Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 102: Chương 102




“Bình thường tôi nghe nhạc cổ điển khá nhiều, ” Thiệu Tư vừa nói vừa đối diện gương, chỉnh ngay ngắn tai nghe trên tai phải, “Rất ít khi nghe nhạc đang lưu hành, ngay cả nhạc của anh cũng thế, không nghe nhiều lắm, có điều cũng từng nghe qua chút đỉnh.”

Bản lĩnh tiếp cận của người này phải nói là dày công tôi luyện.

Hai người không quen biết, vừa mới bắt đầu tiếp xúc, kiêng kị nhất chính là “mạo phạm”. Ở phương diện này Thiệu Tư luôn luôn khống chế cực tốt, cái gì nên nói cái gì không nên nói, mấy phần nặng mấy phần nhẹ.

Quả nhiên Từ Hoàn Dương nói thêm vài câu với hắn: “Âm nhạc thời kì Baroque cho tôi ấn tượng tương đối sâu, hoa lệ phức tạp, từ trong lớp lớp giam cầm bày ra một loại tự do.”

Thiệu Tư: “…”

Hắn nào biết được cái gì là Baroque, vừa rồi đều là bịa chuyện thôi.

Một ca thần trên vũ đài nhạc lưu hành, nghiên cứu nhạc cổ điển sâu như vậy làm chi.

Đầu óc Thiệu Tư xoay chuyển: “Ừm, tuy rằng nhạc cổ điển phát triển đến thời kỳ sau ngày càng tự do hơn, nhưng âm nhạc thời kì Baroque vẫn luôn có một loại đặc sắc chỉ nó mới có.”

Nghe vậy, Từ Hoàn Dương có chút đồng ý gật gật đầu: “Tôi cũng nghĩ giống vậy.”

Hắn chẳng qua là theo lời Từ Hoàn Dương nói tiếp hai câu vô nghĩa mà thôi, ai có thể ngờ Từ Hoàn Dương nương theo đề tài này, lại khai thác một ít đề tài mang tính chuyên nghiệp. Đầu Thiệu Tư có hơi đau, vừa ứng phó vừa lặng lẽ xoay cổ tay nhìn thoáng qua thời gian.

Cách lúc khởi công còn có mười mấy phút đồng hồ.

May mà Chu Lực tới kịp thời, hắn ta đứng ở cửa gõ gõ, sau đó nói thẳng: “Hoàn Dương, đi ra một chút, đạo diễn tìm cậu nói chút chuyện. Vừa đúng lúc Ngụy lão đến, tặng vị trí cho Ngụy lão đi.”

Thiệu Tư giương mắt nhìn qua, cảm thấy anh chàng béo này thoạt nhìn thuận mắt hơn một ít.

Chu Lực chỉ cảm thấy ánh mắt ảnh đế thịt tươi mới vừa come out đó nhìn hắn ta nóng bỏng một cách khó hiểu, nhất thời trong lòng có chút sợ hãi, lại hô một tiếng: “… Hoàn Dương!”

Vì thế Từ Hoàn Dương đứng lên, đi ra cửa.

Chu Lực nghiêng người, để Từ Hoàn Dương đi ra ngoài trước, sau đó hắn ta mới đóng cửa, lúc đóng cửa lễ phép nói: “Thiệu tiên sinh, chúng tôi đi xuống chuẩn bị trước, hy vọng lần này cũng hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Trong phòng trang điểm nhất thời chỉ còn lại hai người là thợ trang điểm và Thiệu Tư, còn có nhân viên công tác thường thường mở cửa đi vào tìm đạo cụ.

Lúc này Thiệu Tư mới chú ý đến tin nhắn Cố Duyên Chu gửi qua cho hắn.

[Cố Duyên Chu]: đám phóng viên ngồi canh me ở cửa phim trường em, đã phái người qua giải tán rồi, đỗ xe trái quy định, mỗi người một tờ hóa đơn phạt. Để phòng ngừa, lúc về em vẫn nên đi từ cửa sau đi.

[Cố Duyên Chu]: với lại, không cho nói chuyện nhiều với cái tên ca sĩ kia.

Thiệu Tư dựa vào ghế, tùy tiện hồi âm vài chữ: Hửm? Ca sĩ nào?

Cách nửa phút Cố Duyên Chu mới trả lời một câu: đừng giả bộ ngốc, cái người mà em từng khen hát hay lại chuyên nghiệp đó.

Thiệu Tư: có phải em ngửi được mùi chua không nhỉ.

Cố Duyên Chu: em không ngửi sai đâu.

Thiệu Tư: được rồi, em cũng khen anh nhé, muốn nghe cái gì? Để em nghĩ xem, hàng to xài tốt eo chó đực há?

Thợ trang điểm bất quá chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi, nhìn qua rất khẩn trương, cũng không dám nhìn hắn nhiều.

Ở trong mắt cô, biểu tình của người này từ lúc vào cửa đã rất lạnh nhạt, dù vừa rồi trò chuyện với ca thần, trên mặt cũng treo bốn chữ to ‘người lạ chớ gần’, hiện tại lại đột nhiên nhếch khóe miệng một cái, cả người trầm tĩnh lại, khí thế tự dưng mềm xuống vài phần.

Cô đương nhiên không dám lén nhìn màn hình di động người ta, chỉ có thể chịu đựng tò mò, trang điểm xong liền thu dọn đồ đạc rơi rụng ở trên bàn nói: “Ngài xem thế nào, còn có yêu cầu gì không.”

Thiệu Tư liếc nhìn cô một cái, phá lệ mà cười cười với cô: “Cứ như vậy đi, vất vả cho cô rồi.”

“Không, không không vất vả.” Thợ trang điểm run tay, quả thực chống đỡ không được, “Tôi đi ra trước xem xem Ngụy lão có tới chưa.”

Ngụy lão này, là đại nhân vật mà bên chủ sự cố ý mời đến.

Ông là một diễn viên gạo cội, trước kia tham gia rất nhiều tác phẩm kinh điển, phần lớn đều là tác phẩm nổi tiếng cải biên lại —— ngoài ra, ông còn là một người nổi tiếng trên internet.

Mở weibo bắt kịp thời đại, mỗi ngày đăng các tiết mục ngắn, là một tay lành nghề sáng tác tiết mục ngắn.

Cho dù hiện tại già rồi, con đường diễn xuất ít, nhưng nhiệt độ vẫn chưa từng tiêu giảm.

Không quá hai phút, quả nhiên có một ông cụ tuổi chừng hơn tám mươi đi tới.

Lý Quang Tông đi theo sau Ngụy lão, tất cung tất kính: “Ngài chậm một chút, vừa rồi thật sự là xin lỗi, có nhiều mạo phạm…”

Thiệu Tư không rõ lí do nhìn Lý Quang Tông một cái, thầm nghĩ người này đi ra ngoài vệ sinh cái thôi mà trở về đã thành cái đức hạnh này. Ngay sau đó hắn liền đứng lên hơi hơi khom lưng nói: “Chào Ngụy lão tiên sinh.”

Lão diễn viên kia hơi hơi gật gật đầu với Thiệu Tư, sau đó ngồi xuống nhắm mắt lại, xem ra là đang vội. Thợ trang điểm nhanh tay giúp ông làm tăng nếp nhăn.

Lúc này Lý Quang Tông mới nhỏ giọng kề tai nói thầm với Thiệu Tư: “Làm tôi sợ muốn chết, lão tiên sinh này vào WC không khóa cửa, tôi đang gấp, tùy tiện đá văng một phòng… thật xấu hổ, cậu có thể hiểu được không, rất xấu hổ.”

Thiệu Tư: “Tôi không thể hiểu được. Về sau loại chuyện dọa người này không cần nói với tôi, làm ba cậu, tôi cũng có chút không nâng nổi đầu.”

Chờ sau khi một vòng nếp nhăn quanh mắt đã làm sâu hơn, lúc này Ngụy lão mới mở to mắt, cười cười với Thiệu Tư: “Tôi biết cậu. Người trẻ tuổi bây giờ thật sự là không tồi, lúc tôi ở tuổi cậu, diễn xuất còn xa mới được loại tiêu chuẩn này, từng đời từng đời, nhân tài lớp lớp xuất hiện, thật tốt.”

Lý Quang Tông giành nói: “Nào có nào có, ngài thật khiêm tốn, lão nghệ thuật gia giống ngài mới là hiếm có, từ nhỏ cháu đã đặc biệt sùng bái ngài, xem phim của ngài mà lớn lên.”

Thiệu Tư đè thấp âm lượng: “Cậu xen miệng cái gì.”

Lý Quang Tông nghiêng đầu: “Nịnh nọt ấy mà, bù lại một chút.”

Ngụy lão nhìn xung quanh trái phải: “Tiểu Hoàng Oanh đâu? Sao không thấy con bé.”

Thợ trang điểm nói: “Con bé đã tới từ sớm, còn sớm hơn ca thần nữa. Thay quần áo xong liền bỏ chạy ra ngoài dạo rồi —— con nít mà, một phút đồng hồ cũng không chịu ngồi yên, nói là bên ngoài bày ngoại cảnh cực kỳ đẹp, muốn đi hái hai đóa hoa.”

Tiểu Hoàng Oanh là một ngôi sao nhí nổi tiếng, năm nay vừa vặn sáu tuổi rưỡi. Đứa nhỏ này ba tuổi đã lên đài tham gia cuộc thi tiếng hát nhi đồng, bởi vì bề ngoài hoạt bát đáng yêu, giọng ca lại trong trẻo êm tai, bởi vậy cư dân mạng lấy cho con bé biệt danh như thế.

Xem ra Ngụy lão cũng rất thích tiểu Hoàng Oanh, vừa đến liền hỏi thăm con bé.

“Cuộc thi ngôi sao nhí lúc trước, tôi còn là giám khảo đó, lúc ấy tiểu Hoàng Oanh mới đến đầu gối tôi, vừa cất giọng hát phải nói là vang dội.” Ngụy lão cười cười giải thích, “Một chút cũng không sợ người, nhoáng lên một cái đã hơn ba năm rồi, còn rất nhớ nó.”

Hoàng Oanh vẫn luôn ngồi xổm trong bồn hoa dưới lầu, mới đầu là tìm hoa, sau lại là tìm bươm bướm, lúc khởi động máy con bé còn chưa chịu xuống: “Vừa rồi con nhìn thấy một con bươm bướm nhỏ, màu trắng, đẹp lắm.”

Ngày đông lạnh lẽo nào có bướm, đứa nhỏ này chắc là hoa mắt, nhân viên công tác dỗ trái dỗ phải, chỉ có thể nói: “Chờ quay xong, mọi người cùng nhau giúp con tìm bươm bướm có được không.”

Thiệu Tư từ xa xa liếc nhìn bọn họ một cái, mới vừa đi qua, đạo diễn liền phất kịch bản kêu hắn: “A —— cậu tới đây, vừa lúc muốn tìm cậu.”

“Lần này chúng ta thiết kế như vậy, cậu tìm cảm giác xem, phải có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi.” Đạo diễn mở kịch bản ra, đem cái từ bôi đen in đậm trong ngoặc kép cường điệu đọc lại một lần, “Tinh thần phấn chấn.”

Thiệu Tư liếc nhìn hắn: “Tôi biết, khi tôi tới có xem qua kịch bản rồi.”

Đạo diễn vô cùng ngay thẳng: “Tôi biết cậu xem qua rồi, tôi chỉ sợ cậu tẻ nhạt quá, sợ cậu phấn chấn không nổi thôi.”

“…”

Thiệu Tư: “Tuy đúng là tôi cảm thấy động tác này thiết kế vô cùng ngốc, nhưng mà tố chất nghề nghiệp cơ bản tôi vẫn phải có.”

Đạo diễn im lặng hai giây, ngàn lời vạn tiếng cuối cùng vẫn hóa thành một thủ thế ‘ok’.

Thiệu Tư đi tới vị trí trước đó đã xác định, chuẩn bị đứng yên, lúc đi thuận miệng hỏi một câu: “Đạo diễn, vừa rồi anh kêu ca thần không phải cũng là vì chuyện này chứ?”

Đạo diễn đầu óc lơ mơ, tự hỏi chốc lát mới trả lời: “Cậu nói Từ Hoàn Dương hả? Tôi kêu hắn sao?… Tôi không có tìm hắn mà.”

Mấy cảnh mới thêm vào quay rất dễ dàng, chỉ cần chờ âm nhạc vang lên, bọn họ liền sôi nổi đi về phía trước, mỗi người thay phiên hát một đoạn, cho đến điểm cuối chỗ đánh dấu vạch trắng liền dừng lại.

Chỉ là trong quá trình bốn người thay phiên thì tốc độ chân và nối liền nhau phải chú ý chút thôi.

Chờ nhạc vang lên, anh trai camera liền khiêng máy quay, vừa lùi vừa ghi hình.

Tiểu Hoàng Oanh xung phong, tung tăng vui vẻ, đuôi ngựa nhỏ quăng sang trái quăng sang phải, hai chân qua lại luân phiên nhảy nhảy, há mồm liền hát ra một câu: “Chúng ta gặp nhau ở nơi này, hoan hô chúng ta, chúng ta nhảy múa. Trên vùng đất cằn cỗi, giấc mộng của chúng ta nảy mầm.”

Ngay sau đó là Từ Hoàn Dương. Lần đầu tiên nghe hắn hát live, tuy rằng hoàn cảnh hiện trường tương đối ồn ào, nhưng giọng hát mang tính dấu hiệu của hắn vẫn làm cho người ta nghe qua là không quên. Âm sắc hắn hiện giờ chín muồi hơn năm đó không ít.

Trước mặt loại bản lĩnh ca hát mang tính áp đảo này, cũng chỉ có Thiệu Tư —— lòng tự tin quá thừa, chờ ca thần hát xong, còn có thể mặt không đổi sắc show ra ca kỹ.

Hát thì vẫn còn tạm ổn, nhưng động tác của mấy người vẫn không nối liền được.

Vài người già trẻ lớn bé bọn họ cùng nhảy, nhảy tới nhảy lui động tác đều không thống nhất, dẫn đến NG nhiều lần.

Cuối cùng đạo diễn đứng lên phất phất tay: “Tới đây trước đã, nghỉ ngơi một chút. Vừa rồi có một bản cảm giác tàm tạm, chờ một lát chúng ta lại đến lần cuối cùng, tranh thủ có thể quay xong, giải tán trước đi.”

Người đại diện của tiểu Hoàng Oanh chính là thím của cô bé, người một nhà, đạo diễn vừa kêu “cắt” cô bé liền nhào qua tìm thím: “Con muốn đi vệ sinh… thím đừng đi theo, con muốn tự mình đi.”

Thím cô bé mới vừa đi được hai bước, nghe vậy liền dừng lại, cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, lại vỗ vỗ mông: “Tiểu Hoàng Oanh của chúng ta thật sự là trưởng thành rồi, vậy con đi đi, thím ở chỗ này chờ con.”

Qua sinh nhật sáu tuổi, đứa nhỏ này trở nên đặc biệt mạnh mẽ, cũng không biết có phải là bởi vì người trong nhà nói đùa với con bé là bé đã trưởng thành hay không.

Dù sao thì WC cách đây cũng không xa, chỉ cách trăm mét, nghĩ hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Mắt thấy tiểu Hoàng Oanh chạy về hướng WC, Ngụy lão cười cười nói: “Còn hệt như khi còn bé, một chút cũng không đổi. Sắp lên lớp một nhỉ? Thành tích khẳng định cũng không kém.”

Thím cô bé quở trách: “Nào có, bình thường không thích học, dạy nó tính toán và từ đơn tiếng Anh, nó còn cảm thấy đau đầu.”

Cô bé vội vội vàng vàng chạy về phía WC, nhưng lại đụng phải một người ở cửa, bé vừa định ngẩng đầu, lại bị người nọ gắt gao đè đầu xuống.

Ánh mắt bé chỉ có thể thẳng tắp nhìn về phía trước, không có biện pháp ngẩng đầu.

“Xin lỗi… con không phải cố ý.”

Bé nói xong, người nọ cũng không hề buông tay, vẫn ấn đầu cô bé không bỏ. Nhưng một tay khác lại đưa ra trước mặt bé, trong lòng bàn tay khớp xương rõ ràng, nắm một thứ dùng giấy gấp ra —— bươm bướm trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.