Bất kể nói thế nào, Hồng gia quân đã giải tán, bọn hắn lại có thể khôi phục an bình.
Đêm khuya, Khương Càn tỉnh lại, trên mặt đã quấn đầy băng vải sạch sẽ, hắn nhìn thấy Khương Trường Sinh huyền không tĩnh toạ, không khỏi há to mồm.
Khương Trường Sinh nhường csai giường cho hắn, chỉ có thể tĩnh toạ ở trên không.
Khương Càn không dám quấy nhiễu Khương Trường Sinh, nhìn lại bên cạnh, nhìn thấy Ách Vận phật, Ách Vận phật nằm trên mặt đất, giống như đã chết.
- Tỉnh? Ngươi có thể ra khỏi phòng đi dạo, nhưng không thể rời khỏi sân nhỏ, nếu có người đến, lập tức trốn đi, qua mấy tháng, ta lại an bài ngươi trở thành đạo sĩ trong quan.
Mắt Khương Trường Sinh cũng không trợn nói.
Khương Càn vội vàng đứng lên, quỳ trên mặt đất lễ bái Khương Trường Sinh, nói khẽ:
- Vong Trần nguyện vĩnh viễn phục thị đạo trưởng, đa tạ đạo trưởng ân cứu mạng, đa tạ đạo trưởng cho Vong Trần một phần nhân sinh thanh tĩnh.
Trong hoàng cung, hắn bị binh sĩ áp chế, loại cảm giác không có năng lực kia khiến cho hắn phẫn nộ tới cực điểm.
Khi hắn bị cắt nát cổ họng, tử vong từng bước ép sát, cảm giác tuyệt vọng kia lại để cho hắn càng khát vọng sống sót, lúc hắn thống khổ, mất hết can đảm, Khương Trường Sinh xuất hiện xua tan đi tuyệt vọng trong hắn, phần ân tình này, hắn vĩnh thế khó quên.
Từ nay về sau, hắn không gọi Khương Càn, hắn là Vong Trần.
Khương Trường Sinh bỗng nhiên rơi xuống đất, nói:
- Vừa hay, ta cần hỏi hắn một chút.
Hắn cách không giương chỉ, Ách Vận phật tỉnh lại, há mồm thở dốc, Vong Trần cả kinh khẽ run rẩy.
Ách Vận phật vô ý thức nhìn qua xung quanh, vừa đối đầu ánh mắt của Khương Trường Sinh, một đôi tròng mắt màu vàng óng.
Huyễn Thần đồng!
Ách Vận phật lập tức hốt hoảng, ngu ngơ tại chỗ.
Vong Trần thấy con mắt Khương Trường Sinh biến hóa, kém chút bị dọa sợ, cũng may Huyễn Thần đồng không có thi triển đối với hắn, cho nên hắn không có mất đi ý thức.
Huyễn Thần đồng đã bị Khương Trường Sinh tu luyện tới hoàn cảnh có thể cho đối phương vô ý thức trả lời vấn đề, chỉ cần làm cho đối phương nghĩ rằng mình là người hắn tín nhiệm nhất, cải biến nhận biết của hắn là được.
- Nói cho ta biết, trong Đại Thừa long lâu có bao nhiêu Thần Nhân cảnh?
Khương Trường Sinh mở miệng hỏi.
Thần Nhân cảnh?
Vong Trần nuốt nước miếng một cáo, ở trong sự nhận thức của hắn, võ đạo mạnh nhất cũng mới đến cảnh giới Thông Thiên, căn bản chưa từng nghe nói qua Thần Nhân cảnh.
Ách Vận phật chết lặng trả lời:
- Ta không biết Thần Nhân cảnh...
- Cảnh giới mạnh nhất trong Đại Thừa long lâu là gì...
- Phía trên tôn Giả, mười hai vị đều là Thần Tâm cảnh, nhưng Lâu chủ và hai Đại hộ pháp thì còn ở trên đó...
Khương Trường Sinh nhíu mày, nói cách khác không bài trừ khả năng Đại Thừa long lâu có Thần Nhân cảnh.
Hắn mở miệng hỏi:
- Đại Thừa long lâu có bao nhiêu đệ tử, nắm trong tay bao nhiêu vương triều?
Ách Vận phật trả lời:
- Ta cũng không rõ ràng, còn về vương triều, chính là cơ mật, chúng ta đều là phụng mệnh làm việc, đến đây trợ Khương Vũ đoạt được hoàng vị...
Ánh mắt Vong Trần phức tạp, không ngờ Khương Uyên lựa chọn là Thất hoàng tử.
Hắn vẫn cho rưangf uy hiếp lớn nhất chính là Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Khương Vũ trong ngày thường ôn hòa, tựa như không có dã tâm, bởi vì vốn là võ phu, hắn thấy lôi kéo cao thủ chẳng qua là luận bàn võ nghệ.
Khương Trường Sinh nói theo:
- Nói hết chuyện ngươi biết có quan hệ đến hoàng thất Khương gia cho ta nghe.
Ách Vận phật lập tức nói:
- Ta biết Khương hoàng đế từng bái sư Đại Thừa long lâu, tập được chân long khí, vừa hay đứng vững gốc rễ trong loạn thế, nhưng loạn thế ngoại trừ vũ lực, còn cần tiền tài, hắn đạt được Dương gia duy trì, hứa hẹn ngày sau lập nữ nhi Dương gia làm hoàng hậu, nhưng Đại Thừa long lâu cần khống chế tân vương triều, như thế mới có thể thu thập càng nhiều tài nguyên tập võ, thế là nhiễu loạn triều cương, lại để cho sư muội Khương hoàng đế tiến đến trợ giúp hắn, ổn định triều cương, ngày sau sinh con làm hoàng đế, hai người hẹn nhau, đánh tráo Thái Tử, thuận thế chèn ép Dương gia không biết trời cao đất rộng, Khương hoàng đế đau lòng hoàng hậu, liền sinh ra thêm Tứ hoàng tử, sau này Khương hoàng đế và sư muội hắn lại sinh ra Thất hoàng tử...
Vong Trần nghe được mà ngây người, hắn đã biết mình bị đánh tráo, chẳng qua không ngờ sau lưng Đại Cảnh lại dính líu đến thế lực võ đạo.
Hắn nhịn không được hỏi:
- Ta... Thái Tử giả là từ đâu tới?
Ách Vận phật không có trả lời, Khương Trường Sinh không thể không lặp lại hỏi một lần.
Ách Vận phật trả lời:
- Thái Tử giả chính là bệ hạ sai Bạch Y vệ đến khu người nghèo ở trong Kinh Thành tùy tiện đổi lấy một hài nhi, khi đó vừa lập quốc, chỉ dùng một túi gạo đổi lấy...
Vong Trần yên lặng.
Khương Trường Sinh cũng không lo được đồng tình hắn, tiếp tục hỏi thăm tình huống Đại Thừa long lâu.
Hỏi nửa canh giờ, Khương Trường Sinh kết thúc tính mạng của hắn, sau đó ném ra ngoài, để cho Bạch Long ăn, nào biết Bạch Long ghét bỏ, hắn không thể không ngự kiếm phi hành, ném Ách Vận phật đến địa bàn của bầy sói trong núi rừng ngoài thành, đưa mắt nhìn Lang bầy chia ăn thi thể Ách Vận phật, lúc này mới yên tâm trở về.
Vong Trần vẫn đợi ở trong phòng, Bạch Long nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Khương Trường Sinh đem gian phòng Ma Chủ bên cạnh nhường cho hắn ở, hắn cứ như vậy định cư lại.
...