Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 67: Chương 67




“Bên Âu gia nhất quyết cắn chặt, Đường tổng, chúng ta cứ phải vội vàng như vậy sao? Địa vị của Âu lão gia tử trong giới như thế nào, ai cũng rõ như ban ngày. Kích thích đối thủ khác chèn ép lão, còn chúng ta ở ngoài ngư ông đắc lợi, đây không phải những gì ngài nói trong cuộc họp lúc trước sao?”

Ăn xong cơm tối lại đi tán tỉnh lão bà, phiền phiền nhiễu nhiễu trong phòng Tần Ý nửa ngày, thấy khuôn mặt thanh tú kia đỏ ửng, sau đó mới về phòng làm việc hút thuốc. Đối với Hồng Bảo không ngừng cằn nhằn, hắn chỉ chậm rãi nhả khói trong miệng, thờ ơ nói: “Ờ.”

Ờ cái gì?

Gần vua như gần cọp, Hồng Bảo cân nhắc nửa ngày, cũng không nghĩ ra cái gì. Khi cậu ta rời mắt khỏi tài liệu, nhìn thấy ông chủ đang trong trạng thái nuốt mây nhả khói, không khỏi hoảng sợ: “Đường tổng, sao ngài lại hút thuốc lá? Chuyện gì đã xảy ra?”

Ông chủ, quốc sắp vong sao! Có phải công ty sắp phá sản không!

Đường Ngự Thiên hơi nâng mi mắt: “Thì cứ hút thôi.” (*ok, đoạn này không phải thế, mà tôi cũng không hiểu ý tác giả là gì nên ghi bừa. Gốc là 抽根事后烟, ai có cao kiến thì cứ nhắc để tôi sửa ;;v;;)

Đều tại cái đứa ngốc kia, bộ dáng chạy xong ba vòng đau đến sốc hông quá dụ người, tiếng thở cũng dễ nghe như thế. Hoàn toàn không biết mình như vậy sẽ khiến Đường Ngự Thiên đang u mê tưởng tượng linh tinh, ngả người ra sau. Hắn vốn chỉ định hôn hôn mấy cái, nhìn thấy Tần Ý thở hổn hển, không có chút khí lực phản kháng…

Câu dẫn khiến hắn nhịn không được.

Thế như, sau đó cũng không làm đến cùng.

Đường Ngự Thiên đè lên Tần Ý từ phía sau, lúc hắn vươn tay cởi quần áo, đứa ngốc này đã chịu không nổi.

Lúc đó Tần Ý đỏ mặt, giọng khàn khàn, dùng giấc mộng Trung Quốc làm mở bài, còn chưa đi vào vấn đề chính đã bị Đường Ngự Thiên chặn miệng: “Đi theo con đường xã hội chủ nghĩa Trung Quốc, kiên trì thực hiện theo hệ thống xã hội chủ nghĩa, phát triển tinh thần dân tộc phải không, chúng ta lên giường rồi bàn bạc kĩ.”

“…”

Lúc này có nói gì anh cũng chạy không thoát.

Đường Ngự Thiên cởi đồ anh được một nửa liền ngắt ngắt lấy eo nhỏ, vươn tay đặt lên thắt lưng.

Quần rơi xuống, rãnh đùi lộ ra trước mắt Đường Ngự Thiên.

“Thả lỏng, anh sẽ nhẹ nhàng, được không?”

Tần Ý lắc đầu.

“Em khóc thì anh sẽ dừng lại.”

Lừa trẻ à?

Cuối cùng, Tần Ý nghiêm mặt nói với hắn: “Đường tiên sinh, anh biết không, Lev Tostoy đã từng nói qua một câu thế này, chúng ta có thể bình đẳng yêu nhau, bởi vì chúng ta hiểu và tôn trọng lẫn nhau.”

Đường Ngự Thiên hoàn hồn, cau mày, nghiêng mắt thấy Hồng Bảo: “Cậu biết Lev Tostoy không?”

Hồng Bảo còn đang xoắn xuýt vụ khói thuốc, thình lình nghe thấy cái gì mà tô tôi, trợn mắt há mồm: “Dạ?”

Đường Ngự Thiên trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng vẫn vung tay: “Được rồi, cậu lui ra đi, nói với mọi người, chuyện của Âu gia cứ theo phương án thứ hai mà tiến hành, có bất kỳ câu hỏi nào thì đến tìm tôi.”

Hồng Bảo: Tôi cũng có rất nhiều nghi vấn này, nhưng ông chủ ngài lại nói cho tôi mấy câu không thể hiểu nổi như vậy thì tôi biết làm sao.

Tuy rằng thầm cằn nhằn như vậy, nhưng Hồng Bảo cũng biết, lúc ông chủ làm việc không thích bị quấy rầy, vì vậy dọn dẹp lại chút đồ rồi ra ngoài.

Hồng Bảo đi rồi, trong phòng yên tĩnh lại. Đường Ngự Thiên nhìn văn kiện trên bàn nửa ngày, một chữ cũng không vào đầu.

Rõ ràng là đứa ngốc kia chỉ dùng tay giúp hắn lên xuống mấy cái, hơn nữa toàn bộ quá trình đều mang biểu cảm như đi chịu chết, trên mặt ghi rõ ‘Tôi là người kế nghiệp tư tưởng xã hội chủ nghĩa’.

Vậy đấy, trông mất hứng đến như vậy.

Nhưng vì sao mà hắn lại cương như muốn nổ, lên xuống chưa được vài lần đã bắn?

Hơn nữa còn là cái loại kỹ thuật vụng về, chỉ dùng tay chạm nhẹ đã run rẩy, sau đó không dám làm thêm bất kỳ cử động nhỏ nào.

Đường Ngự Thiên như mắc chứng cố chấp, hồi tưởng đi hồi tưởng lại mấy hình ảnh kia trong đầu, sau đó, không ngoài dự đoán mà phải chạy gấp vào buồng tắm dội nước lạnh.

Tập đoàn Lai Âu, được thành lập vào năm 1952, chủ yếu thực hiện buôn bán với nước ngoài, qua cuộc khủng hoảng tài chính năm đó, may mắn là một trong những công ty còn có thể trụ lại.

Người thành lập là ông của Âu Dương Thần, Âu Thuỵ.

Hồng Bảo mang theo đầy một bụng nghi vấn, đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi, lại bị Đức thúc đang ngồi xổm ở cửa rình mò kéo lại: “Việc của Lai Âu, thiếu gia nói thế nào?”

Hồng Bảo gãi đầu một cái: “Không nói thế nào hết, chỉ bảo phải mau chóng thu mua.”

Mau chóng thu mua.

Đức thúc nghiền ngẫm bốn chữ này.

“Đức thúc sao vậy ạ? Trông bác có vẻ rất để ý đến kế hoạch thâu tóm lần này.”

Đức thúc gõ đầu Hồng Bảo: “Nói linh tinh gì đấy, bác quan tâm chỗ nào, chỉ là muốn nhìn xem lão già Âu Thuỵ kia còn muốn tìm chết tới khi nào.”

Ông và Âu Thuỵ quen biết từ hồi còn trẻ, hai người từ trước đến giờ đã không hợp.

Thời điểm ông ở phía Tây làm bá chủ một phương, Âu Thuỵ cũng chưa giàu có gì, cứ gặp trên đường là lại đánh nhau.

“Lão ta hồi trẻ cũng rất tích cực đi tìm chết,” Đức thúc nhớ lại, “Năm đó trên địa bàn có một ông lớn, mà bây giờ cũng chết rồi, ông ta gọi lão đến mua ít đồ, lão ta còn dám nuốt tiền.”

Vì nghèo khó, mới càng có loại khát vọng muốn thành công, đứng trên cao nhìn xuống. Dựa vào cái gì lại muốn lão chấp nhận chênh lệch thân thế kiểu này.

Lão ta phải là người đứng đầu.

Hồng Bảo: “Ha, gan lão ta quả thật rất lớn.” Rất có tinh thần mạo hiểm, chẳng trách hiện tại lại thành công như vậy.

Hồng Bảo tiếp tục: “Cháu thì chẳng được như thế, lần trước Đường tổng kêu cháu đi bàn chuyện làm ăn với ông chủ Tôn, cháu cũng không biết phải nói thế nào…”

“Cái thằng nhóc này, có biết nói chuyện hay không,” Đức thúc liếc cậu ta một cái. “Cái đầu gỗ nhà cháu, vậy cũng không thử suy nghĩ một chút xem vì sao lúc này thiếu gia lại thực hiện chèn ép cường độ lớn như vậy?”

“… Cháu có suy nghĩ đấy chứ, nhưng mà nghĩ không ra.”

Đúc thúc chỉ tiếc mài sắt không nên kim, ông hiếm khi muốn tìm nguời tâm sự, mà đối phương lại chả hiểu vấn đề như vậy, ông vỗ vỗ đầu Hồng Bảo: “Cả đời này cháu cứ tiếp tục chỉ nhận nhiêu đó tiền lương, làm cái chức trợ lý nho nhỏ của cháu đi.”

Hồng Bảo không chút nào để ý, lại càng cười vui vẻ hơn: “Mỗi tháng được tận chừng ấy tiền cháu đã vui lắm rồi, cháu gái cháu mấy ngày trước có viết thư gửi cháu, kể về việc đi học của nó… Thật tốt, nếu không nhờ ông chủ, cháu gái cháu giờ này có khi còn không có sách đọc.”

Mục tiêu cuộc sống của sinh vật đơn bào thật mẹ nó đơn giản.

Không quản đối phương có hiểu ám chỉ hay không, thế nhưng tin tức bát quái thì vẫn phải chia sẻ, Đức thúc đến gần, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày trước, Âu Thuỵ phái người muốn bắt tiểu Tô tiên sinh.”

“A?” Dám động vào người của ông chủ?

Đức thúc tiếp tục nói: “Tiểu Tô tiên sinh này quả là một người thần kỳ.”

Mà lão già Âu Thuỵ này cũng xui xẻo, đánh sai bàn tính, cho rằng người nọ vẫn là kiểu đoá sen trắng thuần khiết không đầu óc.

Thừa dịp Tần Ý tưới hoa vào sáng sớm, lão ta mới giả như chạy bộ, vẫy tay chào qua hàng rào.

Vì thể hiện mình là người phong nhã đứng đắn, mở màn đã ngâm một đoạn “Cỏ cây và người” của Hoàng Chân Kỳ.

_____ A! Nếu tôi là bóng hình phản chiếu trên mặt nước, nhớ tới người, nếu tôi là cành liễu non xanh biếc, vẫn nhớ nhưng khôn nguôi, mà tất thảy tôi lại chẳng thể nói ra, không cách nào miêu ta nỗi nhớ xinh đẹp này, tôi vẫn luôn say mê người, tự mình say đắm, người liệu có từng cảm nhận được, từ phương xa nâng chén hỏi thăm.

Tần Ý cầm xô nước: “Ông muốn gì?”

Âu Thuỵ: “Năm bờ bốn biển đều là bằng hữu, lão muốn kết bạn với cậu đây.”

Sau đó, hai người cách một cái hàng rào nói chuyện ngót nghét một canh giờ, nói rất nghiêm túc về chủ đề giáo dục thanh thiếu niên.

“Không bẳng, chúng ta tìm một nơi, ngồi xuống rồi tiếp tục nói?”

“Không, việc câu nệ hình thức chính là nguyên do con người bắt đầu đình trệ.”

“…”

“Kỳ thực, tôi nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn nhắc nhở ông, giáo dục con cháu mình cho tốt, chỉ có cách giáo dục đúng cách mới có thể dẫn dắt bọn họ về con đường ngay thẳng.”

Đức thúc nhại lại theo Âu lão gia tử, lại quay qua mô phỏng giọng Tô Thất nói chuyện.

Hồng Bảo nhìn mà sửng sốt, giống như xem kịch sân khấu, ngữ điệu cực kỳ khoa trương, hơn nữa, đoạn nội dung này cũng có chút không bình thường, như là được thêm mắm dặm muối vào.

Hồng Bảo thở dài: “Đức thúc, bác xem có tính một chút, chuyển nghề sang làm diễn viên kịch không? Cháu thấy bác rất có thiên phú biểu diễn.”

Đức thúc ngừng diễn, đi ra ngoài, không muốn lại tiếp tục ngốc với thằng bé này: “Tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

Tối đó trôi qua tương đối yên tĩnh, ánh trăng sáng trong, gió nhè nhẹ thổi. Không biết rằng, hôm sau khi mở mắt ra sẽ có một hồi gió bão lớn đến với họ.

Đường Thanh Long liên tục gọi ba cú điện thoại, giục Đường Ngự Thiên về thăm nhà một chuyến.

Đức thúc đứng bên cạnh, vắt áo khoác lên khuỷu tay như thường lệ: “Sao vậy? Điện thoại từ nhà chính gọi tới? Bọn họ nói cái gì?”

“Chỉ nói rằng gần đây Bát gia có điểm bất thường,” Đường Ngự Thiên cúp điện thoại, tiếp tục húp cháo.

Đối diện là Tần Ý, đầu cúi thấp, không dám ngẩng, chỉ thỉnh thoảng động động mấy lần.

Đường Ngự Thiên dừng động tác: “Bảo bào, em thấy thế nào, không phải em đang tìm người sao?”

Tần Ý đảo đảo bát cháo, mất tập trung: “A?”

Anh ‘A’ xong, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.

“Em, em nghĩ….”

Đường Ngự Thiên mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm trán Tần Ý.

Lúc này tư duy Tần Ý đang rất không thông suốt, chuyện tối qua làm anh quá mức chấn động, đầu lại càng cúi thấp, nhỏ giọng đáp: “Em cũng không dám đưa ra dự đoán gì.”

“Đức thúc, lát nữa bác gọi xe, trở về nhà chính một chuyến.”

Cho dù đã qua một buổi tối, Tần Ý cũng vẫn không dám trực tiếp nhìn vào mắt Đường Ngự Thiên, hỏi: “Em cũng đi à?”

Đường Ngự Thiên nhíu mày không nói.

Trên mặt viết lớn hai chữ, phí lời.

Cơm nước xong xuôi, tài xế cũng lái xe đến cửa, Đức thúc ai nha một tiếng: “Y phục hôm nay sao lại không phẳng thế này, thiếu gia, cậu chờ chút, để tôi đổi cho cậu cái áo.”

Nói xong, đem sáp vuốt tóc trên tay nhét vào tay Tần Ý: “Chuyện kia, Tô tiên sinh, cháu giúp bác một chuyện, vuốt lại chỗ tóc kia của thiếu gia giúp bác, bác cảm ơn.”

“…”

Tần Ý cảm thấy cái hộp sáp vuốt tóc này nóng đến bỏng tay, cúi đầu, do dự nửa ngày, ngón tay cầm hộp vô thức cọ hai cái, rốt cục lấy dũng khí mở miệng: “Đường tiên sinh, em… để em vuốt lại tóc cho anh.”

Đường Ngự Thiên cũng muốn nhìn xem anh có thể hoá đà điểu tới khi nào, nhưng mà, rõ ràng hắn đã đánh giá thấp sức chiến đấu của đà điểu châu phi rồi.

Tần Ý cúi đầu, quẹt chút sáp lên tay, say đó đầu cũng không ngẩng, nhón chân lên giúp Đường Ngự Thiên.

Đường Ngự Thiên chỉ cảm thấy trên mũi mát lạnh, còn không đợi hắn cười ra tiếng, Tần Ý đã thấy cảm giác không đúng lắm, cấp tóc rụt tay về: “… Thật xin lỗi.”

Tần Ý nhìn chằm chằm sàn nhà đá hoa cương đến xuất thần, bất chợt lại bị người ôm ngang, dưới chân không còn điểm tựa.

Đột nhiên có cảm giác không trọng lượng khiến anh hơi ngẩng đầu, có chút thất kinh.

Trước mặt là nụ cười khoa trương tà mị của Đường Ngự Thiên, cũng không thể nói là cười, chỉ là khoé miệng có hơi nâng thôi.

“Hiện tại có với tới không,” hắn đến gần cằm Tần Ý gặm một cái, tuỳ tiện nói, “Sao đờ người ra thế, vuốt nhanh một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.