Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 98: Chương 98: Thống khoái thừa nhận, cha con nói chuyện tâm tình




- Phụ hoàng, ngươi đây là muốn hại hài nhi sao, ngươi đến đỡ Tử Ngọc, đó không phải tạo thêm phiền toái cho Tử Hàn à? Đợi đãi ta đăng cơ, tất nhiên sẽ sắc lập Tử Hàn làm Thái Tử.

Khương Vũ nổi giận nói, hoàn toàn không có xem Khương Uyên như hoàng đế.

Khương Uyên hữu khí vô lực nói:

- Tử Hàn quá mức tự phụ, tâm tư tàn nhẫn, ngươi cũng không muốn nhìn thấy dòng dõi tàn sát lẫn nhau chứ.

Khương Vũ nhíu mày, lại trầm mặc.

Hắn mặc dù đấu cùng các huynh đệ, nhưng không hy vọng thấy con của mình đấu nhau.

Khương Vũ đi vào trước bàn ngồi xuống, thở dài nói:

- Phụ hoàng, nhi thần đột nhiên cảm giác mệt mỏi quá, hoàng vị này cũng không dễ dàng giống như trong tưởng tượng.

Hai năm nay ra ngoài chinh chiến, san bằng tất cả ngạo khí trong lòng của hắn.

Khương Uyên không có trả lời, tựa như ngủ thiếp đi.

Khương Vũ bắt đầu kể rõ hai năm này gặp phải chuyện gì, mặc dù mời đến cao thủ của Đại Thừa long lâu, cũng không cách nào ngăn cơn sóng dữ, tuy Cổ Hãn chỉ có ba vị Tông Sư, nhưng từng người đều là nhân vật có thể so với Tông Thiên Vũ, cao thủ Đại Thừa long lâu chỉ có thể cản lại bọn hắn, mà phương diện quân đội, Cổ Hãn mạnh hơn, nhân số càng nhiều.

Mấu chốt nhất là, Tấn triều vậy mà cũng tham chiến, triệt để để Khương Vũ bại lui.

Đại Cảnh, Cổ Hãn quyết chiến nhiều năm, hao người tốn của, quốc lực suy yếu, nhưng Tấn triều một mực an dưỡng sinh sống, thực lực bọn hắn mơ hồ đều mạnh hơn Đại Cảnh, Cổ Hãn.

- Long lâu khinh người quá đáng, bức ta phục Sở, nếu không phục Sở, bọn hắn sẽ không điều động càng nhiều cao thủ mạnh hơn tới trợ giúp, năm Đại Tông Sư võ lâm Đại Cảnh cũng giống như thế, phụ hoàng, khí số Đại Cảnh thật đã hết rồi sao?

Khương Vũ cắn răng nói, hai tay trong tay áo nắm chặt, tâm tình khó mà bình phục.

Khương Uyên nghe được hai chữ phục Sở, tâm tình vẫn không có chập chờn.

Hắn đã vô lực nghĩ nhiều chuyện như vậy, hắn hiện tại hoàn toàn là nhờ đan dược của Khương Trường Sinh kéo dài một hơi.

Khương Vũ nói rất lâu, biểu đạt uất khí trong lòng, hắn đứng dậy, nhìn xuống Khương Uyên trên giường rồng, nói:

- Phụ hoàng, ngươi nên băng hà, quyết định phục Sở để ta tới định đi, như thế sẽ không nhục uy danh của ngươi, nhưng ngươi nếu một mực chống đỡ, này chính là chỗ bẩn trong nhân sinh Đế Vương của ngươi.

Dứt lời, hắn quay người rời đi.

Khương Uyên chật vật mở to mắt, nhìn về phía hắn rời đi, trong mắt lộ ra hối hận, không cam lòng.

- Bàn cờ này... Trẫm vẫn... Thua...

...

Cuối năm, Lý công công đến tìm Khương Trường Sinh, nói hoàng đế bệ hạ triệu kiến, Khương Trường Sinh dự cảm được cái gì, liền theo Lý công công tiến đến.

Một đường đi vào tẩm cung của Khương Uyên, Hoàng hậu nương nương đang mớm thuốc cho Khương Uyên, nhìn thấy Khương Trường Sinh đến, Khương Uyên kích động đến ho khan.

Bây giờ Khương Uyên đã gầy đến da bọc xương, mặt mũi tràn đầy tang thương, sinh cơ trong cơ thể sắp đoạn tuyệt.

- Toàn bộ... Xuống...

Khương Uyên gian khó ra lệnh, gặp hắn phất tay, Hoàng hậu nương nương đành phải mang theo cung nữ lui ra, lúc đi ngang qua Khương Trường Sinh, nàng lo lắng nhìn về phía hắn, thở dài một tiếng, vẫn rời đi, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Khương Trường Sinh đi vào bên giường.

Khương Uyên nắm chặt tay của hắn, rất xúc động, bàn tay một mực đang run rẩy, nhưng làm sao cũng nói không ra lời.

Gặp hốc mắt hắn đỏ bừng, trong mắt chứa lệ quang, Khương Trường Sinh chung quy vẫn không đành lòng, thi triển Hồi Xuân thuật cho hắn, để cho hắn hồi quang phản chiếu.

Trong chốc lát, Khương Uyên rõ ràng cảm giác thống khổ trên thân thể mình tan biến, thay vào đó là khí lực gần như bị hắn lãng quên, hắn run run rẩy rẩy ngồi dậy, run giọng nói:

- Trường Sinh, ngươi đây tuyệt đối không phải là võ công... Bất quá trẫm đã là người sắp chết... Trẫm triệu ngươi đến, là muốn đền bù tiếc nuối cùng áy náy trong lòng trẫm...

Mặt Khương Trường Sinh không đổi sắc, nói:

- Bệ hạ, số tuổi của người bây giờ này cũng xem như thọ hết chết già, hà tất tiếc nuối, Giang Sơn tự có mệnh số của Giang Sơn, tin tưởng hậu nhân.

Hai tay Khương Uyên nắm lấy tay của hắn, lồng ngực chập trùng, hắn nỗ lực bình phục cảm xúc, nói:

- Trẫm có một chuyện muốn nói cho ngươi... Thật cũng không muốn nói, muốn đem bí mật này cùng một chỗ mang đi xuống cửu tuyền, nhưng trẫm sợ...

Khương Trường Sinh nói:

- Sợ cái gì? Sợ có lỗi với ta, hay sợ có người nhằm vào ta, mà ta không biết?

Khương Uyên sửng sốt, khó tin nhìn hắn.

Khương Trường Sinh nói:

- Phụ hoàng thân yêu của ta, thật ra ta vẫn luôn biết, người thần bí người nhìn thấy đêm đó không phải ai khác, chính là ta.

Khương Uyên như bị sét đánh, hai tay vô thức buông lỏng ra tay của Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh bình tĩnh như trước.

Khương Uyên bừng tỉnh đại ngộ, nhưng vẫn như cũ khó hiểu, hỏi:

- Người nào nói cho ngươi? Lý công công? Hay là những gia hỏa bị trẫm chém đầu kia?

Khương Trường Sinh nói:

- Có thể nó là do Thiên Mệnh đi.

Nghe vậy, vẻ mặt Khương Uyên âm tình biến ảo, cuối cùng hóa thành cười khổ.

- Đều không quan trọng... Trẫm sở dĩ muốn nói cho ngươi thân thế, chính là vì mẫu thân của thái tử cũng biết việc này, lúc đầu cũng không có gì, dù sao võ công ngươi cao cường... Nhưng Thái Tử muốn phục Sở, một khi phục Sở, ngươi và các huynh đệ khác đều phải chết, Thái Tử nắm giữ một loại cái thế thần công, có thể hút chân khí của người, trẫm sợ ngươi nhất thời không phòng...

Khương Uyên cắn răng nói.

Trên mặt hắn tràn đầy vẻ hối hận.

Khương Trường Sinh nói:

- Đa tạ nhắc nhở.

Khương Uyên một lần nữa nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy áy náy, hỏi:

- Càn nhi... Trường Sinh, ngươi hận phụ hoàng à...

Khương Trường Sinh nói:

- Lúc biết được chân tướng, xác thực hận qua, nhưng bây giờ đã buông xuống, ta không có hứng thú đối với hoàng vị, chẳng qua phản cảm việc người khác định đoạt vận mệnh của ta, cho nên ta cũng phản kháng một thoáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.