Trần Lễ suy nghĩ đến Quỷ Mục Tà Vương, đột nhiên ý thức được Khương Trường Sinh cũng là người đã giết, cũng không phải ôn hòa thoạt như bề ngoài, nhiều năm ở chung, khiến cho hắn sắp quên đi điểm này.
Hắn lại dặn dò vài câu liền rời khỏi, gần đây sự vụ bận rộn, có thể tự mình đến đây đã không dễ.
Khương Trường Sinh nhìn về phía chân trời, cũng không có đứng dậy.
Người không đủ nhiều.
Lại đến thêm một chút, như thế thì sinh tồn ban thưởng càng phong phú.
Khương Trường Sinh mỗi ngày đều đang tu luyện, tình cờ còn dùng Tăng Linh đan, tu vi một năm cơn hơn một năm, mặc dù những môn phái kia có thể kiếm ra một trăm vị Thông Thiên cảnh, hắn cũng không để vào mắt.
Những trong năm nay, Thất hoàng tử và Đại Thừa long lâu cũng không có tới thăm dò hắn, nói rõ bọn hắn căn bản không có hoài nghi đến Long Khởi quan, thậm chí căn bản không biết Khương Trường Sinh là địch nhân.
Ở bề ngoài, Khương Trường Sinh chính là sư phụ của Tiểu Ngụy Vương, được cho là người của Thất hoàng tử.
Màn đêm buông xuống.
Lại có người lên núi, lần này đối phương bay thẳng đến đình viện của Khương Trường Sinh, Khương Trường Sinh cũng không có ngăn cản, bởi vì là người quen biết cũ.
Bệ cửa sổ bị gõ vang, một âm thanh truyền vào:
- Đạo trưởng có ở đây không, là ta, Ma Chủ.
Âm thanh của hắn rất nhỏ, sợ bị Vong Trần, Bình An ở cách vách nghe được.
Khương Trường Sinh mở mắt, cửa sổ đột nhiên mở ra, Ma Chủ bị dọa khẽ run rẩy, nhìn thấy Khương Trường Sinh trong phòng, hắn lập tức nhảy vào, đi vào trước mặt Khương Trường Sinh khom lưng hành lễ.
- Đạo trưởng, việc lớn không ổn, người trong võ lâm muốn mượn tên Lý Trường Thanh, cướp lấy Bạch Long.
Ma Chủ trầm giọng nói:
- Căn cứ theo ta hiểu rõ, sau lưng dẫn đầu chính là Giáo chủ Quy Nguyên thần giáo, Bạch Long có linh tính đã truyền khắp thiên hạ, vị giáo chủ kia những năm này chuyên môn tìm linh thú, hút linh huyết, thối luyện gân cốt, công lực hắn thâm bất khả trắc, ta từng chạm mặt qua hắn, hết sức đáng sợ, ta thậm chí cảm thấy hắn càng mạnh hơn nếu so với Hình Thủ, hoặc vị Thông Thiên kia trong hoàng cung.
Khương Trường Sinh nghe xong, trong mắt lóe lên hàn mang.
Thì ra đối phương hướng về phía Bạch Long, mặc dù không có Lý Trường Thanh, đoán chừng cũng có thể tìm lý do, tỷ như là Long Khởi quan bồi dưỡng Lý Trường Thanh, Long Khởi quan nhất định phải nợ máu trả bằng máu?
Khương Trường Sinh đã sớm nghe nói phong thái của giáo chủ Quy Nguyên thần giáo, đã từng là thiếu niên thiên tài, bây giờ là võ lâm cự phách, có hi vọng tranh đoạt bảo tọa võ lâm chí tôn.
- Hắn đã tới chưa?
Khương Trường Sinh hỏi.
Ma Chủ nói:
- Còn không có, nhiều nhất mười ngày, mà bọn hắn đã mua được không ít văn võ, đến lúc đó mở cửa thành, sẽ thả bọn họ vào thành, mục tiêu trực chỉ Long Khởi quan.
Giáo chủ Quy Nguyên thần giáo, Từ Thiên Cơ, tập được thần công cái thế《 Bất Tử thần quyết 》, mười sáu tuổi bước vào tuyệt đỉnh, trở thành giáo chủ Quy Nguyên thần giáo, hai mươi tuổi bước vào Thông Thiên, dẫn đầu Quy Nguyên thần giáo đi đến cường thịnh, sau mười năm, đánh bại cao thủ toàn thiên hạ, uy danh không ngừng tăng trưởng, bây giờ đã là cự phách võ lâm giang hồ Đại Cảnh.
Từ Thiên Cơ không chỉ thiên tư khủng bố, quan trọng nhất chính là hắn còn trẻ, bây giờ mới ba mươi hai tuổi, phía dưới bốn mươi tuổi, không người nào là đối thủ của hắn, phía trên bốn mươi tuổi cũng hiếm người có thể chống lại.
- Đạo trưởng, đối mặt Từ Thiên Cơ, không thể chủ quan.
Ma Chủ thấy Khương Trường Sinh phản ứng không lớn, nhịn không được nhắc nhở.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Hắn và Tông Thiên Vũ so sánh thì như thế nào?
Ma Chủ cau mày nói:
- Tông Thiên Vũ chính là võ lâm chí tôn tiền nhiệm, không quá sớm đã bái nhập triều đình, bọn hắn còn chưa từng giao thủ qua, ta đoán khoảng cách không lớn.
Không lớn?
Khương Trường Sinh lập tức không có biện pháp.
Hôm đó, Khương Dự trở lại kinh thành gặp phải Tông Thiên Vũ, Khương Trường Sinh cố ý cảm thụ qua chân khí của Tông Thiên Vũ, xác thực mạnh mẽ, vượt qua Thông Thiên cảnh, nhưng hoàn toàn không so được với hắn.
Quan trọng nhất chính là, Khương Trường Sinh bây giờ so với khi đó thì cường đại hơn nhiều.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Đa tạ ngươi đặc biệt tới báo tin, ta đã biết, nếu hắn muốn tới, vậy cứ để cho hắn đến, võ lâm từ này không còn họ Từ.
Ma Chủ gặp hắn mây trôi nước chảy, tràn ngập tự tin, chỉ có thể thôi.
Khương Trường Sinh hỏi thăm một thoáng tình huống Ma Môn, Ma Chủ thành thật trả lời, từ khi Cổ Hãn phản công, võ lâm buông lỏng, Ma Môn cuối cùng có thể thở dốc, bây giờ đang trắng trợn thu nạp cô nhi trong chiến loạn, nội tình đang không ngừng mạnh lên.
Liên quan tới Lý Trường Thanh, Ma Chủ vẫn giải thích một phen, cũng không phải Ma Môn không giúp đỡ Lý Trường Thanh, mà là Lý Trường Thanh đã điên, ngay cả đệ tử Ma Môn đều giết.
Khương Trường Sinh không khỏi suy nghĩ mấy ngày cuối cùng của Lý Trường Thanh, hắn đối đãi đệ tử trong quan cũng hết sức ôn hòa, giống như Đại sư huynh ban đầu, có lẽ hắn đang cực kỳ gắng sức kiềm chế, chỉ là muốn nhìn nhà mình và gia đình mình thêm một chút thời gian.
Hàn huyên một nén nhang, Ma Chủ rời khỏi.
Lúc Ma Chủ xuống núi, âm thầm nghĩ tới:
- Không ngờ hắn lại không lưu ta, hắn hôm nay rốt cuộc mạnh cỡ nào? Chẳng lẽ hắn thật sự là tiên thần hạ phàm?
Mỗi lần suy nghĩ Khương Trường Sinh biểu hiện ra những việc ly kỳ kia, hắn cũng nhịn không được kính sợ, thật ra hắn không chỉ tới báo tin, cũng là biểu thị trung tâm, hắn thấy, Khương Trường Sinh chưa chắc sẽ thua.