Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 113: Chương 113




«Nhà giam dục vọng» là bộ phim đầu tiên sau hai năm yên lặng của Phương đạo. Hai năm trước ông quay xong một bộ phim điện ảnh lớn cực kỳ thành công liền tuyên bố tạm thời rời đi một đoạn thời gian, các fan chờ đến chờ đi, chờ được bộ phim trinh thám nồng đậm sắc thái hắc ám này.

“Vì sao lại muốn quay một bộ phim như vậy? Trước đây ngài đều quay những phim vô cùng chính năng lượng, chuyên tâm phấn đấu, ví dụ như «Chủ nghĩa anh hùng», «Ba mươi ngày động đất» mà mọi người biết rõ… đều là tác phẩm tiêu biểu của ngài. Vậy mà lần này lại đột phá trên phương diện chọn đề tài, xác thực khiến chúng tôi không tưởng được.”

MC hiện trường rất biết khuấy động không khí, sau khi nói xong hắn giơ micro đến bên miệng Phương đạo, Phương đạo cong cong khóe miệng, thản nhiên nói: “Muốn nói nguyên nhân thì, đúng là có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng một điểm quan trọng nhất vẫn là muốn thử nghiệm vài thứ khác biệt.”

MC nửa tiếng trước cầm kịch bản diễn tập, đã sớm biết đáp án ra vẻ kinh ngạc nói: “Thứ khác biệt?”

Mà Thiệu Tư đứng ở một bên, không có tâm tư diễn chung với họ, hắn sờ sờ cánh tay trần trụi, chỉ cảm thấy lạnh.

Hắn vừa nhúc nhích, Lý Quang Tông lập tức ở dưới đài không ngừng dùng ánh mắt ý bảo hắn: đừng lộn xộn, đứng đàng hoàng, buông tay xuống… Ba ba, coi như con xin ba đó.

Thiệu Tư đáp lại hắn ta một ánh mắt: cậu cho rằng tôi muốn hả? Bộ quần áo rách rưới này rốt cuộc là ai chọn?



Stylist chọn bộ quần áo này, cũng là để gần sát nguyên tác, Caesar trong truyện chính là một người thích áo không có tay, trong truyện nhiều lần nhắc tới hình tượng không có tay áo của gã —— để phô bày đóa hoa anh túc màu đen trên cánh tay gã, cũng nổi bật tính cách phóng túng của gã, tổng kết một câu chính là đặc biệt làm màu.

Tuy rằng Thiệu Tư không quá tán thành phương án này: “Chỉ là nghi thức khởi động máy thôi, cũng không phải chính thức quay phim, muốn đông chết tôi hả?”

Lý Quang Tông thật đúng là sợ vị đại gia này đột nhiên chạy xuống đài mặc thêm áo.

Dưới thế công đưa mày chớp mắt của Lý Quang Tông, Thiệu Tư dời mắt, buông tay xuống, thầm nghĩ: rồi, coi như mấy người thắng.

Hôm nay Phương đạo nói tương đối nhiều, yên lặng hai năm, ông thật sự là có rất nhiều thứ chưa bày ra cho khán giả xem: “Hai năm nay tôi học tập, xem rất nhiều cũng suy nghĩ rất nhiều. Quả thật, phong cách quay phim của tôi đã cố định, có lẽ rất nhiều người xem một bộ phim nhựa, cho dù không nhìn tên đạo diễn cũng nhìn ra được đây là do tôi đạo diễn —— tôi không thích, tôi thật sự không thích như vậy. Tôi muốn đi sang hướng khác một chút, muốn lúc mọi người nhìn thấy tên đạo diễn trên lời cảm ơn sẽ bất ngờ, sẽ kinh ngạc nói ‘hóa ra bộ phim này là ông ấy quay‘.”



“Cho nên tôi muốn phát triển theo hướng đa dạng hóa, thay đổi chính mình, đột phá chính mình, mang đến cho mọi người những thứ chưa từng thấy qua.” Phương đạo nói xong, trả micro lại, “Đại khái là như thế.”

Sau khi MC nghe xong liền đơn giản phát biểu hai ba câu cái nhìn, sau đó xoay 10 độ sang bên tay phải, nghiêng người nói: “Được rồi, như vậy chúng ta giao lưu với ba Thiệu một chút nào, nhân khí của ba Thiệu thật sự là rất cao nha… các bạn trên mạng đặt câu hỏi nhiều lắm, chúng ta chọn ra vài câu có tính đại biểu phỏng vấn chút. Cơ mà trước khi hỏi, tôi có một câu muốn hỏi anh.”

Thiệu Tư giơ micro lên, để vào bên miệng: “Ừm, hỏi đi.”

MC vươn tay sờ sờ cánh tay mình, nói một câu vui đùa không ảnh hưởng toàn cục: “… Không lạnh sao? Hôm nay nhiệt độ gần dưới 0 độ, anh ăn mặc cũng quá ít rồi.”

Thiệu Tư hơi hơi gật đầu, ban thưởng hắn ta một chữ: “Lạnh.”

“…”

MC cũng không dám tiếp tục trêu chọc nữa, cười gượng hai tiếng tỏ vẻ ‘thật liều mạng‘ sau đó lập tức thay đổi đề tài: “Chúng ta xem câu hỏi của dân mạng nhé, vấn đề thứ nhất, nghe nói nhân vật lần này của anh, lúc đầu thử vai thất bại, vậy hiện tại có nắm chắc đối với chính mình không?”

Trước kia hắn ta làm MC từng gặp được Thiệu Tư, cực kỳ lạnh, toàn thân khắc bốn chữ ‘người lạ chớ gần’. Tuy rằng sau đó phỏng vấn, cảm thấy cũng không đáng sợ như vậy, có đôi khi còn rất hài hước —— đương nhiên đều là hài lạnh. Nhưng lần sau lại để hắn ta gặp được người này nữa, thì vẫn sợ khiếp.

“Cũng tạm, ” Thiệu Tư nói, “Hết sức là được.”

MC: “Vậy anh có chuẩn bị gì cho lần quay phim này không?”

“Nghiên cứu xem biến thái suy nghĩ gì, hỏi bạn bè ở cục cảnh sát xin một ít video ghi hình thẩm vấn.”

Sau khi nói xong, Thiệu Tư thản nhiên nói: “Nhân vật kia, rất khó, có điều tôi tin tưởng tôi có thể.”

Phương đạo hiếm khi khen người: “Kỳ thật lần thử vai thứ hai cũng không phải quá lý tưởng, nhưng mà tôi nhìn thấy một loại năng lượng trên người hắn. Hiện giờ người có loại bốc đồng đó không nhiều lắm, vòng thử vai thứ nhất bị tôi đánh rớt hết, một người cũng không giữ, chờ đến đợt thứ hai, chỉ có một mình hắn lại đây thử lần hai.”

MC thổn thức nói: “Hóa ra còn có việc như vậy.”

Nghi thức khởi động máy rất nhanh chấm dứt, mục đích chủ yếu chính là tuyên truyền. Bọn họ mở một chai champagne trên sân khấu nhỏ lâm thời dựng lên, dưới chân trải thảm đỏ, trên bảng bối cảnh phía sau treo vài cái biển quảng cáo. Phân biệt in tên phim, thời gian khởi động máy, tên đạo diễn cùng với các diễn viên chính.

Dưới đài có rất ít phóng viên, phần lớn đều là thợ chụp ảnh do các truyền thông phái ra, bọn họ xô đẩy nhau chỉ vì tranh một vị trí quay phim tốt, đèn flash từng trận từng trận, không ngừng lóe lên trong mắt mọi người.

Ngay khi mỗi người đều cầm một ly champagne, đứng thành một vòng tròn, đang muốn chạm cốc —— ai cũng không dự liệu được, biển quảng cáo in bốn chữ ‘Nhà giam dục vọng’ đột nhiên rơi xuống!

Trong mấy tấm biển đó, tấm in tên phim là lớn nhất, cũng treo cao nhất.

Vì để truyền thông chụp ảnh có thể chụp cả chữ trên bảng bối cảnh vào, có thể chụp toàn cảnh, bởi vậy gần như là mấy người bọn họ dán vào bảng bối cảnh mà đứng.

Tốc độ vật thể rơi xuống từ trên cao thật sự quá nhanh, vài cameraman mắt sắc mới vừa nhìn thấy biển quảng cáo lay động, còn chưa kịp hô lên, thì nó đã đập xuống.

“—— Trời ạ.”

“Không sao chứ? Tôi thấy hình như có người nằm dưới đất.”

“Ai bị đập trúng?”

“Thấy không rõ… mấy người trên đài quây thành một đám, cái gì cũng không nhìn thấy.”

Ngay trong tích tắc vừa rồi, tiếng kinh hô, tiếng thét, tiếng vật thể nặng nề nện trên thứ gì đó. Loại âm thanh này giao tạp cùng một chỗ, thẳng tắp tiến vào màng tai mỗi người, làm cho người ta hốt hoảng.

Một trận hỗn loạn trên đài qua đi, rốt cuộc có người quay đầu hô với bọn họ: “Đừng chụp nữa! Gọi xe cấp cứu! Nhanh!”

Là Phương đạo.

Vẻ mặt ông lo lắng, nắm tay thành quyền, trên mu bàn tay nổi gân xanh. Sau khi nói xong, thấy ánh đèn flash vẫn luôn không ngừng, lại rống ra một câu: “—— có nghe thấy không, gọi xe cấp cứu!”

Sự cố phát sinh quá đột ngột.

Một trận nghi thức khởi động máy yên lành, hiện trường trật tự nề nếp, mỗi một phân đoạn đều tiến triển thuận lợi, không ai có thể ngờ được sẽ phát sinh loại chuyện này.

Xe cấp cứu tới rất nhanh, không quá mười phút, tiếng còi vang dội đã từ xa tới gần.

Tận đến khi nhân viên y tế nâng người bị thương lên cáng, lại từ trên đài nâng xuống dưới, màn ảnh rốt cuộc mới bắt giữ được người nằm ở trên cáng.

“Mẹ nó còn chụp, nói bao nhiêu lần, ” trong tích tắc đối phương ấn nút chụp, Phương đạo vươn tay che khuất màn ảnh, sắc mặt tương đối kém, “Có chút tố chất được không? Đổi thành cậu nằm ở trên cáng, cậu thích bị người ta chụp sao?”

Sau khi gọi 120 xong, ông cũng đã kêu bảo vệ dẹp trống chỗ này, nhưng mà vẫn có vài người chết sống không chịu đi.

Đối với bọn họ mà nói, đây chính là một tin tức lớn độc nhất, ở đây đều là người nổi tiếng trong giới, tùy tiện một ai xảy ra chuyện đều có thể gây ra sóng to gió lớn. Bọn họ đương nhiên không chịu rút đi, tốt nhất là có thể chụp được ai không may mắn bị thương, cùng với tình huống bị thương của người nọ.

Trong lòng Phương đạo cũng rõ ràng, không muốn nhiều lời với bọn họ nữa, quay đầu nói: “Bảo vệ, đuổi hết bọn họ ra ngoài —— đuổi hết ra ngoài.”

Cameraman kia bị bảo vệ khiêng lên, còn không chịu đi, mũi chân dùng sức đạp trên mặt đất, miệng lải nhải hỏi: “Xin hỏi tình huống bị thương của Thiệu Tư như thế nào? Có nguy hiểm tính mạng hay không?”

Hắn ta vừa nói những lời này, mấy truyền thông khác cũng còn đang chết sống chống đối bảo vệ nhất thời đều nổ tung nồi.

“Thiệu Tư?”

“Người bị thương là Thiệu Tư?”

“Trời ạ…”

Đám phóng viên bên ngoài nói thế nào, Lý Quang Tông đều không biết. Hắn đi theo nhân viên y tế lên xe cấp cứu, sợ tới mức hồn cũng bay mất: “Xảy ra chuyện gì vậy… trên mặt đều là máu. Hắn, hắn hắn hắn không sao chứ?”

Một bác sĩ blouse trắng bước đầu kiểm tra vết thương của Thiệu Tư, làm cấp cứu đơn giản xong, an ủi: “Còn có hô hấp, cạnh xương mày bị cắt một đường, miệng vết thương tương đối dài, dẫn đến xuất huyết nghiêm trọng. Hiện tại quan trọng nhất là đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, đầu người bị thương đã bị va chạm, nếu tình huống không tốt thì có khả năng… các cậu phải chuẩn bị sẵn sàng.”

“…”

Lý Quang Tông hít sâu hai cái, run rẩy đưa tay lật danh bạ.

Hôm nay Cố Duyên Chu không có thông cáo, ở trong công ty của Cố Phong mở cuộc họp thay hắn, họp đến một nửa, anh nâng nâng tay, làm cái tư thế ‘tạm ngừng’: “Chờ một lát, tôi nhận điện thoại.”

Vừa vặn đến phiên một nữ nhân viên báo cáo, cô gật gật đầu, đứng trước máy tính chờ. Đồng thời lén đánh giá vị ‘phó tổng tài đại minh tinh’ này.

Cố Duyên Chu mặc một thân chính trang, bởi vì trong phòng hội nghị mở hệ thống sưởi rất ấm áp, anh cởi áo khoác tây trang, áo sơ mi cũng cởi hai nút.

Lúc nghe người ta báo cáo, anh sẽ cầm bút máy tùy ý vạch vạch hai cái trên tư liệu, nhất cử nhất động đều khiến người khác đỏ mặt.

Nhưng mà sau khi Cố Duyên Chu nhận điện thoại, chỉ trong thời gian một câu —— không biết đối phương nói gì, anh lập tức tái mặt, bút máy nắm ở trong tay cũng ‘bộp’ một tiếng rơi xuống.

“Bác sĩ nói thế nào? Bệnh viện nào?”

Cố Duyên Chu vừa hỏi vừa đi ra ngoài, chỉ kịp ném cho họ một chữ: “Tan họp.”

Lý Quang Tông đi tới đi lui bên ngoài phòng phẫu thuật, không ngừng dạo bước, trên chóp mũi đều là mồ hôi, thì thào tự nói ‘ngàn vạn lần không được có chuyện đó’, quay đầu liền nhìn thấy Cố Duyên Chu từ đầu kia hành lang đi tới.

“Nhanh như vậy?” Lý Quang Tông nhìn thời gian, cách lúc hắn gọi điện thoại cho Cố ảnh đế, trước sau không vượt qua hai mươi phút.

Cố Duyên Chu thẳng tắp nhìn chằm chằm ba chữ ‘đang giải phẫu’, không rảnh giải thích với hắn ta là mình một đường phóng xe như bay lại đây, chỉ nói: “Tình huống hiện tại thế nào?”

Lý Quang Tông lắc đầu: “Còn chưa biết.”

Cố Duyên Chu cưỡng ép mình tỉnh táo lại, anh đưa tay nhéo nhéo mũi: “Được, đổi vấn đề khác, sao biển quảng cáo lại đột nhiên rơi xuống?”

Lý Quang Tông do dự nói: “… Sự cố ngoài ý muốn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.