Bọn họ ai cũng không lường trước được, chuyện này tra xét lại dễ dàng đến như vậy.
Chỉ có một chuỗi danh sách —— không biết mấy người đó phân bố tỉnh thị nào, không biết họ tuổi gì, trên thế giới có rất nhiều người trùng tên trùng họ, cho dù có manh mối khác, tra xét cũng giống như mò kim đáy bể.
Nhưng mà Vương Sơn cũng không có thông minh như bọn họ tưởng tượng, lần này bọn họ tương đối gặp may mắn.
“Kết quả có rồi, tất cả 68 cái tên trên danh sách này, trong đó 46 người là Lưu Toàn Dân, Ngưu Đại Tráng, Hoàng Vệ, Hồng Chí Cường…, năm đó có tiền án.” Đêm hôm khuya khoắt, Cố Duyên Chu gửi mấy tấm ảnh trong nhóm wechat, cũng kèm theo vài đoạn tin nhắn thoại giải thích, “Bọn họ đều vì ‘tội lưu manh’ mà vào tù, người từng tham gia lao động cải tạo, gần như chiếm 68 phần trăm tổng nhân số.”
“68 phần trăm, tuyệt đối không phải trùng hợp, hơn nữa càng ly kỳ chính là vào 30 năm trước, bọn họ lục tục qua đời, thời gian tử vong cụ thể tập trung trong năm 97 tới 03, ghi chép tử vong của những người này nhìn qua có chút vấn đề… tuy rằng phương thức tử vong vô cùng giống nhau, nhưng 26 người trong đó chết do mỏ sập, đương trường mất mạng, còn tìm không thấy thi thể, là cách chết chiếm tỉ lệ lớn nhất trong đó.”
Thiệu Tư mở hai đoạn ghi âm lên, giọng Cố Duyên Chu tuy rằng nghe vào khiến người ta cảm thấy cả người thoải mái, nhưng hàm nghĩa trong lời nói lại làm cho người ta không rét mà run.
“Còn có một việc, người nhà bọn họ, có hơn mười người, đều từng đến cục cảnh sát báo án.”
“Có người trực tiếp phủ nhận nguyên nhân chết là ‘mỏ sập tử vong’, nói trong nhà một chút cũng không thiếu tiền, sao con cái đang êm đẹp lại chạy tới mỏ quặng, còn chết ở trong đó. Từng đại náo trong cục cảnh sát, cho nên vài lão cảnh sát năm đó còn có chút ấn tượng.”
Thiệu Tư ấn nút ghi âm, ghé sát vào màn hình hỏi: “Cho nên nói, ghi chép tử vong của bọn họ…”
Cố Duyên Chu hồi âm rất nhanh: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trên cơ bản đều là giả tạo.”
Một ghi chép tử vong, Vương Sơn có thể giả tạo đến không có kẽ hở, nhưng mà sáu mươi tám phần, cho dù tâm tư gã có sâu nữa… trong khoảng thời gian ngắn dựng ra sáu mươi tám phần ghi chép tử vong, trong đó tất nhiên sẽ tồn tại rất nhiều lỗ hổng.
Hơn nữa Vương Sơn có chút tự đại, có lẽ là bởi vì các loại chế độ ba mươi năm trước cũng chưa hoàn thiện, cho nên gã không cần thiết tốn nhiều tâm tư trên chuyện này, cho dù có lỗ hổng, thời gian lâu, cũng không ai cố ý đi kiểm chứng.
Nhưng gã quên một câu, nhắc mãi không quên, tất có tiếng vọng.
Bọn họ vẫn luôn nhắc tới, chính là hai chữ, tự do. Vì sự tự do này, rất nhiều người đến chết cũng không buông tha.
Thiệu Tư nghe xong tin nhắn thoại của Cố Duyên Chu, đang cân nhắc nên trả lời cái gì cho tốt. Vừa cân nhắc, vấn đề liền một cái tiếp một cái mà trồi ra, dừng không được: “Kế tiếp chúng ta nên áp dụng hành động gì? Tiếp tục tiếp cận Vương Sơn ư? Còn có 68 người năm đó, hiện tại lại ở nơi nào?”
…
“Vấn đề này, Dương Trạch hẳn là biết tương đối rõ ràng.” Cố Duyên Chu nói, “Ông lão ngày đó nhào vào trên người cậu ta là ai? Người đưa cho ông ta tờ giấy là ai? Vì sao trên người ông ta lại có tờ nhật kí cuối cùng của Diệp Thanh? Ông ta muốn truyền lại tin tức gì với chúng ta? Ông ta có thể là một trong sáu mươi tám người kia hay không?”
“Nếu ông ta vẫn luôn bị nhốt trong hội sở ngầm của Vương Sơn, như vậy, trừ ông ta ra, còn người sống sót hay không?”
Chu Vệ Bình không tiện nói chuyện, ông đánh một đoạn chữ, chờ ông đánh xong lại phát hiện những điều ông muốn biểu đạt Cố Duyên Chu đều đã nói thay ông, vì thế lại xóa sạch mấy hàng chữ kia, ngón tay dừng một chút, lại chạm vào màn hình, gửi ra một câu: chuyện này chỉ dựa vào chúng ta thì làm không được.
[Cho nên cuối cùng quanh co lòng vòng, lại cần cảnh sát nhân dân hợp tác rồi.] Hệ thống nói, [còn tưởng rằng lần này sẽ có kiểu mới.]
Thiệu Tư: [mày có hiểu cái gì gọi là xã hội pháp trị không? Cứng đối cứng, mày muốn chết sao.]
[Tôi chỉ là một cái hệ thống thôi.]
[Được rồi,] Thiệu Tư nằm ở trên giường, lật người, [nhưng phải nói, nhiệm vụ lần này… quá áp lực, tao cũng cảm thấy tao sắp nghẹn chết rồi, còn bắt không được Vương Sơn nữa, tao thật sự sẽ nghẹn chết.]
Hệ thống im lặng chốc lát, nói: [kỳ thật tôi vẫn không nghĩ ra, vì sao có vài người không chuyện ác nào không làm, ngược lại sống đến cuối cùng.]
Hệ thống rất ít khi dùng loại phương thức tự hỏi nhân sinh này để nói chuyện.
Thiệu Tư đang muốn tiếp tục hỏi, hệ thống lập tức out: [đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.]
[… Ngủ ngon.]
Thiệu Tư nhắm mắt, cố ngủ, cuối cùng vẫn mở mắt ra, phát hiện mình thế mà lại mất ngủ.
Hắn vươn tay từ trong chăn, lấy di động trên tủ đầu giường lại đây, lướt new feed chốc lát.
Một giờ trước, Lý Quang Tông đăng một câu đặc biệt thần kinh trong new feed: tôi, một người có thể có có thể không.
…
Thiệu Tư động động đầu ngón tay, bình luận: hơn nửa đêm phát bệnh cái gì đó.
Hắn đăng xong liền thoát ra ngoài, muốn đi chơi ván game, lại muộn màng nhớ tới, trước đó không lâu tài khoản của hắn bị lộ, vừa lên là bảo đảm có một đám fan xông tới.
…
Nhân sinh nơi chốn tràn ngập tuyệt vọng.
Nếu không thì vẫn là đi ngủ đi.
Thiệu Tư vì tài khoản game của mình mà ảm đạm hao tổn tinh thần, buông di động ra chui vào trong ổ chăn.
Đúng lúc này, di động reng reng một tiếng, một tin tức hiện lên trên mục thông báo.
[Cố Duyên Chu]: tao tử*, còn chưa ngủ à?
*Tao: lẳng lơ, dâm đãng; tử: chết. 2 chữ này có cách đọc gần giống “Thiệu Tư”
[Con trai Thiệu của bạn]:… Cái gì vậy.
[Cố Duyên Chu]: Thiệu Tư.
[Cố Duyên Chu]: ngại quá, bấm nhầm.
[Con trai Thiệu của bạn]: Phắc!
Cố Duyên Chu cười khẽ ra tiếng, lúc này anh đang nửa ngồi ở trên giường, bởi vì hệ thống sưởi trong phòng mở rất ấm áp, thân trên cái gì cũng không mặc.
Anh mới vừa thương lượng sự việc với Vương đội xong, kỳ thật từ mấy tuần trước anh đã lục tục có liên hệ với Vương đội.
Chuyện này, Vương đội muốn giúp bọn họ, chỉ là chứng cớ vẫn luôn không đủ, hắn không tiện lạm dụng chức quyền, chỉ dựa vào chút chứng cớ này, từ quy trình mà nói, không làm được.
Tận đến lần này Cố Duyên Chu đem toàn bộ chứng cớ hiện giờ thu thập được gửi qua một phần.
Vương đội im lặng nửa ngày, quyết định ngoại lệ cung cấp trợ giúp cho bọn họ.
Những chứng cớ này kỳ thật không đủ, nhưng cũng đã đủ để thuyết minh vấn đề. Cuối cùng Vương đội vung tay lên: “Các cậu cứ yên tâm mà làm, xảy ra chuyện tôi thay các cậu chịu trách nhiệm, có yêu cầu tùy thời liên hệ tôi.”
Cố Duyên Chu nói giỡn: “Vẫn là nhìn trên mặt mũi chú của tôi nhỉ.”
Vương đội: “Đương nhiên không phải, làm nghề của chúng tôi, chỉ khi nhân dân có nhu cầu với mình, mới thể hiện ra trách nhiệm. Chuyện này lúc trước sau khi cậu nói với tôi, tôi liền bắt tay tra xét, quả thật cổ quái… quy củ tất nhiên quan trọng, nhưng quy củ cũng không thể quy chết người ta. Hiện tại chứng cớ của các cậu tuy rằng vẫn thiếu, nhưng trong mắt của tôi, đã rất có thể nói rõ vấn đề.”
Cố Duyên Chu nhìn chằm chằm avatar wechat của Thiệu Tư, cuối cùng vẫn nhịn không được, gọi cú điện thoại qua cho hắn.
“Cố Duyên Chu?”
“Ừm, là tôi.”
Thiệu Tư từ trên giường ngồi dậy, chăn từ đầu vai trượt xuống, lộ ra cái áo thun vải bông rộng thùng thình bên trong, hắn nắm nắm tóc, híp mắt hỏi: “Làm sao vậy? Là bên phía Vương Sơn có động tĩnh gì sao?”
Đầu kia điện thoại không nói gì, nhưng Thiệu Tư có thể tinh tường nghe được tiếng hít thở của Cố Duyên Chu, hắn đợi chốc lát, chờ được người đàn ông nói ra một câu: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn nghe giọng cậu một chút thôi.”
“…” Thiệu Tư nắm di động, cảm thấy giọng nói kia giống như lông chim quét qua lỗ tai hắn, sau đó lại theo lỗ tai đi xuống, cào lên tim hắn.
“Hôm nay sao trễ vậy còn không ngủ?” Cố Duyên Chu nói, “Vừa mới nhìn thấy cậu bình luận với Lý Quang Tông.”
Sợi dây trong đầu Thiệu Tư buông lỏng, hắn ngã về trên giường, thẳng thắn nói: “… Có chút ngủ không được.”
“Bình thường không phải ngủ rất được, đi đến đâu ngủ đến đó à.”
Thiệu Tư lật người, bĩu môi: “Tôi cũng không phải heo.”
“Đừng nghĩ quá nhiều, hết thảy đều sẽ ổn.” Giọng nói của Cố Duyên Chu, khiến Thiệu Tư cảm thấy dịu dàng, như trong vô hình có một bàn tay đang sờ đầu hắn, “Rất nhanh sẽ qua thôi, tuy rằng đã hơi muộn, nhưng chính nghĩa nhất định sẽ tới.”
Rốt cuộc Thiệu Tư có chút buồn ngủ, nhưng hắn lại muốn nghe Cố Duyên Chu nói thêm một lát, mắt nhắm lại, chống đỡ không ngủ.
Ngược lại là Cố Duyên Chu phát hiện hô hấp người này càng ngày càng dài, dừng lại, gọi hắn một tiếng: “Thiệu Tư.”
Mắt Thiệu Tư đã hoàn toàn nhắm lại, kéo dài giọng đáp lại anh: “… Ừmmmm.”
“Ngủ đi, ” Cố Duyên Chu đem lời vốn dĩ muốn nói nuốt xuống, nói rằng, “Ngủ ngon.”
…
Ngủ ngon.
Đồng hồ dạo qua một vòng lại một vòng, sắc trời từ mờ tối dần dần chuyển sáng, tận đến khi chân trời sáng lên, thành phố này mới chính thức thức tỉnh. Mọi người lại vùi đầu vào công việc bận rộn, cùng với tiếng thét to của mấy gian hàng rong bán đồ ăn sáng ở trên đường, tiếng còi xe cũng càng ngày càng hỗn độn.
Thiệu Tư hiếm thấy mà dậy sớm như vậy, hắn duỗi eo lười biếng xuống giường, kéo màn ra, nhìn thấy ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào.
Là một thời tiết tốt.
Nhưng mà chuyện cần làm hôm nay lại không thoải mái.
Hôm nay lại là ngày Vương Sơn cố định tuần tra ‘Sống trong cơn say’, bọn họ muốn thử làm Vương Sơn dẫn bọn họ đi vào, chỉ có đi vào, mới có cơ hội tìm được những người năm đó.
Để phòng ngừa Vương Sơn xử lý những người đó đến không còn một mống, bọn họ phải mau chóng…
Phải mau chóng.
Bên phía Vương Sơn vẫn luôn là Cố Duyên Chu bám theo, năng lực giao thiệp của Cố Duyên Chu có thể nói là hạng nhất, ngay cả loại biến thái như Vương Sơn, cũng từng minh xác biểu đạt sự thưởng thức với anh ở phim trường.
“Không cần phiền toái như vậy, ” nghe xong mấy bản kế hoạch hành động của Âu đạo, Cố Duyên Chu phủ quyết, “Cứ nói thẳng, gã sẽ không cự tuyệt.”
Âu đạo không kịp phản ứng: “Nói thẳng cái gì?”
Cố Duyên Chu bật sáng màn hình điện thoại, trên màn hình là ghi chép trò chuyện của anh với Vương Sơn một ngày gần đây.
[Vương Sơn]: tiểu Chu, nói thực ra, tôi cảm thấy rất hứng thú với Thiệu Tư nhà cậu.
[Cố Duyên Chu]: ý của anh Vương là?
[Cố Duyên Chu]: tôi cũng không muốn chịu thiệt, không biết anh Vương định dùng dạng gì trao đổi với tôi?
[Vương Sơn]: ha ha, cũng là nhóm người trẻ tuổi các cậu biết chơi, trao đổi, tốt!
[Vương Sơn]: ở chỗ anh có một người mẫu mới tới, mông rất vểnh, làn da trắng đến sáng lên.
Thiệu Tư: “…”
Âu đạo: “…”
Bọn họ đã sớm biết Cố Duyên Chu và Vương Sơn quan hệ không tồi, cũng biết Cố Duyên Chu dùng phương pháp đặc biệt tiếp cận Vương Sơn, phương pháp kia còn rất biến thái, nhưng mà chưa từng cảm nhận trực quan như vậy.
“Thật ghê tởm.”
Thiệu Tư không nỡ nhìn thẳng, lại nhịn không được kính nể nói: “Cố Duyên Chu, tôi kính anh là đàn ông đích thực.”