Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được

Chương 41: Chương 41




Nơi này rộng mấy nghìn mét vuông, chủ yếu dùng để quay ở đằng trước, sân sau thì hơi hoang vắng. Nhạc Thanh Dao vừa đi vừa nhìn xung quanh, sân sau không lớn, nhưng tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Ngô Vĩ Hùng.

Vừa định bỏ cuộc đi về thì thấy một người ngồi chồm hổm sau non bộ, ôm chân vùi mặt vào đầu gối như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Nhạc Thanh Dao do dự một chút, đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Cậu có sao không?”

Ngô Vĩ Hùng ngẩng đầu lên, Nhạc Thanh Dao sững sờ, cậu ta thực sự đã khóc, đôi mắt đỏ hoe. Trên người vẫn đang mặc trang phục quay phim, còn tai và mũi của đỏ bừng vì lạnh.

Nhạc Thanh Dao hoảng sợ, “Cậu, cậu sao lại khóc?”

Cậu ta cắn môi, “Nhìn thấy tôi như thế này có phải chị rất vui không?”

“Không có.” Nhạc Thanh Dao nghĩ nghĩ, cậu ta hiểu lầm như vậy, chẳng lẽ là cô vừa mới cười?

“Đừng tưởng rằng tôi không biết chị ghét tôi.”

Cái này... Nhạc Thanh Dao ngồi xổm người xuống, giễu cợt, “Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi ghét cậu? Rõ ràng là cậu ghét tôi thì có!”

Ngô Vĩ Hùng ngước đôi mắt ngấn lệ lên, không nói gì.

Nhạc Thanh Dao thở dài ngồi xuống một tảng đá bên cạnh, “Ở đây không còn ai nữa, nói chuyện đi.”

“Nói cái gì?”

Nhạc Thanh Dao nói thẳng: “Tôi biết cậu ghét tôi, nhưng diễn là diễn. Tôi rõ ràng ghét một người nhưng có thể diễn thành dáng vẻ như tôi rất thích. Đây gọi là diễn xuất. Là một diễn viên, cậu nên hiểu điều này.”

Ngô Vĩ Hùng ôm chân, không nói.

Nhạc Thanh Dao nói tiếp: “Nếu không hiểu được đạo lý này, dù là tôi hay là cậu, đều không quay xong được.”

Ngô Vĩ Hùng không nhìn lên, mặt vẫn úp vào gối, một lúc sau mới nói: “Không phải là do chị.”

Nhạc Thanh Dao nhìn cậu, “Cái gì?”

“Đó là bởi vì tôi đã không thể hiện tốt.”

Nhạc Thanh Dao hỏi: “Cậu không ghét tôi sao?”

“Tại sao tôi phải ghét chị?”

Nhạc Thanh Dao nói: “Cậu thân với Dư Hân Khiết, còn cô ta và tôi là đối thủ của nhau.”

Ngô Vĩ Hùng ngẩng đầu lên và nói: “Tôi không thân với cô ta!”

Nhạc Thanh Dao sững sờ, chẳng lẽ là cô hiểu sai sao?

Ngô Vĩ Hùng lại vùi mặt vào đầu gối, “Đổi người thì đổi đi. Dù sao thì tôi cũng không diễn tốt được.”

“Sau đó thì sao, cậu định cả đời không diễn nữa?”

Ngô Vĩ Hùng không nói.

“Nếu không vượt qua được chuyện này, cậu có thể kết thúc sự nghiệp diễn xuất của mình ở đây.” Nhạc Thanh Dao nhìn cậu và nói với giọng an ủi: “Cậu mới bắt đầu học diễn. NG là rất bình thường, phần lớn diễn viên đều từng bị đạo diễn la mắng, kỹ năng diễn xuất của họ mới dần được trau chuốt. Nếu cậu bỏ cuộc chỉ vì chuyện nhỏ này, thì sẽ không bao giờ có khả năng tiến bộ. “

Ngô Vĩ Hùng im lặng một lúc, quay đầu lại nhìn cô, “Tại sao lại nói với tôi điều này?”

Nhạc Thanh Dao thành thật nói: “Bởi vì đã cùng cậu NG nhiều lần như vậy, tôi thật sự không chịu nổi nữa.”

Ngô Vĩ Hùng sụt sịt nhưng không thể không cười.

Nhìn cậu run lên vì lạnh, Nhạc Thanh Dao từ trong túi áo khoác bông lấy ra một túi chườm nóng ấm áp đưa cho cậu, “Tôi nói cho cậu biết, cậu cần phong độ không quan tâm nhiệt độ, lát nữa mà bị cảm lạnh thì NG còn nhiều hơn.”

“Tôi cũng không muốn NG.” Ngô Vĩ Hùng ôm lấy túi chườm nóng, “Nhưng cứ diễn không tốt được.”

“Cậu diễn trong <Cung Ngọc> khá tốt mà“. Nhạc Thanh Dao nói.

“Bởi vì diễn xuất của bộ phim đó khá tốt, vì vậy tôi bị áp lực rất nhiều, và tôi sợ rằng diễn xuất của tôi ngày càng tệ hơn.”

Sau đó Nhạc Thanh Dao mới hiểu tại sao cậu ta bất thường trong bộ phim này. Nhạc Thanh Dao thở dài, “Suy nghĩ của cậu cũng là bình thường, là tôi thì cũng sẽ có áp lực.”

“Vậy thì tại sao chị vẫn có thể diễn tốt?”

Nhạc Thanh Dao suy nghĩ một lúc và nói, “Bởi vì tôi đã tập diễn mọi cảnh trong kịch bản rất nhiều lần trong đầu, nên khi diễn thì rất tự nhiên.”

Ngô Vĩ Hùng nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, “Nhưng khi đứng trước máy quay, đầu óc tôi trống rỗng.”

“Bởi vì căng thẳng?”

“Ừm.”

“Cậu tự tạo áp lực cho mình như vậy, khó mà không căng thẳng.” Nhạc Thanh Dao đau đầu, “Hay là, nếu có thời gian, tôi sẽ cùng luyện tập với cậu?”

Ngô Vĩ Hùng nhìn cô mà không nói.

Nhạc Thanh Dao nghĩ rằng cậu ta có thể hơi do dự, “Đừng nhìn tôi với bộ dạng sợ hãi như vậy. Tôi chỉ ghét Dư Hân Khiết thôi, sẽ không làm hại cậu đâu. Tôi chỉ cảm thấy, thay vì NG với cậu, thì tốt hơn là nên dành chút thời gian luyện tập, cậu thấy đúng không? “

Ngô Vĩ Hùng mím môi, “Chị tốt hơn so với cô ta.”

Nhạc Thanh Dao nở nụ cười, “Điều này chứng tỏ cậu không mù.”

“Da mặt chị dày hơn.”

Nhạc Thanh Dao: “...”

Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

Trong “Thế giới kì ảo”, Ngô Vĩ Hùng và Nhạc Thanh Dao có rất nhiều cảnh diễn chung. Khi các diễn viên khác đang quay phim, Nhạc Thanh Dao đi cùng Ngô Vĩ Hùng để luyện tập và thảo luận về kịch bản.

Mỗi lần NG, Nhạc Thanh Dao không hề tỏ ra sốt ruột. Sau một vài cảnh quay, Ngô Vĩ Hùng từ từ tiến vào trạng thái.

“Thanh Dao.”

Nhạc Thanh Dao vẫn đang lướt Weibo, nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại, nhìn thấy Vu Trạch Thần mặc áo choàng trắng đi tới.

Mặc dù cả hai đoàn đều ở Hoành Điếm, nhưng địa điểm quay khác nhau, mỗi người đều bận rộn Nhạc Thanh Dao không kịp có thời gian để tới chào hỏi anh ta.

“Vừa hay đang định nhắn tin cho anh.” Nhạc Thanh Dao nói.

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, tôi cũng chỉ muốn nói chúc mừng sinh nhật với anh.”

Vu Trạch Thần có chút kinh ngạc, “Em cũng biết?”

“Tôi vừa nhìn thấy trên Weibo.” Là nam thần quốc dân, Vu Trạch Thần được hàng vạn fan tổ chức sinh nhật, đã tạo thành chủ đề hot trên Weibo, khó ai không biết.

“Tối nay đoàn phim có mở tiệc, em cũng tới đi.”

Nhạc Thanh Dao do dự một chút, “Đoàn phim của anh tổ chức, tôi đi không tiện lắm.”

“Không có gì bất tiện. Việc chính là tổ chức sinh nhật cho tôi. Tôi cũng có một vài người bạn cũ trong đoàn của em, họ cũng sẽ đi.”

Hôm nay là sinh nhật của Vu Trạch Thần, Nhạc Thanh Dao không dễ từ chối, gật đầu nói: “Ừm, địa điểm ở đâu, đợi lát xong xong tôi sẽ đi qua.”

“Tự em đi không tiện. Lát nữa đi cùng xe với tôi.”

“Vậy cũng được.”

Khi Nhạc Thanh Dao và Vu Trạch Thần quay “Ánh rạng đông ngày sau” thì cũng khá thân thiết, có thể được coi là bạn bè. Sinh nhật của người ta thì kiểu gì cũng phải cho chút thể diện.

Địa điểm ăn là trong phòng riêng của một nhà hàng. Hai bàn trong phòng đã đầy. Đa số đều là diễn viên. Có một vài người Nhạc Thanh Dao có thể kể tên, nhưng chưa từng nói chuyện và cũng không thân quen.

Bạn tốt mà Vu Trạch Thần nói trong đoàn phim “Thế giới kì ảo” và Nhạc Thanh Dao có quen biết. Họ đã quay phim cùng nhau mấy ngày nay và có chút quen thuộc.

Nhạc Thanh Dao vào phòng thì vội vàng cùng người quen ngồi xuống, Vu Trạch Thần kéo cô lại, “Thanh Dao, ở đây có chỗ, ngồi ở chỗ này.”

“À, được.” Nhạc Thanh Dao ngồi xuống bên cạnh Vu Trạch Thần, và Dư Hân Khiết ở đối diện cô.

Lúc này, một người trên bàn nói: “Hân Khiết, hôm nay là sinh nhật của anh Thần, cô nên ngồi cùng với anh ấy mới đúng!”

“Đúng vậy, hôm nay là ngày quan trọng, nam thần nữ thần sao có thể không ở cạnh nhau được?”

Nhạc Thanh Dao nhìn những người khác trên bàn, “Là do tôi ngồi sai vị trí?”

Vu Trạch Thần trả lời: “Không phải.”

Dư Hân Khiết ngượng nghịu cười, “Ngồi ở đâu cũng vậy.”

Sau bữa tối, mọi người còn muốn đi KTV.

Căn phòng đặt rất rộng rãi, đủ để tổ chức tiệc tùng trong đó.

Tất cả mọi người có mặt đều là diễn viên, và nhiều người trong số họ xuất thân là ca sĩ. Nhạc Thanh Dao và một vài thành viên trong đoàn của cô cùng nhau lắc xúc xắc, càng lắc càng khiến cô buồn ngủ, chỉ muốn ngã lên giường.

Dư Hân Khiết tiến lên cầm micro và nói: “Hôm nay là sinh nhật của Trạch Thần, mọi người trong đoàn không có thời gian để chuẩn bị quà. Không thì như thế này, mỗi người có mặt sẽ hát một bài hát để làm quà tặng, thấy sao?”

Những người có mặt tại hiện trường đều nói được.

Dư Hân Khiết mỉm cười, “Tôi là người khởi xướng, vì vậy bắt đầu từ tôi.”

Dư Hân Khiết đã chọn một bài hát bằng tiếng Trung và tiếng Anh, giọng hát ngọt ngào, hát rất hay, đã giành được rất nhiều tràng pháo tay.

Sau khi hát xong, cô ta nói: “Tiếp theo, Thanh Dao sẽ hát.”

Nhạc Thanh Dao lúc đầu rất buồn ngủ, nên cô chỉ muốn ngồi nghe mọi người hát, không định hát, nhưng sau khi Dư Hân Khiết nói xong, mọi người đều kêu gọi cô đi lên. Cô nói: “Tôi không có khiếu âm nhạc, hay là thôi đi.”

Dư Hân Khiết chỉ chờ thấy cô xấu hổ, “Đừng ngại, hát không hay cũng không sao, miễn là có tâm.”

“Đúng vậy, Thanh Dao, chỉ hát một bài thôi mà, hát chúc mừng sinh nhật đơn giản cũng được!”

Dư Hân Khiết đưa micro cho Nhạc Thanh Dao, và người chọn bài hát ở đó hỏi: “Thanh Dao, em muốn hát bài nào?”

Nhạc Thanh Dao cầm lấy micro, đi tới máy karaoke, nói với người giúp chọn bài: “Tôi sẽ tự chọn.”

Dư Hân Khiết ngồi trên ghế sô pha, nhấp một ngụm rượu, nói với Quách Ngọc Linh bên cạnh: “Đợi chút cô ta hát thì thu âm lại.”

Tất nhiên, Quách Ngọc Linh biết ý của Dư Hân Khiết, “OK.”

Nhạc Thanh Dao đã chọn bài hát, khi bài hát có tựa đề “Snow Flower” được hiển thị trên màn hình, những người ngồi dưới lại hưng phấn lên. Vì nó là một bài hát của Hàn Quốc.

“Thanh Dao, cô có thể hát tiếng Hàn sao!”

Nhạc Thanh Dao trả lời: “Tôi biết một chút, nhưng nó có thể bị lạc nhịp. Mong mọi người lượng thứ.”

Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.

Ngay sau khúc dạo đầu, Nhạc Thanh Dao xem lời bài hát bằng tiếng Hàn và bắt đầu hát. Giọng của cô không ngọt ngào nhưng mọi phát âm tiếng Hàn đều rất rõ ràng. Bài hát rất nhẹ nhàng và êm ái, mọi người có mặt đều im lặng để nghe cô hát.

Quách Ngọc Linh giơ điện thoại di động lên ghi lại một nửa, Dư Hân Khiết sốt ruột nhìn cô ta, nắm tay lại nói: “Đừng ghi.”

Quách Ngọc Linh nhanh chóng xóa đoạn video vừa quay.

Vu Trạch Thần nhìn Nhạc Thanh Dao và nở nụ cười nhẹ, ánh mắt rất chuyên chú.

Có người bên cạnh nói.

“Cô ấy hát rất hay, giọng hát của cô ấy rất đặc biệt.”

“Hơn nữa còn hát tiếng Hàn, thật tuyệt.“. truyện tiên hiệp hay

Nhạc Thanh Dao hát xong một bài hát và nói với micro: “Chúc mừng sinh nhật anh Thần.”

Một tràng pháo tay vang lên, một số người lại hô lên: “Thanh Dao, thêm một bài hát nữa!”

“Ừ, thêm một bài nữa.”

Theo yêu cầu của mọi người, Nhạc Thanh Dao đã chọn một bài hát khác, đó là bài hát tiếng Hàn “Từ trước đến nay“.

Sau khi hát hai bài liên tiếp, Nhạc Thanh Dao bước xuống, và đến người tiếp theo. Vừa ngồi xuống, một nữ diễn viên đến hỏi: “Thanh Dao, cô từng học tiếng Hàn sao?”

“Có học một ít, nhưng trình độ không cao.”

Khi Nhạc Thanh Dao còn học đại học, việc các sinh viên nghệ thuật tham gia tuyển chọn thực tập sinh từ các công ty Hàn Quốc rất phổ biến. Cô vốn không có xuất thân, cũng muốn tiến vào làng giải trí bằng cách tham gia tuyển chọn thực tập sinh, vì vậy cô đã đặc biệt đăng ký vào lớp học tiếng Hàn để học tiếng Hàn, nhưng đáng tiếc, không được chọn làm thực tập sinh nhưng cô đã học được rất nhiều bài hát Hàn Quốc.

“Thanh Dao, có thể hát hay như vậy mà nói không có tế bào âm nhạc, cô quá khiêm tốn rồi.”

Nhạc Thanh Dao uống một hớp nước trái cây, nói: “Tôi thực sự không có khiếu âm nhạc. Tôi hát lạc điệu mà.”

Cô gái bên cạnh cười nói: “Quả thực có một hai câu chưa chuẩn, nhưng cô đã hát rất hay rồi.”

“Cảm ơn.” Nhạc Thanh Dao cảm động khi có người nói cô hát rất hay. Cô từng đi KTV cùng Lưu Mộng Kỳ và luôn bị chê vì hát lạc điệu. Hai bài hát cô hát vừa rồi cô rất quen thuộc nên ít sai hơn.

Dư Hân Khiết uống cạn ly rượu và liếc nhìn Nhạc Thanh Dao.

Ngày mai có cảnh quay, 11 giờ tối mọi người về khách sạn nghỉ ngơi.

Nhạc Thanh Dao và xe của Vu Trạch Thần trở về khách sạn, khi lên thang máy, Vu Trạch Thần nói: “Cảm ơn vì món quà hôm nay.”

“Quà hả?” Cô không nhớ đã gửi quà cho anh.

“Hai bài hát của em.” Vu Trạch Thần nhắc nhở, sau một lúc dừng lại, anh nói, “Nghe rất hay.”

Nhạc Thanh Dao mỉm cười, “Thật sao?”

“Thật mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.