nhưng qua vài phút, hắn vẫn là đặt bút xuống cầm di động lên, thử tìm "Tường thổ lộ trung học Thành Tuấn". Loại tài khoản này gần đây rất thịnh hành, trừ cái có tác dụng thổ lộ này, còn có "Tường cãi nhau", "Tường thụ nhân", Sở Miên đều nghe thấy nhưng đều có đánh giá chung với chúng – nhàm chán.

Nhàm chán thì nhàm chán, nhưng có tên người quen xuất hiện, đại bộ phận người đương nhiên sẽ tò mò mà đi xem. Sở Miên tự nhận là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ bé nhỏ của bản thân mà mới yên tâm thoải mái thêm bạn tốt tường thổ lộ.

Hắn bắt đầu nhìn tường của tài khoản QQ này, thấy tên mình liền lướt qua, thấy hai chữ "Vu Nhiên" xuất hiện mới dừng lại đọc.

Ngoài ý muốn chính là, người thổ lộ với Vu Nhiên quả thật không ít, thậm chí có người hết sức tán dương Vu Nhiên, thổi phồng đến ba hoa chích chòe, Sở Miên còn nghi ngờ rằng bản thân Vu Nhiên tự tạo tài khoản gửi bài.

Sở Miên mười phần khó hiểu, liền nhắn tin cho Thôi Hà: "Các cô ấy không phải là thích mặt Vu Nhiên sao?"

Thôi Hà: "Ờ, chẳng lẽ có mặt còn chưa đủ sao?"

"Này có cái gì mà rất thích." Sở Miên gõ chữ, nghĩ nghĩ, lại thêm hai chữ: Nông cạn.

Bên Thôi Hà im lặng nửa phút, sau đó gửi tới một chuỗi dấu ba chấm thật dài.

Tiếp theo, cô hỏi Sở Miên: "Cậu là muốn nói rằng Vu Nhiên không xứng đáng trở thành giáo thảo(*) cùng cậu hay là ngại những cô ấy khen Vu Nhiên đến không đủ toàn diện?"

(*)Giáo thảo: nam sinh đẹp trai nhất trường

Suy nghĩ Sở Miên dừng lại một lúc, sau đó không để ý đến cô nữa, yên lặng xóa tài khoản tưởng thổ lộ, trở về với đại dương tri thức.

Trước khi ngủ, hắn nằm trên giường chơi di động, thấy Vu Nhiên phát tin nhắn mới.

【 Sói đội lốt chó 】Bởi vì bọn này xem là Neko-sensei mà các người xem là Aoi-sensei(*), cho nên tín ngưỡng chúng ta không giống nhau, cậu không thích thế giới giả tưởng cũng được, nhưng nếu cậu dám bôi đen thế giới giả tưởng của bọn này, thì mời cậu quỳ xuống xin lỗi được chứ?

(*)Neko-sensei: nhân vật trong Princess Tutu; Aoi-sensei: Thánh nữ Aoi Sora =))))))

Sở Miên nhìn nửa câu sau còn tưởng rằng Vu Nhiên hẹn ai đi đánh nhau, tiếp theo hắn phát hiện Dạ Hi chuyển phát câu nói này, cũng thêm một câu: "Đáng giận! Nếu cậu không thích thế giới giả tưởng thì có thể yên lặng rời đi, nhưng xin đừng lấy tư thái cao quý mà mất mặt xấu hổ."

Sở Miên nhìn câu chữ của hai người, bỗng nhiên cười một tiếng.

Trước kia Vu Nhiên thích chuyển phát một ít cái gì mà tuyên ngôn của thế giới giả tưởng, Sở Miên cảm thấy vừa ấu trĩ vừa buồn cười, không nghĩ tới hiện tại có thêm người cùng phát bệnh với Vu Nhiên, lúc này phảng phất như cùng nhau tung hứng, hai người hỗ trợ nhau tạo ra một loại nghiêm túc kỳ diệu.

Sở Miên tùy tay ấn vào tường của Dạ Hi, muốn nhìn xem "thế giới giả tưởng" của bọn họ rốt cuộc có chỗ nào không giống người thường.

Ánh vào mi mắt chính là chín bức ảnh chụp truyện tranh, giống như có hai người đang hôn môi, Sở Miên lập tức kéo qua. Tiếp theo lại xuất hiện rất nhiều từ ngữ khó hiểu, cái gì mà "phúc hắc", "ngạo kiều", "ABO", Sở Miên càng xem càng mờ mịt, cuối cùng từ bỏ ý định tìm hiểu thế giới 2D của bọn họ.

Nhưng hắn vẫn có chú ý tới hai status mình có thể xem hiểu, trong đó có một cái là giữa trưa hôm nay: "Nếu có thể đi vào manga anime thì thật tốt, thế giới này thật quá chán ghét."

Một cái khác là mấy ngày hôm trước: "Quả nhiên mình trời sinh khiến người ta ngại, dù có chết cũng sẽ không có ai chú ý tới."

Tinh thần sa sút lại chán đời, thật ra rất phù hợp với hình tượng im lặng ít lời bình thường. Sở Miên không có nhiệt tình an ủi người khác, ấn thích status hôm nay của cô, sau đó buồn tẻ vô vị rời khỏi giao diện.

Giữa trưa hôm sau lại là thời gian tập kịch,

Phần lớn phần diễn của Sở Miên đều là ngủ say trên giường, cho nên gánh nặng đều tập trung đến trên người Vu Nhiên. Cậu trước sau đều đùa cợt đọc lời kịch, còn thường xuyên cười đùa, bị Thôi Hà nhắc mãi là không đủ chuyên nghiệp. Không khí còn đang vui vẻ, Dạ Hi thình lình mở miệng: "Có chuyện muốn nói cho các cậu."

Ánh mắt mọi người đều tập trung tới người cô.

"Đạo diễn đổi thành Biên Đình Đình, tập luyện tại tiết tự học buổi chiều là cô ấy chỉ đạo."

Nụ cười tươi của Vu Nhiên rút lại, đầy mặt kinh ngạc: "Hả? Vì sao?"

"Cô ấy có kinh nghiệm hơn tớ, hơn nữa quen biết người của Hội Học sinh, đến lúc sơ tuyển hẳn sẽ rất thuận lợi..."

Vu Nhiên nhăn mặt: "Cổ yêu cầu cậu thoái vị?"

Dạ Hi nhỏ giọng trả lời: "Cô Bạch cũng cho phép."

"Cô Bạch cho phép thì có tác dụng gì, tớ cho phép sao?" Vu Nhiên ném kịch bản trong tay lên mặt đất, đến gần cô, "Nhiều ngày như vậy đều là cậu vất vả sắp xếp, dựa vào cái gì mà hiện tại cô ấy tới xen vào? Tớ thấy cậu ta rõ ràng là thấy cậu dễ bắt nạt đi."

Dạ Hi cúi đầu không nói chuyện.

"Xì." Vu Nhiên hừ lạnh với cô một tiếng, sau đó hướng cầu vượt, "Tớ đi tìm Biên Đình Đình, nếu đạo diễn thay đổi người thì tớ liền không diễn nữa."

"Vu Nhiên, mày đừng có đánh nữ sinh." Phương Chiêu sợ cậu phàn nàn nhầm người, vội vã đi theo.

Thôi Hà không hiểu rõ tình huống, hỏi một câu: "Ai là Biên Đình Đình?"

Sở Miên: "Ủy viên chi đoàn."

"À... Là người có đôi mắt rất hẹp đúng không? Lần trước không phải là cô ta chiếm dụng chỗ của tôi, còn không xin lỗi." Thôi Hà bừng tỉnh, tiếp theo chuyển hướng sang Sở Miên, "Cô ta khẳng định có ý với cậu, tan học muốn tới tiếp cận cậu."

"Tôi không chú ý."

Thôi Hà đứng dậy, "Bỏ đi, tôi qua hỏi cô ta một chút."

Chỉ còn lại hai người không thích nói chuyện Sở Miên cùng Dạ Hi ngồi trên sân thượng, bầu không khí lập tức lạnh đi.

Sở Miên nhặt vài tờ kịch bản rơi trên mặt đất, không chút để ý mà hỏi cô: "Vì sao không từ chối?"

Dạ Hi ngập ngừng: "Cô ấy so với tớ càng..."

"Đây là lý do của cậu ta, còn của cậu đâu?"

Đợi một lát, nữ sinh không trả lời, Sở Miên tiếp tục hỏi: "Cậu có biết vì sao Vu Nhiên vội vã đi giúp cậu không?"

Dạ Hi mím mím môi, không dám chắc chắn mà đưa ra đáp án: "Cậu ấy giống Thôi Hà, đều chán ghét ủy viên chi đoàn?"

Nói xong, cô còn ngẩng đầu liếc Sở Miên một cái, lại phát hiện khóe miệng Sở Miên là một nụ cười trào phúng, cô sợ tới mức không dám nói thêm một câu nào nữa.

"Dạ Hi," đây là lần đầu tiên Sở Miên gọi tên cô, "Tôi đại khái biết vì sao cậu lại dễ dàng khiến người ta ngại."

Trái tim nữ sinh không kịp chuẩn bị mà chùng xuống, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh.

Một đợt gió thu rét lạnh quét qua bên tai, chờ không khí yên bình trở lại, Sở Miên mới chậm rãi nói: "Khuyết điểm của cậu không phải là mềm yếu, mà là đắm chìm ở thế giới của bản thân, không hiểu tâm tình của người khác."

Bị hắn chỉ trắng nhược điểm như vậy, dây đàn căng chặt trong não Dạ Hi đột nhiên đứt phựt. Rõ ràng ngữ khí nam sinh rất ôn hòa, nhưng nghe còn chói tai hơn nghiêm khắc trách móc nặng nề, phảng phất là một hòn đá nhỏ có lực công kích không mạnh, lại chuẩn xác không lầm mà nghiền qua nơi yếu ớt nhất trong lòng mình.

Sở Miên chú ý tới hốc mắt cô có chút đỏ, dừng một chút, vẫn là lựa chọn tiếp tục nói: "Thế giới hiện thực không như ý, cậu chỉ nghĩ dựa vào xem manga anime để giảm bớt, cậu cho rằng như vậy là trốn tránh, là có thể thoát khỏi quan hệ nhân tế? Người khác bắt nạt cậu, cậu có thể không dám phản kháng, nhưng người khác giúp cậu, vì sao cậu cũng không rõ lý do?"

Hắn lấy một bao giấy ăn từ trong túi, nhẹ nhàng ném lên đùi cô.

"Cậu cho rằng Vu Nhiên rất rảnh rỗi sao?" Sở Miên bâng quơ nhẹ nhàng mà nói ra kết luận với cô, "Cậu ta chỉ là đem cậu trở thành bạn bè."

Thiếu nữ ngẩn ra, nước mắt tại hốc mắt đã nhịn một lúc lâu nay chậm rãi rơi xuống.

Sở Miên không hề nhìn cô, tầm mắt chuyển tới hướng quầy bán quà vặt, trầm giọng: "Kỳ thật có rất nhiều thời điểm tôi cũng không khác cậu, chẳng hạn như hiện tại, tôi cũng lười quan tâm cảm xúc của cậu. Nhưng nếu đám Vu Nhiên rất coi trọng cậu... Tôi đây cũng có thể miễn cưỡng xếp cậu vào phạm vi bạn bè."

Dạ Hi lập tức rút ra một tờ giấy, che hai mắt của mình.

Vì nén khóc, cô phải điều chỉnh cổ họng, không có cách phát ra tiếng. Chờ sau khi liên tục hít sâu mấy cái ổn định cảm xúc, cô mới áy náy nói chuyện với Sở Miên: "Rất xin lỗi, tớ không xem nhẹ Vu Nhiên, chỉ là tớ..."

Sở Miên mở miệng, thay cô bổ sung nửa câu sau: "Chỉ là không nghĩ mới ở chung với Vu Nhiên mấy ngày liền dễ dàng được cậu ta coi là bạn bè, đúng không?"

Dạ Hi dùng sức gật đầu.

Cô vẫn luôn yên lặng cho rằng Vu Nhiên là người ở thế giới khác, những người khác cũng đều bị cô nhận định như vậy, cho nên có thể tạm thời cùng mọi người ăn cơm tán gẫu, Dạ Hi đều cảm thấy là do sân khấu kịch mang đến. Ở trong lớp mình là một người không có chút thu hút nào, không bị những người rực rỡ đến lóa mắt này chán ghét cũng đã được coi là vô cùng may mắn, cô không dám vọng tưởng tới loại sự việc như "trở thành bạn bè".

Nhưng không nghĩ tới lần lượt theo đề tài kéo dài, bản thân lại bất tri bất giác được Vu Nhiên cho rằng như vậy.

Nhìn dáng vẻ thụ sủng nhược kinh của cô, Sở Miên cầm lòng không nổi mà cười rộ lên, khó có lần khóe mắt cũng có độ ấm.

Hắn bất đắc dĩ mà cười, nói cho Dạ Hi: "Vu Nhiên chính là loại người tự cho là vậy, cậu đừng để ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.