Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được

Chương 43: Chương 43




Edit: Shining_Time95.

Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95

Nhạc Thanh Dao nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, “Hay là đợi đi ngủ thì bôi thuốc, bây giờ bôi thì lát nữa em không được rửa tay.”

“Trước tiên đừng rửa.”

“Tóc vẫn chưa sấy nữa.”

Tiêu Chính Vũ nhìn lên đầu cô còn đang quấn trong một chiếc khăn tắm, “Lát nữa anh sẽ sấy giúp em.”

Nhạc Thanh Dao mím môi cười, “Lúc anh đối xử tốt với em, thật đẹp trai.”

“Bình thường không đẹp?”

“Bình thường cũng đẹp trai, nhưng khi quan tâm đến người khác, càng đẹp trai hơn.”

Tiêu Chính Vũ khẽ mím môi, trên mặt có một nụ cười nhàn nhạt.

Sau khi giúp Nhạc Thanh Dao bôi kem trị tê cóng, Tiêu Chính Vũ lấy máy sấy tóc của khách sạn ra và sấy tóc cho cô. Nhạc Thanh Dao ngồi trên ghế, Tiêu Chính Vũ đứng bên cạnh, nắm mái tóc ướt của cô lên, từ từ sấy.

Nhạc Thanh Dao nói: “Anh cho nhiệt độ của máy sấy tóc lên cao nhất đi, như vậy sẽ dễ sấy khô hơn.”

Tiêu Chính Vũ ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Nhiệt độ quá cao sẽ làm tổn thương tóc.”

“Sao anh biết?”

“Kiến thức thông thường.”

Nhạc Thanh Dao: “...”

Tiêu Chính Vũ giúp cô lau khô tóc và cất máy sấy tóc đi. Nhạc Thanh Dao nhìn anh rồi giả vờ thản nhiên nhắc đến, “Hình như là có hai gian phòng.”

“Ừ.”

Nhạc Thanh Dao hỏi: “Anh ngủ một mình hay là muốn em ngủ cùng?”

“Nếu em muốn ngủ một mình, cũng được.”

Nhạc Thanh Dao vội vàng nói: “Nếu có máy ấm giường miễn phí, ngu đâu không muốn.”

Tiêu Chính Vũ nói: “Miễn phí, nhưng không phải không cần trả giá.”

Nhạc Thanh Dao đỏ mặt, “Anh học nói những lời trắng trợn như vậy từ khi nào?”

“Trắng trợn?” Tiêu Chính Vũ cúi xuống, bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng của cô, “Hay là em muốn nói quanh co?”

Nhạc Thanh Dao nhìn trần nhà, “Không phải không cần trả giá mà anh nói là có ý gì?”

“Tôi giúp em làm ấm giường, em cũng giúp tôi làm ấm, chính là ý này.”

Nhạc Thanh Dao híp mắt cười, “Em cũng nghĩ như vậy.”

Tiêu Chính Vũ đứng thẳng người, “Tôi đi làm ấm giường.”

“Ồ.” Nhạc Thanh Dao nhìn anh vào phòng, một lúc sau cô cũng vào phòng.

Nhìn thấy Tiêu Chính Vũ nằm trên giường, Nhạc Thanh Dao cũng nâng chăn lên chui vào.

Vừa nằm xuống, Tiêu Chính Vũ đã ôm eo cô, kéo cô vào trong vòng tay của mình, Nhạc Thanh Dao ngẩng đầu lên, “Làm gì vậy?”

“Ấm hơn chút.”

“Ồ.” Nhạc Thanh Dao có chút thất vọng.

Tiêu Chính Vũ hôn lên môi cô.

Nhạc Thanh Dao mím môi, “Anh không hành động như bình thường.”

“Học được từ em.” Tiêu Chính Vũ lại hôn, Nhạc Thanh Dao lật người và đè cơ thể Tiêu Chính Vũ. Môi hơi hé mở, Nhạc Thanh Dao nhìn chằm chằm anh ở cự ly gần, Tiêu Chính Vũ đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, hơi chạm lòng bàn tay vào sau đầu cô, lại hôn.

Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95

Vu Trạch Thần trở lại khách sạn và ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng để lướt qua vòng bạn bè một lúc, WeChat có yêu cầu kết bạn mới. Vu Trạch Thần xem lời nhắn đi kèm: Tôi có chuyện muốn nói với anh về Nhạc Thanh Dao.

Vu Trạch Thần chấp nhận, người đó có biệt danh là 'Búp bê nhảy múa' đã nhanh chóng gửi cho anh một tin nhắn WeChat.

Búp bê nhảy múa: Anh thích Nhạc Thanh Dao?

Vu Trạch Thần: Bạn là ai?

Búp bê nhảy múa: Tôi là ai quan trọng sao?

Vu Trạch Thần: WeChat của tôi không bao giờ cho phép những người tôi không biết tồn tại.

Búp bê nhảy múa: Đợi tôi nói xong lời muốn nói thì xóa tôi cũng không muộn.

Vu Trạch Thần: Nói.

Búp bê nhảy múa: Nhạc Thanh Dao và Tiêu Chính Vũ không phải là người yêu thực sự, họ ở bên nhau chỉ để sao tác thôi.

Vu Trạch Thần: Sao bạn biết?

Búp bê nhảy múa: Tôi biết Thanh Dao, cô ấy nói với tôi.

Vu Trạch Thần: Vậy tại sao lại nói với tôi?

Búp bê nhảy múa: Thanh Dao đối xử với anh rất đặc biệt, tôi nghĩ cô ấy thực sự thích anh.

Sau khi đọc tin, Vu Trạch Thần cất điện thoại di động, nhắm mắt thả mình trên ghế sô pha.

Tiêu Chính Vũ mấy ngày nay làm việc ở chi nhánh Hoành Điếm, ban ngày làm việc, đến trường quay đón Nhạc Thanh Dao lúc năm giờ chiều.

Nhạc Thanh Dao cảm thấy có người làm ấm giường thực sự hạnh phúc.

Sau khi tắm xong, Nhạc Thanh Dao đắp chăn dựa vào giường đọc kịch bản, Tiêu Chính Vũ và cô cùng đắp một chiếc chăn, máy tính để trên đùi, anh đang xem báo cáo tài chính được gửi tới.

Tin nhắn WeChat của Tiêu Chính Vũ trên điện thoại phát ra âm thanh. Anh nhấc điện thoại lên và mở WeChat. Nhạc Thanh Dao tò mò không biết anh đang nói chuyện với ai. Dùng kịch bản che nửa khuôn mặt và lén nhìn vào màn hình điện thoại của anh.

Tiêu Chính Vũ trả lời tin nhắn và hơi nghiêng đầu lại nhìn cô. Nhạc Thanh Dao bắt gặp ánh mắt của anh, im lặng dùng kịch bản che toàn bộ khuôn mặt của mình lại.

“Điện thoại của anh, em có thể xem bất cứ lúc nào,“ Tiêu Chính Vũ nói.

Nhạc Thanh Dao buông kịch bản, khuôn mặt của cô lộ ra, nhìn anh. Tiêu Chính Vũ đưa điện thoại qua. Nhạc Thanh Dao im lặng nhận lấy, “Vậy em xem đây.”

“Ừ.”

Không phải Nhạc Thanh Dao không tin tưởng anh, mà là rất tò mò về nội dung trong điện thoại di động của anh. Anh thường tỏ ra lạnh lùng, không biết trò chuyện với người khác sẽ như thế nào.

Nhạc Thanh Dao nhìn vào điện thoại, anh tiếp tục đọc báo cáo một cách bình tĩnh, không có chút lo lắng.

Không có nhiều bạn trong tài khoản WeChat của Tiêu Chính Vũ, hầu như tất cả đều là nhân viên quản lý nội bộ của công ty, cũng như một số quản lý cấp cao của các công ty giải trí.

Vừa rồi là Quan Cảnh Hoa trò chuyện với anh trên WeChat vừa rồi, lịch sử trò chuyện chỉ là về công việc.

Nhạc Thanh Dao lại nhấp vào vòng kết nối bạn bè của anh, lướt liên tiếp vài trang, toàn là bài đăng của cô.

“Chính Vũ, bạn bè trong WeChat của anh không đăng bài sao?!” Tại sao tất cả đều là bài của cô, bấm vào cứ như cô đang xem Wechat của mình vậy?

Tiêu Chính Vũ nói nhẹ: “Người khác đều chặn rồi.”

Nhạc Thanh Dao: “...”

Vì vậy, nói cách khác, anh chủ tịch nhà cô chỉ xem bài của riêng cô, 囧.

Điện thoại di động của Tiêu Chính Vũ rất đơn điệu, có cả Weibo và WeChat, nhưng chúng không được sử dụng nhiều. Xem xong, Nhạc Thanh Dao cũng cảm thấy nhàm chán nên trả lại điện thoại cho anh.

Tiêu Chính Vũ đưa tay ra, “Của em.”

“Cái gì?”

“Điện thoại.”

Nhạc Thanh Dao lương tâm cắn rứt, “Không đưa.”

Tiêu Chính Vũ nhướng mày, “Hử?”

Nhạc Thanh Dao im lặng đưa điện thoại qua. So với điện thoại của Tiêu Chính Vũ, di động của Nhạc Thanh Dao có thể nói là rất phong phú.

Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95

Một số trong số n nhóm WeChat vẫn đang hoạt động và một số không hoạt động. Tiêu Chính Vũ không đọc tin nhắn WeChat mà chỉ tùy ý nhấp vào album ảnh của cô. Album ảnh chứa đầy đồ ăn và phong cảnh, cũng như một số meme. Rất ít người xuất hiện trong ảnh, anh nhìn thấy một bức ảnh của cô chụp chung với một người đàn ông.

Nhấp vào bức ảnh này, sau khi phóng to, rõ ràng người đàn ông là Vu Trạch Thần, mặt Tiêu Chính Vũ đen lại. Anh và Nhạc Thanh Dao còn chưa bao giờ chụp ảnh chung, nhưng Nhạc Thanh Dao có một bức ảnh chụp chung của cô với người đàn ông khác.

Nhạc Thanh Dao nhận thấy biểu hiện của Tiêu Chính Vũ không đúng, vội vàng giải thích, “Cái này được chụp trong quá trình quay” Ánh rạng đông hôm sau. “

Vu Trạch Thần là nam thần của Nhạc Thanh Dao, khi đó nhìn thấy nam thần, Nhạc Thanh Dao táo bạo xin chụp ảnh chung với anh ấy, vẫn mãi không xóa đi.

“Đã xóa.” Tiêu Chính Vũ nói.

“Cái này... không cần thiết đâu.”

“Có.”

“Ồ, vậy thì anh xóa đi.” Dù sao hiện tại cô và nam thần là bạn bè, sau này có rất nhiều cơ hội chụp ảnh chung.

Tiêu Chính Vũ đã xóa bức ảnh và trả lại điện thoại cho Nhạc Thanh Dao. Nhạc Thanh Dao cầm điện thoại, “Hình như cả hai chúng ta đều không có chụp ảnh chung.”

“Ừ.”

“Anh có muốn chụp ảnh không?”

“Tại đây?”

“Chỉ là một bức ảnh selfie thôi. Không cần phải tỉ mỉ quá.” Nhạc Thanh Dao bật camera trước của điện thoại di động lên, ghé sát đầu vào Tiêu Chính Vũ, dùng điện thoại chụp ảnh.

Nhạc Thanh Dao xem ảnh, cô không trang điểm, nước da rất tệ, mà Tiêu Chính Vũ lại rất đẹp mà không cần chỉnh sửa. Nhạc Thanh Dao nhìn bức ảnh, cảm thấy có chút suy sụp, “So với anh, em giống như quỷ vậy.”

“Không, rất đẹp.”

Nhạc Thanh Dao nhìn anh cười, “Là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?”

“Ừ.”

Nhạc Thanh Dao nhìn bức ảnh nói: “Không được, em phải chỉnh sửa lại, nếu không xem ra không xứng với anh.”

Tiêu Chính Vũ: “...”

Sau khi Nhạc Thanh Dao chỉnh sửa, cô ngay lập tức đăng nó lên vòng bạn bè của mình, chỉ trong vài phút đã có hàng chục lượt thích và bình luận.

Vu Tĩnh Lan: Chị Dao, nửa đêm rải thức ăn cho chó là không được.

Lưu Mộng Kỳ: Ồ, không tệ, cuối cùng l cũng show ân ái rồi.

Diệp Tử Kỳ: Trong bức ảnh này, cô đã tự chỉnh cho mình nhưng không chỉnh cho Chủ tịch Tiêu. [ngoáy mũi]

Nhạc Thanh Dao trả lời Diệp Tử Kỳ: Anh ấy có chức năng làm đẹp của riêng mình.

......

Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, Tiêu Chính Vũ đến văn phòng chi nhánh được năm ngày, công việc của trụ sở lại chồng chất và anh phải quay lại. Vào ngày Tiêu Chính Vũ rời Hoành Điếm, Nhạc Thanh Dao nóng lòng muốn chui vào vali, trở về cùng anh.

Không có ai sưởi ấm giường, mới đầu cũng không quen!

“Thế giới kì ảo” tiếp tục được quay, sau khi đợt không khí lạnh đi qua, nhiệt độ đã tăng thêm mấy độ, nhưng vẫn còn lạnh.

Do thời tiết lạnh giá, ban đầu dự kiến ​​hoàn thành một nửa trong vòng một tháng, nhưng đến đầu tháng 12 mới hoàn thành được hai phần năm.

Vừa hay lúc “Ánh rạng đông ngày sau” đang được quảng bá, đoàn làm phim đã có buổi họp báo công khai ở Bắc Kinh, và Nhạc Thanh Dao là nữ chính nên phải xuất hiện.

“Ánh rạng đông ngày sau” đã được lên kế hoạch phát sóng vào ngày đầu năm mới. Để tăng tỷ lệ xuất hiện, đoàn làm phim đã cố gắng hết sức để tuyên truyền rộng rãi. Do lần trước bận quay phim, Nhạc Thanh Dao đã từ chối đi quảng bá ở các trường cao đẳng và đại học. Nhưng lần này ở Bắc Kinh, có rất nhiều phương tiện truyền thông tham dự, và cô nữ chính nhất định phải tham dự.

Tình cờ là Vu Trạch Thần cũng đang ở Hoành Điếm, anh ấy đề nghị đi Bắc Kinh cùng nhau, Nhạc Thanh Dao cũng đồng ý.

Vu Trạch Thần đặt vé hạng 1. Sau khi Nhạc Thanh Dao lên máy bay, cô đã ngủ gật trước khi cất cánh. Tiếp viên muốn đến nhắc cô tắt máy và kiểm tra xem đã thắt dây an toàn chưa, Vu Trạch Thần làm động tác im lặng, nói nhỏ: “Vừa rồi cô ấy đã tắt máy, thắt dây an toàn rồi, đừng làm phiền cô ấy. “

Tiếp viên hàng không làm một động tác ok.

Không có nhiều ghế hạng nhất nhưng cũng không đầy chỗ, Vu Trạch Thần và Nhạc Thanh Dao ở phía sau. Tấm chăn phủ trên người Nhạc Thanh Dao trượt xuống, Vu Trạch Thần đưa tay lên đắp lại giúp cô.

Lúc đến Bắc Kinh là vào buổi chiều, Nhạc Thanh Dao đã ngủ trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, hiện tại người đầy sức sống.

Sau khi trở về khách sạn để cất đồ đạc, Nhạc Thanh Dao nói, “Mộng Kỳ đang quay phim ở Bắc Kinh. Chúng ta vẫn còn thời gian để thăm ban.”

“Chị không nghỉ ngơi sao?” Vu Tĩnh Lan hỏi.

“Chị vừa ngủ trên máy bay.” Nhạc Thanh Dao duỗi eo hỏi: “Mang cho cô ấy cái ăn gì đi. Vừa nãy có để ý gần đây có tiệm đồ ngọt nào không?”

“Gần đây chắc là có, đợi lát tìm sau.”

Buổi họp tuyên truyền vào ngày mai, sau khi buổi họp tuyên truyền hoàn thành, Nhạc Thanh Dao tối mai sẽ đáp máy bay trở về, ngày mốt sẽ quay phim bình thường.

Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.