Edit:Shining_Time95
Truyện chỉ được đang duy nhất tại wattpad Shining_Time95
Nhạc Thanh Dao cầm khẩu súng đồ chơi, hình tượng nữ chính trong “Ánh rạng ngày sau” đã in sâu trong tâm trí cô, cô có thể diễn nó bất cứ lúc nào.
Đạo diễn hô bắt đầu, cô bắt đầu nhập vai, hai tay cầm súng, mím môi, tai nghe hướng về mọi phía, thực hiện từng bước nhỏ cẩn thận, cứ như đang ở trong rừng sẽ đánh nhau với một tên buôn ma túy.
Còn hai diễn viên khác đóng vai trùm buôn ma túy và đồng đội của nữ chính, súng trong tay tên buôn ma túy đã hết đạn nhưng anh ta lại dùng dao găm giữ đồng đội của cô đang bị thương nặng, buộc cô phải bắn vào chân mình.
Đồng đội: “Vũ Thần, kệ tôi, đi mau!”
Trùm buôn ma túy: “Nhanh! Nếu không tôi giết hắn!”
Nhạc Thanh Dao ngực phập phồng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm tên buôn bán ma túy, giọng điệu bình tĩnh nói: “Được rồi, tôi sẽ làm theo!” Cô cầm súng chậm rãi chĩa vào chân mình, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Kẻ buôn ma túy hét lên một cách dữ tợn: “Nhanh! Bắn!”
Ngón tay trỏ của Nhạc Thanh Dao bóp cò. Vào phút cuối, mũi súng của cô đổi hướng và bắn vào đùi của kẻ buôn bán ma túy. Khi tên buôn ma túy hét lên đau đớn, cô nhanh chóng bước tới để giải cứu đồng đội của mình và bật người trên mặt đất.
Khi tên buôn ma túy cầm một con dao đến, súng của Nhạc Thanh Dao bắn một phát nữa vào vai hắn ta!
Cảnh này kết thúc.
Tuy có ít lời thoại nhưng nó kiểm tra kỹ năng diễn xuất của diễn viên, mọi ánh mắt và mọi hành động đều là yếu tố then chốt quyết định sự thành bại của nó.
Nhạc Thanh Dao có tế bào vận động mạnh mẽ, chuỗi hành động cứu người của cô thật hoàn hảo, khiến khán giả có ấn tượng rằng cô là một nữ cảnh sát được đào tạo bài bản.
Trần Dự Chung đã rất ngạc nhiên sau khi xem màn trình diễn của Nhạc Thanh Dao. Nhạc Thanh Dao là một diễn viên tuyến 3, gần đây nhờ vào Tiêu Chính Vũ mới có chút nổi tiếng, thử vai cũng là dựa vào Tiêu Chính Vũ mới có được cơ hội. Còn tưởng rằng, cô ấy không có năng lực nhưng màn trình diễn vừa rồi của cô tuyệt vời đến không ngờ.
Khó trách Tiêu Chính Vũ nói nói rằng anh sẽ đầu tư cho dù cuối cùng ai được chọn làm nữ chính.
Dư Hân Khiết cùng Hà Băng San cũng xem choáng váng, trong cảnh hành động vừa rồi, Nhạc Thanh Dao đã thực hiện một cách hoàn hảo mà không cần bất kỳ hướng dẫn hành động nào, đây là điều mà hầu hết các diễn viên lão làng đều không làm được.
Sau khi xem biểu diễn của Nhạc Thanh Dao, Cao Nghị vài phút trước còn không vui giờ đã tươi cười, gật đầu nói: “Mọi người trở về chờ tin tức, mấy ngày nữa sẽ có kết quả.”
“Dạ được.”
Nhạc Thanh Dao đi tới phòng họp lấy túi, Vu Tĩnh Lan cũng vừa lại đây, “Chị Dao, thử vai xong chưa?”
“Rồi.”
“Thế nào?”
“Hẳn là...... Không quá tệ......” Nhạc Thanh Dao đã nhìn thấy phản ứng của mọi người sau khi cô biểu diễn, hẳn là không tệ.
Nhạc Thanh Dao lên xe và thắt dây an toàn.
Vu Tĩnh Lan lẩm bẩm nói: “Đúng rồi, hôm nay Dư Hân Khiết cố tình đóng cửa toilet sao? Em thấy cô ta khá vui vẻ sau khi trở về từ toilet.”
Trừ bỏ Dư Hân Khiết, Nhạc Thanh Dao không thể nghĩ đến bất kỳ ai có thể làm một việc như vậy.
“Nếu chị không biết cách bẻ ổ khóa, có thể bây giờ vẫn đang mắc kẹt trong nhà vệ sinh.” Vu Tĩnh Lan bất bình nói.
Nhạc Thanh Dao cười cười, “Lịch sử đen, về sau đừng nói tới.”
“Em chỉ muốn nói rằng Dư Hân Khiết quá độc ác. Cô ta thường trông hiền lành và tử tế trước truyền thông, nhưng lại bí mật làm mọi điều xấu. Nghĩ đến điều đó thật kinh tởm.”
“Cùng một cảm giác.” Trong khi lái xe, Nhạc Thanh Dao nói: “Hôm nay cùng nhau đi ăn cơm đi, gọi cả Mộng Kỳ nữa, chị mời khách.”
Vu Tĩnh Lan hoan hô, “Được, được rồi, ăn ở đâu?”
Nhạc Thanh Dao nói: “Đi ăn cá hầm cải chua, đã lâu không ăn.”
Vu Tĩnh Lan lấy di động, “Để em gọi điện thoại cho chị Kỳ.”
Nhạc Thanh Dao Vu Tĩnh Lan đến nhà hàng cá hầm cải chua trước, vừa bước vào cửa, một cặp đôi đi tới, ngạc nhiên vui mừng, “Chị là chị Thanh Dao?”
Nhạc Thanh Dao cười, “Đúng.”
“Gần đây tụi em có xem show thực tế của chị. Chị rất giỏi.” Cô gái nói, từ trong ba lô lấy ra giấy bút, “Có thể ký tên cho em không ạ? “.
“Được.” Nhạc Thanh Dao cầm bút ký tên cô lên giấy.
“Cảm ơn.” Cô gái nói: “Có thể chụp ảnh cùng nhau không?”
“Có thể.” Fans nhiệt tình, Nhạc Thanh Dao cũng nhiệt tình không kém.
Truyện chỉ được đang duy nhất tại wattpad Shining_Time95
Chụp ảnh xong, Nhạc Thanh Dao đi thẳng đến phòng ở lầu hai. Cứ tưởng cả ba chỉ tìm bàn ở tầng 1 ngồi cũng được, nhưng có vẻ như vì sự nổi tiếng của show nên khá nhiều người biết đến cô.
Để tránh bị quấy rầy trong bữa ăn, Nhạc Thanh Dao đặt một phòng kín.
Nhạc Thanh Dao gọi đồ ăn xong, Lưu Mộng Kỳ mới tới
Lưu Mộng Kỳ buông túi xách, hỏi: “Hôm nay thử vai thế nào?”
“Khá tốt.”
Vu Tĩnh Lan nói: “Chị Kỳ, chị không biết đâu, một giây trước khi thử vai, chị Dao vẫn bị kẹt trong nhà vệ sinh.”
Lưu Mộng Kỳ nhìn về phía Nhạc Thanh Dao, “Vì sao? Ăn gì bụng?”
Nhạc Thanh Dao nhấp một ngụm trà trong tách, “Không phải.”
Vu Tĩnh Lan giải thích nói: “Là do người phụ nữ Dư Hân Khiết kia, biết cửa nhà vệ sinh bị hỏng nên đã đóng cửa khiến chị Dao bị mắc kẹt bên trong.”
Không ngờ sẽ có chuyện như vậy.
“Dư Hân Khiết kia là một ngôi sao chổi. Gặp cô ta thật không tốt chút nào.” Lưu Mộng Kỳ lại cảm thấy kỳ quái nhìn Nhạc Thanh Dao, “Sau đó làm sao cậu đi ra?”
Nhạc Thanh Dao nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Cạy cửa.”
Lưu Mộng Kỳ: “......”
“Tự mình cạy?”
“Đúng.”
Lưu Mộng Kỳ vươn ngón tay cái, “Thật là bội phục cậu”
“Bị khóa ở trong vẫn rất đơn giản, nếu là khóa ở bên ngoài, vậy thì cũng không có cách nào.” Nhạc Thanh Dao nhún vai.
Lúc này, điện thoại vang lên, Nhạc Thanh Dao vừa thấy số điện thoại, hóa ra là Chu Tuệ Tâm!
Nhạc Thanh Dao làm bộ im lặng với hai người kia, trả lời điện thoại, cười nói, “Bác gái.”
“Thanh Dao, ngày mai cháu có rảnh không?”
Nhạc Thanh Dao sáng mai có một hoạt động, “Sau hai giờ chiều, cháu có rảnh.”
“Ồ, đúng vậy. Bác muốn đi xem buổi hòa nhạc vào ngày mai. Vào lúc bốn giờ chiều, tại Nhà hát Lớn, cháu có thể đi không?” Chu Tuệ Tâm nói.
Nhạc Thanh Dao: “Chính Vũ đi không ạ?”
“Nó á, khi còn nhỏ, nó còn miễn cưỡng cùng bác đến những nơi này, nhưng bây giờ lớn hơn, lại càng không.”
“Vậy cháu đưa bác đi.”
“Được” Chu Tuệ Tâm cười nói qua điện thoại: “Hai người phụ nữ cùng nhau trò chuyện thì tốt hơn, sau khi nghe xong buổi hòa nhạc, chúng ta có thể đi mua sắm.”
“Được ạ, bác cứ sắp xếp. Cháu sao cũng được.”
Tiêu Chính Vũ có câu nói cũng đúng, phải tự chịu trách nhiệm cho việc mình gây ra. Vì cô yêu cầu Tiêu Chính Vũ đóng giả thành một đôi với cô, cùng anh hợp tác diễn trước mặt truyền thông và những người khác, đương nhiên cô không thể bỏ qua người thân của anh.
Nhạc Thanh Dao cúp điện thoại, trên bàn bày ra món cá là một nồi to, ớt đỏ, cá trắng, bắp cải muối màu vàng nhạt, phủ một lớp dầu cay, nhìn rất ngon miệng.
Lưu Mộng Kỳ cùng Vu Tĩnh Lan đã không khách khí mà ăn trước.
Lưu Mộng Kỳ ngẩng đầu: “Mẹ chồng?”
Phải một lúc lâu sau, Nhạc Thanh Dao mới hiểu ra ý của mẹ chồng, “Ừ, ngày mai bà ấy rủ mình đi cùng bà ấy đến buổi hòa nhạc.”
Lưu Mộng Kỳ: “Kẻ có tiền có khác, các hoạt động giải trí khác với những người bình thường.”
Vu Tĩnh Lan nói thêm, “Hơn nữa, điều khác biệt với họ là họ nghĩ hòa nhạc là một loại thưởng thức, nhưng em tới đó chỉ muốn ngủ.”
Nhạc Thanh Dao mỉm cười, “Chị sẽ cố gắng không để mình ngủ quên.”
Lưu Mộng Kỳ bưng một bát cá dưa cải rồi đặt trước mặt cô, “Hiện tại cậu phải tích lũy kinh nghiệm, nói cho cậu biết, sau này nhất định phải biết giả vờ trước mặt nhà giàu.”
Nhạc Thanh Dao cùng Vu Tĩnh Lan đều cười.
Ăn cơm xong, về đến nhà đã 10 giờ. Nhạc Thanh Dao vừa vào cửa, điện thoại lại vang lên.
Lần này là Tiêu Chính Vũ.
Nhạc Thanh Dao gục trên ghế sô pha nói với người ở đầu dây bên kia: “Giám đốc Tiêu, buổi tối tốt lành.”
“Không tốt.”
Không tốt? Nhạc Thanh Dao ngồi thẳng, “Làm sao vậy?”
Giọng nói từ tính của Tiêu Chính Vũ truyền qua tai nghe, “Hôm nay Trần Dự Chung gọi điện thoại gọi cho tôi và nói em cạy cửa toilet của công ty họ, muốn đòi bồi thường.”
Nhạc Thanh Dao không dám tin tưởng mà chớp chớp mắt, “Cửa đó đã hỏng từ trước.”
“Vậy em giải thích xem, hôm nay xảy ra chuyện gì, sao có thể cạy cửa công ty người ta?”
Nghe giọng điệu của Tiêu Chính Vũ, Nhạc Thanh Dao mỉm cười, trong khi đứng dậy và đi về phía ban công, cô nói: “Là hôm nay đi toilet, bị khóa ở WC, tay cầm bị gãy nên tôi tháo ra.”
Tiêu Chính Vũ bắt được câu “Tôi bị nhốt trong nhà vệ sinh”, “Bị nhốt? Ai nhốt?”
Nhạc Thanh Dao chống cánh tay trên ban công, nhìn cảnh đêm xa xa, “Nếu nói là Dư Hân Khiết, anh có tin không?”
“Cô ta nhốt em làm gì?”
“Này...... Có nói anh cũng không hiểu, đàn ông không thể hiểu được mâu thuẫn giữa phụ nữ.”
Tiêu Chính Vũ: “......”
“Hôm nay có phải mẹ gọi em không?” Tiêu Chính Vũ hỏi.
“À, bà ấy nhờ tôi đi cùng đến buổi hòa nhạc và nhân tiện đi mua sắm.”
“Nó sẽ chán lắm đấy.” Tiêu Chính Vũ nói.
Nhạc Thanh Dao cười cười, “Đó là đi cùng anh, đi cùng tôi sẽ không buồn.”
“Em đồng ý rồi?”
“Ừ, anh đã đối xử tốt với tôi như vậy, đương nhiên tôi không thể đối xử tệ với người nhà anh.”
Tiêu Chính Vũ: “Vậy em cho rằng đây là một giao dịch tương đương?”
“Á...... Này......” Nhạc Thanh Dao suy nghĩ một chút, “Không bằng được, tôi nghĩ anh bỏ ra nhiều hơn một chút, chuyện tôi làm chỉ là chuyện nhỏ.”
Tiêu Chính Vũ không vui, nhưng Nhạc Thanh Dao không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh.
“Alo?” Nhạc Thanh Dao nói vào điện thoại, “Sao anh không nói nữa?”
“Buổi hòa nhạc ngày mai, tôi cũng đi.”
Nhạc Thanh Dao cho rằng anh không yên tâm, “Anh bận rộn như vậy, tôi đi cùng mẹ anh là được.”
“Buổi hòa nhạc ngày mai có một người bạn của tôi biểu diễn.”
Nhạc Thanh Dao hiểu ra, “Được thôi.”
Truyện chỉ được đang duy nhất tại wattpad Shining_Time95
________
Lần đầu edit, có gì sai sót mong mọi người thứ lỗi. Nếu phát hiện lỗi sai chính tả hoặc câu văn không đúng thì các bạn hãy cmt để mình sửa nhé. Cảm ơn mọi người đã đọc. Nhớ nhấn