Chất lượng giấc ngủ của Chúc Dĩ Lâm dạo gần đây không được tốt cho lắm, khi kể khổ trong điện thoại, Lục Gia Xuyên nói: “Có phải vì em không ở nhà không?”
Chúc Dĩ Lâm nghiêm túc nghĩ ngợi: “Hình như phải.”
Anh vừa đóng máy phim mới, về nhà lại hụt hẫng —— Lục Gia Xuyên đi công tác rồi.
Hoa và Bé Dâu Tây trong nhà được cô giúp việc và trợ lý sinh hoạt của Lục Gia Xuyên chăm sóc. Trợ lý tên Bối Lan, trạc tuổi Đàm Tiểu Thanh, nhưng chú ý cẩn thận hơn Đàm Tiểu Thanh. Tính cách cô có vẻ hơi rụt rè, là một cô gái hướng nội điển hình, không giỏi giao tiếp.
Chúc Dĩ Lâm kêu Bối Lan về đi, đích thân anh nuôi chó và hoa.
Mấy hôm nay rảnh rỗi anh lại chơi cùng Bé Dâu Tây. Anh đóng cửa lại, thả cho chú Phốc Sóc chạy loạn trong vườn hoa, mình thì ngồi dưới bóng cây chợp mắt.
Sao lại ngủ không ngon chứ? Chúc Dĩ Lâm mơ màng nghĩ, có lẽ là vì hoàn cảnh sinh hoạt của đoàn làm phim khác xa trong nhà. Anh quay phim ở đó mất ba tháng trời, đột ngộ về nhà, không thích ứng được.
Và, có lẽ vì mong mỏi hụt hẫng, không gặp được Lục Gia Xuyên.
—— Bọn họ đã không gặp mặt nhau một tháng trời rồi.
Lần trước Lục Gia Xuyên tới thăm đoàn phim, bọn họ mới được gặp nhau. Hôm đó bọn họ cùng ăn bữa cơm, chỉ một bữa cơm mà thôi, không đủ để giải tỏa nỗi sầu tương tư.
Lần này trở về, để tạo điều bất ngờ, anh đã cố tình giấu thời gian về nhà, nào ngờ, Lục Gia Xuyên chân trước vừa đi, anh lại chân sau vào cửa. Hai người lệch thời gian một cách hoàn mỹ, lại phải dời thêm bốn ngày trời.
Bốn ngày sau, Lục Gia Xuyên cuối cùng cũng trở về sau chuyến công tác.
Ngày đông sắc trời u ám, rèm cửa phòng ngủ kéo kín, ánh sáng mờ đến mức ám muội.
Chúc Dĩ Lâm ngủ không yên, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, loáng thoáng nghe thấy có người đẩy cửa tiến vào. Nhưng tiếng bước chân quá khẽ, anh không phân biệt rõ có phải bản thân đang nằm mơ hay không.
Ngủ trưa lâu quá sẽ rất khó tỉnh táo, Chúc Dĩ Lâm mở không nổi mắt, chỉ nghe tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, cuối cùng dừng lại bên giường anh. Đồng thời, người kia cúi đầu nhìn anh chăm chú, đổ một cái bóng xuống trên mí mắt anh.
Chúc Dĩ Lâm ngửi được mùi hương quen thuộc, lờ mờ nghĩ, Lục Gia Xuyên về rồi sao? Hay anh mơ thấy Lục Gia Xuyên?
Nhưng mọi thứ trong mộng lại càng lúc càng rõ ràng. Chúc Dĩ Lâm nghe thấy âm thanh sột soạt, là tiếng cởi áo khoác.
Ngay sau đó, bỗng nhiên có người đè lên người anh. Anh không tỉnh nổi, vô thức gọi tên Lục Gia Xuyên, không được đáp lại.
Đúng lúc này, gáy anh bị nâng lên, một chiếc cà vạt còn vương hơi lạnh bên ngoài đột nhiên áp ngay trước mắt, khẽ quấn quanh, buộc kín mắt anh.
Chúc Dĩ Lâm chợt bừng tỉnh.
Nhưng không chỉ hai mắt bị che khuất, hai tay anh cũng bị trói lại với nhau, giơ cao qua đầu, buộc ở đầu giường.
“Đoán xem em là ai?” Một luồng hơi nóng phả bên tai, giọng nói trầm thấp như ác ma, mang theo sự xấu xa, tiến vào lỗ tai anh.
“…”
Cảm giác ngẩn ngơ vì vừa tỉnh giấc của Chúc Dĩ Lâm biến mất, ý thức trở lại. Trong bóng tối không nhìn thấy bất cứ thứ gì, anh hất cằm lên, quay về phía Lục Gia Xuyên mở miệng nói, khẽ cười một tiếng: “Cục cưng, em lại chơi trò gì thế này?”
Lục Gia Xuyên đáp: “Em nhớ anh lắm, dạo này nhịn khổ quá.”
Vừa nói, vừa ra sức hôn anh.
Chúc Dĩ Lâm vừa tỉnh ngủ, trên người còn hơi nóng. Lục Gia Xuyên vén chăn lên đá sang một bên, hôn anh, cắn anh hết sức nồng nhiệt.
Chúc Dĩ Lâm cảm thấy ngưa ngứa, không chịu được liền né mấy lần, bị Lục Gia Xuyên đè chặt xuống không cho anh động đậy.
“Anh không nhớ em à?” Tên này như một con chó con, móng vuốt xù lông cào mạnh trên người anh, vừa cọ vừa cắn, còn phải nũng nịu, “Nói anh cũng nhớ em đi, anh, nhanh lên!”
Chúc Dĩ Lâm không nhịn được muốn ôm Lục Gia Xuyên, nhưng tay đã bị trói, mắt cũng không thấy gì. Anh lên gối với tên keo dán tinh đang đè trên người mình: “Anh nhớ em đến mức ngủ không ngon đây —— Ngoan, cởi trói cho anh đi.”
“Không, trói hay mà.”
“Em đam mê thứ gì đây?”
“Không kích thích sao?” Lục Gia Xuyên đột nhiên nhấc mình khỏi người anh một chút. Trước mắt đen kịt, thính giác của Chúc Dĩ Lâm liền nhanh nhạy lạ thường.
Anh nghe thấy tiếng Lục Gia Xuyên cởi thắt lưng, sau đó, quần tây bị ném xuống dưới giường, dây lưng kim loại đập vào sàn nhà, “cộc” một tiếng.
Bóng tối sẽ khiến người ta căng thẳng, tế bào khắp mình mẩy Chúc Dĩ Lâm nín lặng, không biết tiếp theo sẽ phải nhận sự “tra tấn” đến cường độ nào.
Ở bên nhau lâu ngày, công lực của Lục Gia Xuyên càng thêm tinh xảo, thủ đoạn giày vò anh nhiều vô kể, lúc nào cũng có thể khiến anh sụp đổ.
Anh phản ứng càng mạnh, Lục Gia Xuyên càng thỏa mãn, như thể chỉ khi ép anh sụp đổ cầu xin tha thứ, đêm đó mới coi như viên mãn, nếu không sẽ chưa thỏa thuê.
Hôm nay cũng vậy.
Lục Gia Xuyên lại áp sát, đôi môi ướt át cắn lỗ tai anh: “—— Em bắt đầu ngay đây, anh.”
Hắn cắn mạnh, đau đớn và khoái cảm chồng chất lên nhau, Chúc Dĩ Lâm bất chợt rùng mình, cơ thể run rẩy khiến cổ tay bị trói càng siết chặt. Anh ngẩng đầu trong bóng tối, cổ căng ra thành một đường cong trắng bóc ửng hồng, đẹp đẽ, yếu ớt, mặc người ta xâm lược, thật hiếm thấy.
Lục Gia Xuyên lập tức cứng lên, hai bàn tay gần như thô bạo phanh áo ngủ Chúc Dĩ Lâm ra, cởi sạch đồ trên người anh, để lộ vòng eo, bờ mông và đôi chân thon dài hắn đã từng vuốt ve vô số lần.
“Anh gầy rồi, có phải ở đoàn phim ăn không ngon không?”
“Gầy rồi sao?” Chúc Dĩ Lâm không cảm thấy vậy.
Giọng Lục Gia Xuyên lộ vẻ bất mãn: “Em sờ một cái là biết anh sút đi mấy lạng ngay.”
Bàn tay hắn trượt qua rốn Chúc Dĩ Lâm, lượn vòng quanh đường cong lõm xuống giữa eo và mông anh, sờ soạng không thôi.
Thủ pháp lúc nhẹ lúc nặng, động tác lại chậm, khiến Chúc Dĩ Lâm ngứa ngáy khắp mình mẩy, mẫn cảm đến mức không thể nào chịu đựng nổi.
Lục Gia Xuyên làm loạn trên người anh một hồi, sờ soạng đủ đầy, cảm thấy ngọn lửa nóng trong cơ thể tạm thời nguôi ngoai, mới đưa tay lấy dầu bôi trơn trong tủ đầu giường.
Cấm dục ba tháng, Chúc Dĩ Lâm cũng đã kìm nén quá rồi, lòng anh cũng gấp như Lục Gia Xuyên vậy, đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Nhưng vì lâu ngày không được tiến vào, cơ thể chặt đến mức có phần tra tấn người ta.
Lục Gia Xuyên liền bị anh tra tấn, khi banh hai chân anh ra rồi đâm vào, càng nghe anh kêu “Chậm thôi”, càng không khống chế được chính mình. Đến lúc hắn tiến vào được một nửa, bên tóc mai Chúc Dĩ Lâm đã rịn mồ hôi, kìm lòng không đặng thít chặt cơ thể. Lục Gia Xuyên bị kẹp liền khó chịu, nhất thời không nhịn nổi, liền thuận dầu bôi trơn đâm thẳng đến cùng ——
“Ô ——” Chúc Dĩ Lâm đau đến mức rên rỉ thành tiếng, mồ hôi nóng chảy xuống từ tóc mai, khuôn mặt ửng hồng một cách bất thường.
Lục Gia Xuyên hối hận mình đã quá thô bạo: “Đau lắm à?”
Chúc Dĩ Lâm lắc đầu: “… Không sao.”
“…”
Rõ ràng rất đau, toàn thân anh đều đang run rẩy, cánh tay bị trói không thể động đậy, cổ chân cũng đang run.
Trái tim của Lục Gia Xuyên cũng run theo, rút ra dần dần, khát vọng anh, yêu anh, cùng cảm nhận từng chút đau đớn của anh.
Nhưng yêu không thể giải khát, mà là chất xúc tác của dục vọng.
Lục Gia Xuyên vừa đau lòng, không đành lòng để anh chịu chút khổ sở nào, mặt khác, hắn lại muốn khiến anh đau hơn nữa, làm anh thành nước, tốt nhất là thấy anh khóc.
Thành phần kích dục trong dầu bôi trơn đã phát huy tác dụng, Chúc Dĩ Lâm mềm đi phần nào, nhiệt độ làn da tăng cao, đùi dán sát vào chân Lục Gia Xuyên, bờ môi hơi hé ra, hơi thở có phần khó khăn.
Mắt anh vẫn bị che đi, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Lục Gia Xuyên có vẻ như vẫn chưa cởi hết quần áo, trên người mặc sơ mi, anh có thể cảm nhận được vải ma sát khi hắn ôm anh.
Bên dưới còn thân mật trực tiếp hơn, hung khí kia như một con rồng dữ tợn, quấy rối trong cơ thể anh lúc mạnh lúc nhẹ. Vì bị trói tay, không gian Chúc Dĩ Lâm có thể phối hợp rất nhỏ. Chân anh bị Lục Gia Xuyên nhấc cao lên, từ đầu đến chân gần như không thể động đậy được chỗ nào, giống như một con búp bê hình người bị trói trên giường, hoàn toàn nhờ Lục Gia Xuyên điều khiển.
Thực ra Chúc Dĩ Lâm không thích cảm giác mất khống chế như thế này, nhưng càng không thích, kích thích càng mãnh liệt.
Lục Gia Xuyên trở thành chúa tể của cơ thể anh, bóp chặt eo anh, chậm rãi đâm vào sâu bên trong. Đùa bỡn mới vài phút, toàn thân Chúc Dĩ Lâm đã mềm nhũn. Hai bên mông bị nắn bóp tới lui, giữa khe mông là một mảng dấp dính, thể dịch và dầu bôi trơn quện vào với nhau, phát ra tiếng nước bành bạch khi Lục Gia Xuyên đưa đẩy.
Âm thanh kia quá rõ, trời còn chưa tối, bọn họ đã kéo rèm cửa lại làm loạn trên giường.
Chúc Dĩ Lâm nóng mặt, không tài nào kìm nén được tiếng thở hổn hển, Lục Gia Xuyên hỏi anh: “Còn đau không?”
Chúc Dĩ Lâm lắc đầu, Lục Gia Xuyên liền cúi xuống hôn anh, nụ hôn kịch liệt đi đôi với động tác không ngừng một giây một khắc. Chúc Dĩ Lâm không nhịn được, rên thành tiếng: “Nhẹ, nhẹ thôi ——”
“Cuối cùng em cũng trói được anh lại rồi. Anh.” Lục Gia Xuyên không nghe, ngậm lấy môi anh, nũng nịu nói, “Hôm nay không cởi nữa được không?”
“… Không được.”
“Không, em chỉ muốn trói anh lại thôi.”
Âm hành trong cơ thể vừa thô vừa dữ, chơi anh càng thêm tàn nhẫn. Chúc Dĩ Lâm bị đâm đến mức eo run lẩy bẩy, bờ mông trên giường đỏ bừng lên. Lục Gia Xuyên vuốt ve, đỡ lấy mông anh, ấn xuống bên dưới mình, tiếp tục ra sức hành sự ——
“Anh cứ nằm trên giường đi, lát nữa đói thì em đút anh ăn cơm tối.” Lục Gia Xuyên nói, “Em giúp anh thu dọn bát đĩa, anh cứ ngậm tinh dịch của em, đợi em trên giường đi. Sau khi quay lại em sẽ lên giường cởi quần, tiếp tục đam anh —— Anh không thích sao?”
“… Cục cưng, em đừng có biến thái như vậy chứ.”
“Anh không thích biến thái sao?” Lục Gia Xuyên đâm một cái lại hỏi một câu, “Vậy vì sao anh lại cắn chặt thế? Hả? Anh xem, anh rõ thích còn gì. Bao nhiêu là nước.”
Lục Gia Xuyên định rút thử dương v*t ra, như dự liệu, bị thịt huyệt mãnh liệt giữ lại. Hắn quệt nước trong khe mông Chúc Dĩ Lâm, bôi lên cậu bé cũng đã to lên của anh.
Chúc Dĩ Lâm lập tức run mạnh hơn, không thể khống chế kẹp chặt hai chân lại, cọ vào eo hắn, không biết là muốn đẩy hắn ra hay là cố ý mời mọc hắn.
Bản thân Chúc Dĩ Lâm không chịu nói, nhưng anh giỏi nhất là làm chuyện như thế này. Lục Gia Xuyên luôn luôn không chống đỡ lại sự mời mọc của anh, liền ra sức hơn, làm đến mức giường cũng lắc lư.
Kết hôn bao nhiêu lâu, Chúc Dĩ Lâm cũng không mất tự nhiên như ngày trước nữa. Khi bị làm đến mức không chịu nổi nữa, anh sẽ khản cổ gọi hắn đủ kiểu, lúc thì “cục cưng”, lúc thì “em trai”, lúc lại “Lục tổng”, nhưng không chịu gọi “ông xã”.
Lục Gia Xuyên cứ nghĩ vậy là lại thấy có phần bất mãn, cố tình không cho anh lên cao trào, nói như đang so đo: “Anh, nói xem mấy tháng nay anh nhớ em thế nào đi. Nói chân thành thì em sẽ tha cho anh.”
Chúc Dĩ Lâm bị làm đến mức đỏ bừng khắp người, tóc mai ướt đẫm, cà vạt che mắt cũng đã ướt nhẹp, người còn đang quấn lên eo Lục Gia Xuyên, dâm loạn lại ngoan ngoãn.
Chúc Dĩ Lâm vốn đã không thở ra hơi, bị hôn nồng nhiệt, càng không nói nên lời.
Lục Gia Xuyên ngang ngược: “Sao anh không nói?”
Chúc Dĩ Lâm đang lấy hơi từ kẽ hở lúc hôn môi, khó nhọc nói: “… Cực kỳ nhớ em.”
“Nhớ gì của em?” Lục Gia Xuyên cuối cùng cũng dừng lại, một tay nắm cằm anh, tay kia thì nhẹ nhàng lướt qua cà vạt che mắt.
Chúc Dĩ Lâm đáp: “Nhớ tất cả của em, muốn hôn em, muốn…”
“Muốn bị em làm?” Lục Gia Xuyên ngắt lời anh, dốc sức thỏa mãn niềm nhung nhớ của anh. Cậu nhỏ trướng to đến mức chắc nịch tím tái đâm vào cửa huyệt ướt mềm kia, đè chặt anh xuống giường, hung hãn đâm vào rút ra. Google ngay trang [ T R U M t r u y e n . o rg ]
Chúc Dĩ Lâm thoát khỏi khống chế liền lên cao trào.
Lục Gia Xuyên đồng thời cũng bắn vào trong cơ thể anh, từng luồng tinh dịch rót đầy trong anh. Chúc Dĩ Lâm ngẩn ngơ trong giây lát, bàng hoàng nghĩ: So với chuyện giường chiếu kịch liệt bình thường, hôm nay Lục Gia Xuyên cũng coi như là dịu dàng rồi.
“Tháo ra cho anh.” Chúc Dĩ Lâm lặng đi một lát, mở miệng nói: “Cổ tay đau.”
Lục Gia Xuyên nghe lời tháo dây, tiện tay lấy cả cà vạt che trên mắt anh xuống. Chúc Dĩ Lâm thích ứng với tia sáng trong phòng ngủ, sau đó mới phát hiện ra, so với lần trước gặp mặt, Lục Gia Xuyên đã cắt tóc ngắn đi một chút.
Sự thay đổi nhỏ này khiến anh cuối cùng cũng có cảm giác thực sự đã trùng phùng sau những ngày tạm xa cách, tất cả những gì xảy ra ban nãy không còn giống như một giấc mơ nữa.
Trái tim Chúc Dĩ Lâm nóng lên, nỗi nhung nhớ chậm chạp dâng trào đầy ắp lồng ngực. Anh giơ cánh tay mềm nhũn lên ôm Lục Gia Xuyên, dùng hành động thay cho lời nói.
Lục Gia Xuyên hiểu anh muốn nói gì, hôn cổ tay anh, giúp anh xoa vết trói bị siết đỏ, lại hôn lên môi anh: “Nghỉ ngơi đi, lát nữa ăn cơm tối.”
Chúc Dĩ Lâm gật đầu.
Lục Gia Xuyên lại nói: “Ăn tối xong chúng mình cùng dắt chó đi dạo.”
Chúc Dĩ Lâm nói được, sau đó anh nghĩ, phản ứng như vậy dường như vẫn quá lãnh đạm. Anh tiếp tục câu nói chưa xong ban nãy, bảo Lục Gia Xuyên: “Muốn để em cùng anh đi ngủ, đêm nay anh nhất định có thể ngủ ngon rồi.”
“Được.”
“Yêu em, cục cưng.” Chúc Dĩ Lâm nghịch ngợm cắn một miếng vào tai Lục Gia Xuyên.
Lục Gia Xuyên hừ hừ hai tiếng: “Sớm muộn cũng có ngày anh gọi em là ông xã.”
[End]