Buổi tối tám giờ.
Trong một tiệm cơm Tây nổi tiếng không đầy ắp khách như thường ngày. Cửa treo biển tạm dừng tiếp đãi, hiển nhiên là bị người ta bao hết.
“Cái anh kia, có phải là…?” Vài phục vụ túm tụm với nhau, thật cẩn thận thảo luận, thậm chí ngay cả tên người nọ cũng không dám nói ra, sợ để lộ tiếng gió.
“Nhất định là hẹn hò đó, còn giúp cô ấy cắt đồ ăn nữa kìa, nhìn cách ăn mặc của cô gái kia, cũng không phải người thường.”
Một người tuổi lớn hơn chút khuyên nhủ: “Được rồi, lén lút nhìn hai cái rồi thôi, đừng nghị luận, để giám đốc nghe thì mấy cô cậu có mà dễ chịu đó.”
Vài người phục vụ vì thế mà chậm rãi tản ra, nhưng một người trong đó thật sự là không rời mắt được, ôm lấy quầy không chịu đi: “Trời ạ, còn đẹp trai hơn trên TV nữa chứ…”
Cố Duyên Chu chỉ mặc một cái áo sơ mi đen, cổ tay áo cởi ra, xắn lên hai vòng, tùy tính lại không thất lễ. Anh cắt chỉnh chỉnh tề tề phần gan ngỗng trong đĩa trước mặt, lại đưa cho người đối diện: “Ngài chậm rãi dùng.”
Bắt đầu từ lúc ngồi xuống, Catherine liền đánh giá anh từ trên xuống dưới, cũng không biết đang đánh giá cái gì.
Sau đó cô vươn tay tiếp nhận đồ ăn, tư thái tao nhã —— tao nhã đến mức thậm chí khiến người ta cảm thấy có chút ngạo mạn: “Cám ơn.”
Chờ cô nhận lấy rồi, lúc này Cố Duyên Chu mới không nhanh không chậm cắt phần của mình.
Sau sự kiện hợp tác phát ngôn lần trước, Catherine này dường như đã nhắm ngay anh.
Dưới tay nhà họ Cố mới mở một công ty mậu dịch, đang ở giai đoạn tăng trưởng, muốn phát triển miếng bánh hải ngoại. Vừa vặn khoảng thời gian này Catherine về nước, nhưng mà nữ giám đốc bá đạo này nói rõ với Cố Phong: có thể suy xét hợp tác với các cậu, nhưng mà, để em trai cậu lại nói với tôi.
Khiến cho trong khoảng thời gian này ngoại trừ quay phim, Cố Duyên Chu còn phải chạy tới bàn chuyện làm ăn.
Lúc Cố Duyên Chu cắt gan ngỗng có hơi thất thần, anh khống chế không được mà nghĩ, cũng không biết tổ tông ở nhà một mình có ngoan không nữa.
Rồi lại cảm thấy mình lo lắng đúng là dư thừa, lúc này, bây giờ hẳn là hắn đang ngủ say.
Catherine ăn hai miếng liền buông dao nĩa xuống, dùng khăn ăn lau miệng, sau đó thẳng thắn nói: “Tôi nghe nói, cậu có một người bạn trai.”
Cố Duyên Chu không rõ cô nói lời này đến tột cùng là có ý gì.
Đêm nay nữ giám đốc ăn mặc đặc biệt chính quy, bộ đồ màu trắng mặc trên người cô, làm cho cả người cô thoạt nhìn vừa lạnh vừa cứng.
Ngón tay Catherine hơi hơi cong lại, nhẹ gõ hai cái trên mặt bàn, sau đó mặt đơ như tiền hỏi: “Các cậu quen biết thế nào?”
Sau câu hỏi này thì vẫn chưa xong, hàng loạt pháo liên thanh tới tấp thêm mấy câu: “Cậu hiểu hắn sao? Tiến hành đến bước nào rồi? Tính chừng nào kết hôn?”
Cố Duyên Chu cau mày lại, tay bưng ly nước run rẩy.
—————
Bên kia.
Thiệu Tư ăn cơm xong, tắm rửa, nằm ở trên giường nửa ngày ngủ không yên.
“Con mẹ nó không phải là mình quen ngủ chung với hắn rồi chứ?”
Thiệu Tư nắm nắm tóc, nhìn về phía vị trí trống rỗng bên tay, có chút đau đầu: “…”
Sau đó hắn lết dép lê ra khỏi phòng ngủ, dọn kịch bản Lý Quang Tông đưa tới hai ngày trước ra, ngồi ở trên thảm trải sàn chọn chọn bỏ bỏ mà xem.
Loại trừ một vài kiểu kịch bản đã từng diễn hoặc hình tượng tương tự, không hợp mắt cũng loại nốt, còn lại cũng không được mấy quyển để xem.
“Đây là mấy cái thứ gì chứ…” Thiệu Tư lại ném một quyển, thuận tiện cầm di động lên, lướt danh sách người liên hệ, “Có thể dùng thêm chút tâm tư cho kịch bản không hả.”
Hắn nói xong, lướt hai cái lướt đến người đại diện nào đó, gửi qua một tin nhắn cho Lý Quang Tông: không chọn trúng, đống kịch bản này đều không tốt lắm, còn gì khác không?
Lý Quang Tông nhanh chóng hồi âm: tôi cảm thấy cái bộ tâm lý tội phạm kia cực hay mà, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ thích, cậu xem chưa?
Thiệu Tư: tâm lý tội phạm gì?
Lý Quang Tông: chính là cái bộ lấy góc độ hung thủ làm điểm xuất phát chủ yếu, tự sự rất đảo điên đó, tên hình như là… Nhà giam dục vọng.
Vừa rồi Thiệu Tư ném tất mấy bộ loại hình trinh thám hình sự sang một bên không suy xét, bởi vì hắn đã từng đóng đặc công từng đóng nằm vùng, loại đề tài này không muốn nếm trải nữa, muốn thử những thứ khác.
Nhà giam dục vọng.
Kịch bản ấy an an tĩnh tĩnh ngủ đông dưới quần chúng kịch bản, chỉ lộ ra một góc bìa màu đen, lúc Thiệu Tư vươn tay rút nó ra, nhóm “đại quân” đè ở trên người nó thiếu chút nữa ầm ầm ngã sập.
Thiệu Tư: rồi, tôi xem lại xem.
—— Ta giống như một con quỷ chậm rãi bò lên từ địa ngục, nước độc quấn quanh trái tim ta, vì thế ta hư thối từng chút một. Ta có được sự ngoan liệt chua chát không thể tưởng tượng nhất thế giới, nhưng ta thoạt trông tự do như một làn gió. Dường như ta tự do.
—— Nhưng mà, như ngươi thấy đấy, ta không phải là người tốt.
—— Ta không phải là người.
Đây là vài đoạn văn in ở trang lót Nhà giam dục vọng, cũng là tự đánh giá bản thân của nhân vật.
Thiệu Tư thuận thế nằm lăn ra đất, một chân gấp lên, giơ kịch bản tiếp tục xem: “… Có chút thú vị.”
Lúc Cố Duyên Chu trở về đã gần mười giờ tối. Anh đổi giày ở chỗ huyền quan, đi vào chưa được đi hai bước, đã thiếu chút nữa giẫm lên trên người Thiệu Tư.
“Em nằm ở đây làm gì đó tổ tông.” Cố Duyên Chu ngồi xổm xuống, vươn tay búng búng trán Thiệu Tư, “Chờ anh hả?”
Thiệu Tư còn chả thèm nhìn anh, một bàn tay giơ lên toan lật sang một tờ khác: “Bớt nạm vàng lên trên mặt mình đi, em đang xem kịch bản.”
Cố Duyên Chu liếc mắt qua một phát, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy hai chữ “dục vọng”, liền nói: “Phim sắc tình hạn chế độ tuổi không cho nhận, em mà nhận thì cứ chờ bị anh chơi trò 18+ đi.”
“…”
Thiệu Tư đọc cũng xêm xêm rồi, mắt có hơi xót, hắn buông kịch bản xuống ngồi dậy: “Phim trinh thám đứng đắn, Cố Duyên Chu, cả ngày trong đầu anh toàn nghĩ ba cái gì vậy.”
Cố Duyên Chu nắm cằm hắn, chậm rãi tới gần nói: “Nghĩ đến em đó.”
Dựa vào gần sát, Thiệu Tư ngửi được hương rượu trên người Cố Duyên Chu, chóp mũi hắn thuận thế xáp tới trước ngực Cố Duyên Chu, còn ngửi được một chút mùi nước hoa nữ nhạt nhòa.
Cố Duyên Chu đè hắn ức hiếp chốc lát, cưỡng ép mình buông ra, cuối cùng một hơi hôn trên trán Thiệu Tư: “Anh đi tắm trước… em về trên giường đợi đi, dưới đất lạnh.”
Chờ Cố Duyên Chu lên lầu tắm rửa, Thiệu Tư còn nằm trên mặt đất chậm chạp không động đậy, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hết sức lòng dạ hẹp hòi lên weixin đăng một cái sờ-ta-tút, lúc ấn phím thiếu chút nữa ấn lủng cả màn hình.
Thiệu Tư: trên người anh có mùi nước hoa của cô ấy .
Không được mấy giây, người bình luận một kẻ tiếp một kẻ xông ra:
Lý Quang Tông: là do cánh mũi của em đã phạm phải sai lầm.
Liễu Kỳ: lẽ ra em không nên ngửi thấy cái đẹp của cô ấy.
Trì Tử Tuấn: tất cả đều đã bị lau sạch theo giấc ngủ của anh.
*4 câu trên là 4 câu trong bài hát “Nước hoa có độc” của Hồ Dương Lâm.
Thiệu Tư: mấy người có độc đó.
Lý Quang Tông trả lời Thiệu Tư: không, là nước hoa có độc.
…
Thiệu Tư bị cái đám cách không khí karaoke trong bình luận của hắn làm cho xẹp cả cơn tức.
Qua chốc lát, Trì Tử Tuấn gửi sang một cái inbox.
[ Ông chủ nhỏ tiệm súp cay tổng hợp – vào tiệm giảm giá 50%]: sao vậy anh!
[Ba Thiệu của mi]:… cái tên của chú mày là cái qué gì thế.
[Ông chủ nhỏ tiệm súp cay tổng hợp – vào tiệm giảm giá 50%]: người làm ăn, đều như vậy mà. Có phải rất có hơi hướm thương nghiệp hông.
Lần này Trì Tử Tuấn đến tìm hắn, là vì một người.
“Em nghe nói hai ngày nay anh với Từ Hoàn Dương có hợp tác hả anh, ” Trì Tử Tuấn nói nói còn có chun chút ngượng ngùng, “À, có thể lén quay cái video cho em không, em thật sự siêu thích ảnh luôn… nha anh.”
“Được, để báo đáp, cậu giảng anh nghe một chút, xem gặp được tình địch phải làm thế nào.”
‘Thầy giáo yêu đương’ Trì Tử Tuấn có chút khó xử: “Tình, địch? Anh chờ chút nha, em lật sách cái đã, hình như em từng đọc rồi, có một kỳ tình huống của một cặp khách mời trong chương trình rất giống anh.”
“A… cái này, đối với tình địch không thể rộng lượng, xuống tay phải nhanh, độc, chuẩn. Về phần nhanh độc chuẩn thế nào thì anh đừng có hỏi cụ thể, em cũng không biết đâu.”
“Điểm quan trọng nhất, không thể để cho Cố ảnh đế phát hiện, phải chém địch trong vô hình. Không thì cái đó giữa các anh… cái đó cái gì đó, a, cái độ tin tưởng, độ tin tưởng sẽ bị ảnh hưởng. Hắn sẽ cảm thấy anh không tin hắn.”
“…”
Thiệu Tư nghiêm nghiêm túc túc cân nhắc cái vụ ‘chém địch trong vô hình’, nói: “Phiền toái vậy hả?”
Trì Tử Tuấn: “Em cũng hết chiêu rồi, mấy cái đề nghị ở trên, đã dùng hết học vấn suốt đời của em rồi đó.”
Lúc Thiệu Tư lên lầu, Cố Duyên Chu còn chưa từ trong phòng tắm đi ra.
Nhưng di động cứ luôn ở trên giường réo suốt không ngừng.
Thiệu Tư nhìn cũng không nhìn, cầm di động đi qua gõ cửa phòng tắm: “Cố Duyên Chu!”
Cố Duyên Chu không mặt không mũi mà rằng: “Vào đi.”
“… Vào cái cớt á, di động anh reo nửa ngày rồi.”
Cố Duyên Chu trần truồng trùi trụi kéo cửa phòng tắm ra: “Ai vậy.”
Anh nhướn người sang, nhìn thấy mấy chữ không ngừng nhảy nhót trên màn hình di động: “Catherine? Cục cưng em nhận giùm anh đi, nói anh không ở đây. Phiền ghê luôn cái người này, buổi tối ăn cơm không ngừng hỏi han anh, tra hộ khẩu cũng chưa tra như vậy đâu.”
Ố ồ.
Catherine.
Thiệu Tư khoa tay ra dấu “ok”, chuẩn bị đối đầu trực diện, làm cho cô ta biết miếng đất Cố Duyên Chu này rốt cuộc do ai quản.
Vì thế hắn nhận điện thoại liền mang cái giọng lạnh lùng băng giá nói: “A lô.”
Nhưng mà hắn mới vừa nói xong, bên phía Catherine nhất thời không có âm thanh.
Thiệu Tư tiếp tục nói: “Ngài là ai? Hắn đang tắm có nhẽ không thể nhận điện thoại của ngài được đâu.”
Nói xong hắn lại nhẹ nhàng bâng quơ bồi thêm một câu: “Với lại, tôi là người đàn ông của hắn.”
Cố Duyên Chu dựa cửa, nghe Thiệu Tư hệt như bé mèo bị người ta dẫm đuôi chuẩn bị lấy hơi quát to trở lại —— có lẽ chính bản thân hắn cũng không nghe ra trong lời hắn nói cất giấu bao nhiêu kiêu ngạo.
Nhưng Cố Duyên Chu nghe mà vô cùng hưởng thụ.
Bên phía Catherine im ắng thật lâu.
“Có phải cô ta gọi nhầm không?” Thiệu Tư nắm di động, nhìn sang lại phát hiện Cố Duyên Chu còn mang cái thân thể trần truồng đứng ở cửa nhìn hắn.
“… Biến thái hả cha.”
Cố Duyên Chu không chút nào cảm thấy e thẹn, vươn một đầu ngón tay để ở trên môi: “Suỵt.”
Đầu kia điện thoại chậm chạp không trả lời trả vốn, ngay khi Thiệu Tư chuẩn bị cúp điện thoại, bên phía Catherine rốt cuộc truyền đến một tiếng rống giận dữ nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Bảo, con giỏi quá há, con đắc ý với ai vậy con.”
“…”
Từ nhỏ đến lớn, người kêu hắn là tiểu Bảo chỉ có mỗi một người vậy thôi.
Thiệu Tư há há mồm: “… Mẹ?”
Catherine ôn hoà hừ một tiếng.
Cố Duyên Chu ghé vào lỗ tai hắn kề tai nói nhỏ: “… Catherine, mẹ mình hả?”
Đầu Thiệu Tư có hơi đau: “Ca với therine cái gì, bả tên Lưu Thúy Hoa. Cả ngày chỉ biết làm màu.”