Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được

Chương 35: Chương 35




Lưu Mộng Kỳ chuẩn bị thử vai nữ chính của một bộ phim hài. Mức độ nổi tiếng trong giới của đạo diễn Đường Thế Lâm gần đây mới tăng lên, do một bộ phim hài kinh phí thấp chiếu Tết năm ngoái đã cán mốc 1 tỷ doanh thu phòng vé.

Cùng thử vai với Lưu Mộng Kỳ còn có Hoàng Tư Nhã, và Nhạc Thanh Dao ở một bên xem. Lần này, vai diễn thử vai là một nữ diễn viên phụ nên thủ tục rất đơn giản, về cơ bản thì dù bạn được diễn một đoạn trước mặt đạo diễn thì cũng đã coi là thành công rồi.

Sau khi thử vai, Lưu Mộng Kỳ hỏi diễn thế nào, Nhạc Thanh Dao nắm tay cô ấy và nói nhỏ: “Diễn xuất của cậu tốt hơn Hoàng Tư Nhã rất nhiều. Nếu đạo diễn không chọn cậu, có lẽ ông ấy đã bị mù.”

Lưu Mộng Kỳ nói: “Thật khó nói, không phải chỉ một hoặc hai đạo diễn bị mù.”

Nhạc Thanh Dao kiểm tra thời gian, đã bốn giờ chiều, “Đói bụng không?”

“Một chút.”

“Mình không ăn trưa, hay là tìm một nơi để uống trà chiều.”

Lưu Mộng Kỳ nói, “Mình biết có một quán hải sản nhỏ gần đây, đoán cậu sẽ thích nó.”

“Đi.”

Quán mà Lưu Mộng Kỳ nói thực sự rất nhỏ và mới mẻ, trước cửa có những chiếc xe đạp kiểu cũ. Có một chậu hoa nở trong giỏ phía trước xe đạp. Có những cây dây leo ở cửa, và leo lên tất cả đường dẫn đến bảng hiệu của quán.

Trang trí bên trong có vẻ bình thường, nhưng trên thực tế nó được thiết kế rất cẩn thận. Trong quán có thể nhìn thấy hoa và cây cỏ. Nhiều cuốn tiểu thuyết và tạp chí được đặt trên giá sách nhỏ trong góc, quán tràn ngập hương thơm của cà phê và các món tráng miệng. Khi gió thổi qua, tiếng chuông gió bên cửa sổ leng keng.

Ngồi đây một buổi chiều sẽ không thấy mệt.

Sau khi tìm được chỗ ngồi rồi ngồi xuống, Nhạc Thanh Dao không khỏi lấy điện thoại di động ra chụp ảnh trang trí trong cửa hàng, Lưu Mộng Kỳ lấy điện thoại di động ra lướt Weibo, hơi kinh ngạc khi nhìn thấy một tin tức giải trí.

“Thanh Dao, nhìn này!” Đưa điện thoại cho Nhạc Thanh Dao, cô nhìn dòng tiêu đề phía trên: Nữ diễn viên Nhạc Thanh Dao và Chủ tịch tập đoàn Truyền Kỳ đôi bên đều ngoại tình, nghi ngờ rằng mối quan hệ của họ đã rạn nứt.

Dưới đây, một đoạn dài giải thích bằng hình ảnh:

Đoạn văn đầu tiên: Nhạc Thanh Dao và Vu Trạch Thần ôm nhau xuống thang cuốn ở sân bay, thường xuyên nói chuyện với nhau, cư xử rất thân mật.

Bên dưới có đính kèm một số bức ảnh. Một là ở sân bay, lúc đó cô không thể đứng yên được, Vu Trạch Thần đã đỡ vai cô một chút, từ góc độ của bức ảnh thì có vẻ như đang cố tình ôm lấy. Bức ảnh còn lại là một bức ảnh họ đang thảo luận kịch bản cùng nhau.

Đoạn thứ hai: Chủ tịch Tập đoàn Truyền Kỳ, anh Tiêu Chính Vũ gần đây đã tương tác rất nhiều với nghệ sĩ vĩ cầm Thôi An Na, hơn nữa còn bị chụp ảnh đã vào khách sạn với phía nữ vào đêm khuya. Bức ảnh cho thấy Thôi An Na chạm cơ bụng của anh nhiều lần.

Nhạc Thanh Dao đọc tin tức từ đầu đến cuối, Lưu Mộng Kỳ nhìn cô, “Cậu và Vu Trạch Thần?”

Nhạc Thanh Dao trả lại điện thoại cho cô ấy, “Anh ấy và mình là bạn bè. Đây chỉ là tin đồn.”

“Tiêu tổng của cậu thì sao?”

Nhạc Thanh Dao dừng lại, “Cái này...”

Lưu Mộng Kỳ hừ lạnh: “Tin tức nổ ra, hẳn là thật! Người có tiền đều như nhau! Trước kia tưởng anh ta rất chung tình, không ngờ khi cậu chạy ra ngoài đóng phim, anh ta lại đi tìm tình nhân. Thật quá đáng! “

Nhạc Thanh Dao phủ nhận: “Không, đó không phải là người thứ ba.”

“Cậu không cần quan tâm cô ta là người thứ ba hay thứ tư. Nói tóm lại, hiện tại cậu là bạn gái của Tiêu Chính Vũ. Anh ta ra ngoài tìm người phụ nữ khác là sai rồi! Đàn ông đúng là không có chuyện gì tốt!” Lưu Mộng Kỳ đầy phẫn nộ.

Ngược lại, Nhạc Thanh Dao lại bình tĩnh giải thích: “Đó hẳn là người anh ấy thích.”

“???” Lưu Mộng Kỳ ngơ ngác hỏi, không rõ: “Không lẽ... Cậu mới là người thứ ba?”

Nhạc Thanh Dao giật mình, “Không tính.”

Cái gì gọi là không nên được tính? Lưu Mộng Kỳ tức điên lên, “Nhạc Thanh Dao, mình gần như bị cậu làm cho choáng váng, mau khai hết ra.”

Nhạc Thanh Dao nhìn xung quanh nói: “Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.”

“Đi.” Lưu Mộng Kỳ kéo cô đi ra ngoài.

Nhạc Thanh Dao kể cho cô ấy nghe những chi tiết của sự việc này trong xe, Lưu Mộng Kỳ có vẻ ngạc nhiên, “Thật sao?”

“Ừ.” Nhạc Thanh Dao gật đầu, “Vậy nên đừng hiểu lầm anh ấy, anh ấy thật ra rất tốt.”

Lưu Mộng Kỳ chống cằm thở dài, “Nhạc Thanh Dao, trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy?”

Nhạc Thanh Dao nói: “Cái gì cũng nghĩ.”

Lưu Mộng Kỳ phân tích: “Bây giờ người yêu của anh ấy đã trở lại, nhất định sẽ bị truyền thông thổi phồng, rồi mọi người sẽ nói rằng cậu là kẻ thứ ba, hiểu không?”

Nhạc Thanh Dao nói: “Mình không lo lắng về điều này. Tiêu tổng đã đồng ý với mình. Chỉ cần mình hào phóng thú nhận chuyện chia tay với anh ấy thì sẽ không có vấn đề gì.”

“Đúng vậy, hiện tại điều nên lo lắng nhất chính là nếu cậu chia tay với Tiêu Chính Vũ, đồng nghĩa với việc cậu không có chống lưng.”

Nhạc Thanh Dao hít sâu một hơi, “Con đường phía sau chỉ có thể dựa vào chính mình.”

Truyện dịch chỉ đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

Đưa Lưu Mộng Kỳ về nhà, khi Nhạc Thanh Dao trên đường về, Tiêu Chính Vũ gọi tới.

“Tại sao em không nói cho tôi biết về vết thương của mình?”

Nhạc Thanh Dao vừa lái xe vừa trả lời điện thoại, “Tôi không bị thương.”

Giọng điệu của Tiêu Chính Vũ hơi khác với mọi khi, “Cái ngày mà <Ánh rạng đông ngày sau > đóng máy.”

Thì ra là đang ám chỉ sự việc đó, Nhạc Thanh Dao: “Hôm đó tôi vừa mới ngã xuống, có chút mệt mỏi. Ngủ một giấc là được rồi.”

“Gặp phải chuyện này, em nên nói cho tôi càng sớm càng tốt.”

Nhạc Thanh Dao: “Chỉ ngã một xíu cũng nói với anh, tôi sợ anh sẽ cho rằng tôi làm trò.”

Giọng nói của Tiêu Chính Vũ điện thoại rất nhẹ nhàng, “Tôi hy vọng rằng em có thể làm trò một chút khi ở trước mặt tôi.”

“Ừm, lần sau bị muỗi đốt, tôi sẽ báo tin cho anh.” Nhạc Thanh Dao nhìn con đường phía trước, nhíu mi cười, “Anh đã đọc tin tức chưa?

“Tin tức gì?”

“Tin tức nói rằng mối quan hệ của tôi và anh đã đổ vỡ.”

“Không.”

“Vậy thì đừng nhìn, dù sao cũng chỉ là một vụ tai tiếng mà thôi.”

Nhạc Thanh Dao vừa muốn nói sẽ cúp máy trước, thì giọng nói của Tiêu Chính Vũ từ ống nghe truyền đến, “Mẹ muốn gặp em.”

Tính kĩ thì Nhạc Thanh Dao đã hơn một tháng không đến nhà Tiêu Chính Vũ, và cũng chưa gặp Chu Huệ Tâm. Cô nói: “Khi nào có thời gian, tôi sẽ cùng bà ấy đi mua sắm hoặc xem hòa nhạc.”

Còn chuyện đến nhà họ qua đêm thì quên đi. Tiêu Chính Vũ đã có người trong lòng, việc hai người ngủ chung một giường là điều vô lý.

Chỉ sau hai ngày nghỉ ngơi, Nhạc Thanh Dao đã sẵn sàng trở lại hoạt động. Đây là thời điểm để cô tranh thủ, khi cô và Tiêu Chính Vũ hủy bỏ thỏa thuận, danh nghĩa bạn gái của chủ tịch tập đoàn Truyền Kỳ sẽ mất hiệu lực.

Điều này có nghĩa là cả đạo diễn và nhà sản xuất đều không nể mặt Tiêu Chính Vũ mà kính cô ba phần nữa.

Tốt hơn hết là nên tận dụng ngay bây giờ để mở đường cho chính mình trong tương lai.

Rating của “Cung Ngọc” ngày càng tăng cao, không chỉ khán giả chú ý mà cả các nhà sản xuất trong nghề cũng vậy.

Mặc dù Nhạc Thanh Dao đóng vai nữ phụ phản diện lớn trong đó, nhưng kỹ năng diễn xuất của cô chắc chắn là rất tốt, từ động tác cau mày đến giơ tay nhấc chân đều hoàn hảo. Rất dễ khiến khán giả chú ý.

So với nữ phụ, cách diễn của nữ chính rõ ràng là kỹ thuật thấp hơn nhiều, chỉ đơn giản là vào vai một thánh mẫu.

Nhạc Thanh Dao ngày càng nổi tiếng nhờ tham gia show. Sau khi “Cung Ngọc” chiếu đã thu hút sự chú ý của nhiều đạo diễn và nhà sản xuất.

La Hương Di đã nhận được một số lời mời, bao gồm cả vai nữ phụ và nữ chính.

Về bộ phim mới tiếp theo, La Hương Di nói đang đàm phán với nhà sản xuất, và cô là nữ chính của một bộ phim cổ trang. Dự kiến, nếu cuộc đàm phán diễn ra suôn sẻ, phim sẽ khai máy vào tháng sau.

La Hương Di nói chuyện với Nhạc Thanh Dao về quảng cáo cho một nhãn hiệu nổi tiếng, cần quay một đoạn phim ngắn, thời gian thực hiện rất ngắn, hai ngày sau cô sẽ đến bãi biển ở Tam Á để quay.

__

Khí chất của Thôi An Na đủ cao quý để làm lu mờ 99% phụ nữ trên thế giới.

Nhạc Thanh Dao không ngờ người phụ nữ cao quý này lại chủ động đến tìm mình.

Nhạc Thanh Dao không giỏi đối phó với những người quyền quý, luôn cảm thấy không có chủ đề chung. Nhưng trên thực tế, họ có một chủ đề chung, đó là Tiêu Chính Vũ.

“Cô hãy rời khỏi Chính Vũ.” Thôi An Na nói, giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng và tinh tế.

Trong quán cà phê yên tĩnh, Nhạc Thanh Dao tâm trạng phức tạp, “Anh ấy nói với cô sao?”

“Ý cô là gì?”

Nhạc Thanh Dao đang tự hỏi không biết Thôi An Na có biết về thỏa thuận giữa cô và Tiêu Chính Vũ hay không, cô ngập ngừng hỏi: “Không biết vì sao, tại sao tôi lại phải rời xa anh ấy?”

Thôi An Na nói: “Bởi vì cô và anh ấy không thực sự yêu nhau.”

Nhạc Thanh Dao nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Cô nói gì?”

Thôi An Na nói: “Cô và Chính Vũ không có quan hệ bạn trai hay bạn gái gì cả. Tin đồn về cô và anh ấy xảy ra sau khi anh ấy bị tai nạn xe hơi. Trước đó không có bất kỳ sự tương tác nào giữa hai người.'”

Nghe giọng điệu của Thôi An Na, có lẽ không phải Tiêu Chính Vũ nói sự thật với cô ấy. Vì Tiêu Chính Vũ không nói gì, Nhạc Thanh Dao bình tĩnh nói: “ Chỉ dựa vào điều này mà cô có thể kết luận rằng anh ấy và tôi không phải là thật? Có phải quá cẩu thả không?”

Thôi An Na nói: “Tôi hiểu Chính Vũ rất rõ, anh ấy sẽ không đột nhiên thích ai đó. Hơn nữa, tôi đã cử người đến kiểm tra khi anh ấy bị tai nạn xe hơi, cô đã tình cờ cứu anh ấy. Sau đó, cô và anh ấy công khai quan hệ với giới truyền thông. Nhưng cô chỉ lợi dụng lòng biết ơn của Chính Vũ để ép anh ấy diễn kịch, lợi dụng anh ấy chỉ để có được một chỗ đứng vững chắc trong làng giải trí. “

Có vẻ như cô ấy rất tự tin đến đây sau khi đã tìm hiểu kĩ.

Thu lại suy nghĩ của mình, Nhạc Thanh Dao nhìn cô, “Vậy thì tại sao cô không để anh ấy đến nói với tôi?”

Thôi An Na cau mày nhìn cô, không trả lời câu hỏi của cô, “Cô trêu đùa với anh ấy như thế này có vui không?”

Nhạc Thanh Dao nói với lương tâm trong sạch: “Tôi chưa bao giờ trêu chọc anh ấy.”

Thôi An Na nhìn cô, “Đó là suy nghĩ của riêng cô.”

Nhạc Thanh Dao khuấy cà phê trong cốc và nói: “Nghĩ rằng tôi chơi đùa với anh ấy cũng chỉ là suy nghĩ của riêng cô thôi.”

Từ đầu tới giờ, Tiêu Chính Vũ không hề tỏ ra chán ghét thỏa thuận của họ. Họ chỉ đang đóng kịch chứ chưa nói đến chiêu trò.

Nhìn Nhạc Thanh Dao bình tĩnh, Thôi An Na sốt ruột nói: “Chuyện này để tôi nói cho cô biết, Chính Vũ đã 29 tuổi rồi, cô không nên lãng phí thời gian của anh ấy.”

Nhạc Thanh Dao thản nhiên hỏi: “Không phải 28?”

“Một tuần trước, sinh nhật của anh ấy vừa mới trôi qua.”

Nhạc Thanh Dao hơi ngạc nhiên, cô không biết sinh nhật của Tiêu Chính Vũ. Một tuần trước, không phải là lúc cô bị thương sao?

Quen biết Tiêu Chính Vũ lâu như vậy, cô thật sự không để ý đến vấn đề sinh nhật.

Thôi An Na giọng điệu tức giận, “Tuy rằng cô có ơn với anh ấy, nhưng lại dùng nó để làm lầm lỡ cuộc đời anh ấy. Cô không thấy mình như vậy quá ích kỉ sao?”

Nói đến chuyện chậm trễ, Nhạc Thanh Dao cũng không phủ nhận, cô im lặng một lúc mới hỏi: “Vậy cô và anh ấy? Tại sao không ở bên nhau?”

“Tôi quen anh ấy hơn mười năm, học cùng lớp cấp 3, sau khi tốt nghiệp thì cùng nhau đi du học, sau này anh ấy trở về Trung Quốc, kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Tôi tiếp tục ở lại học. Lần này, tôi trở về Trung Quốc vì tôi muốn buông bỏ mọi thứ và ở bên anh ấy “. Thôi An Na cắn môi: “Không ngờ, tôi phát hiện ra cô đã giành vị trí bạn gái anh ấy rồi.”

Mối tình hơn mười năm không hề dễ dàng.

“Cho đến khi tôi phát hiện ra sự thật, tôi mới biết rằng cô và anh ấy hoàn toàn không phải là một cặp.” Thôi An Na ngẩng đầu nhìn cô, “Vậy nên, cô hãy rời xa anh ấy đi.”

Nhạc Thanh Dao cũng có nguyên tắc của chính mình, “Cô có thể để anh ấy trực tiếp nói cho tôi biết, dù sao tôi cũng không biết rõ cô.”

Thôi An Na giận dữ cau lại đôi lông mày xinh xắn, “Cô có cần phải không biết xấu hổ như vậy không?”

Nhạc Thanh Dao thấy khuôn mặt của cô ấy đang dần nhăn lại, nhưng cô nếu không nghe thấy Tiêu Chính Vũ tự mình nói, cô không cam tâm.

Nhạc Thanh Dao nhấp một ngụm cà phê, “Cô trả hóa đơn hay tôi?”

“Cái gì?”

“Tôi nói xong rồi, tôi có chuyện trước đi trước, cô hay tôi trả tiền?”

Thôi An Na cắn môi, “Tôi sẽ trả.”

“Vậy tôi đi trước.” Nhạc Thanh Dao cầm túi lên, đứng dậy đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.