“Tại sao lại không thể? Không lẽ cậu và Tiêu tổng vẫn chưa làm chuyện nên làm sao?” Lưu Mộng Kỳ hỏi.
Khi bị hỏi câu hỏi này, Nhạc Thanh Dao đỏ mặt, xấu hổ nói: “Mình và anh ấy chưa có kế hoạch sinh con, vì vậy luôn làm biện pháp an toàn.”
Lưu Mộng Kỳ: “Các biện pháp an toàn hiện tại không chắc chắn 100%.”
Nghe Lưu Mộng Kỳ nói điều này, Nhạc Thanh Dao cũng cảm thấy nghi ngờ. Kể từ khi ăn một miếng bánh ở Đào Hoa Nguyên vào ngày hôm trước thì cô đặc biệt thích đồ chua và cay, và không thể ăn đồ ăn nhạt. Cứ tưởng do Tết ăn quá nhiều dầu mỡ nhưng... có vẻ hơi sai.
Lưu Mộng Kỳ lại hỏi: “Tháng này tới chưa?”
Nhạc Thanh Dao lắc đầu, “Không, nhưng mình thường xuyên không đúng ngày.”
La Hương Di hít sâu một hơi, “Tháng sau bắt đầu đóng phim mới rồi, đến bệnh viện kiểm tra cho an toàn.”
Nhạc Thanh Dao xấu hổ, “Không xui xẻo như vậy chứ.”
La Hương Di nói: “Có triệu chứng này, khó mà nói.”
Nhạc Thanh Dao: o (> ﹏ <) o
Lưu Mộng Kỳ nói, “Chiều nay có cuộc họp của công ty, hay là ngày mai mình cùng cậu đi khám l.”
Nhạc Thanh Dao đầu đầy vạch đen.
Vu Tĩnh Lan nhỏ giọng hỏi: “Nếu... thật sự có thì phải làm sao?”
La Hương Di xoa xoa thái dương, đau đầu, “Thanh Dao bây giờ đang trong thời kỳ phát triển tốt nhất. Nếu vì mang thai mà bỏ lỡ cơ hội thì đáng tiếc”
Nhạc Thanh Dao cười rất khó coi “Chắc chỉ là đau bụng thôi.”
Lưu Mộng Kỳ thở dài, “Nếu thế còn may.”
Buổi tối quay về nhà họ Tiêu, Nhạc Thanh Dao và Chu Huệ Tâm xem phim một lúc.
Trở lại phòng, cô lấy mơ chua từ chiếc túi Vu Tĩnh Lan đã chuẩn bị, ngậm 2 viên để giảm cơn buồn nôn. Nằm trên giường sờ bụng, Nhạc Thanh Dao cảm thấy mình béo hơn một chút, thấy hơi bất an.
“Sẽ gặp được em” sẽ khai máy vào tháng tới. Nếu thực sự có, cô phải làm gì đây?
Đang nghĩ ngợi thì Tiêu Chính Vũ từ bên ngoài đi vào, Nhạc Thanh Dao từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt khổ sở nhìn anh.
Tiêu Chính Vũ bắt gặp ánh mắt của cô, đi tới ngồi xuống, giơ tay sờ đầu cô, “Làm sao vậy?”
“Không vui.”
“Sao?”
“Rất phiền.”
“Khó chịu điều gì?”
Nhạc Thanh Dao cắn môi, sau đó không nói nữa, chui vào chăn bông, “Không sao, ngủ đi.”
Tiêu Chính Vũ cười nhạt, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Nhạc Thanh Dao vẫn đang ở trong chăn, Tiêu Chính Vũ nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn trên đầu cô xuống, hôn lên trán cô.
Nhạc Thanh Dao mở mắt và xoa xoa cánh tay của anh, “Chính Vũ.”
“Ừ.”
Nhạc Thanh Dao do dự hỏi: “Anh muốn có con không?”
Tiêu Chính Vũ một tay đặt lên eo cô, “Sao em lại hỏi vậy?”
“Không có gì, hỏi thôi.”
Tiêu Chính Vũ không nói, anh biết rằng Nhạc Thanh Dao không muốn có con, và câu trả lời của anh thì ngược lại mong muốn của cô.
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Ngày hôm sau, Nhạc Thanh Dao và Lưu Mộng Kỳ trang bị đầy đủ, đeo kính râm và khẩu trang đến khoa sản của bệnh viện và đăng ký xét nghiệm hcg.
Phần lớn khu vực chờ trong bệnh viện dành cho các bà bầu đến khám thai, Nhạc Thanh Dao và Lưu Mộng Kỳ tìm một góc để chờ.
Lưu Mộng Kỳ hỏi: “Phía trước có bao nhiêu người?”
“Khoảng tám người.”
“Không quá nhiều. Năm nay bắt đầu cho sinh con thứ hai. Khoa sản của các bệnh viện lớn đều chật cứng người.” Lưu Mộng Kỳ cầm túi lên, “Mình hơi khát, mua gì uống đi. Cậu muốn uống gì? “
“Mình không khát, đã uống rất nhiều nước vào buổi sáng rồi.”
“Vậy cậu ở đây chờ, mình sẽ trở lại sau.”
“Được rồi.”
Lưu Mộng Kỳ đứng dậy đi ra ngoài, Nhạc Thanh Dao lấy điện thoại di động ra xem vòng bạn bè. Một người phụ nữ mang thai ngồi xuống bên cạnh, cạch một tiếng. Nhạc Thanh Dao lập tức mắt nhìn về phía âm thanh, một chiếc điện thoại di động rơi trên mặt đất, người phụ nữ mang thai bên cạnh đang cúi người nhặt nó lên. Bụng quá to, cô ấy không thể cúi xuống.
Nhạc Thanh Dao nói: “Tôi nhặt nó cho.”
Nói xong, cô cúi xuống nhặt và đưa cho cô ấy. Bà bầu mỉm cười, “Cảm ơn.”
“Không có chi.”
Bà bầu bên cạnh nhìn bụng dưới của cô, hỏi: “Cô cũng tới đây khám thai sao? Đã mấy tháng rồi?”
Nhạc Thanh Dao do dự một chút, “Tôi chỉ là đi kiểm tra.”
“Ồ ồ.” Bà bầu có lẽ muốn giết thời gian, tiếp tục tìm đề tài nói chuyện với cô, “Cô đi một mình sao?
“Với bạn.”
“Chị, thật phiền phức, phía trước còn có 15 người!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Nhạc Thanh Dao ngẩng đầu lên, người vừa nói hóa ra là Hoàng Tư Nhã! Mặc dù cô ấy đang đeo kính râm, Nhạc Thanh Dao vẫn nhận ra.
Hoàng Tư Nhã dường như cũng có chút nghi ngờ, Nhạc Thanh Dao vội vàng quay mặt đi.
Lúc này, Lưu Mộng Kỳ đã mua một cốc Starbucks đi tới, cô ấy chỉ đeo kính râm và không đeo khẩu trang, chỉ cần nhìn thoáng qua là người quen sẽ nhận ra cô ấy.
Hoàng Tư Nhã nhìn thấy Lưu Mộng Kỳ, nói với Nhạc Thanh Dao: “Tôi nói làm sao quen vậy, hóa ra là Thanh Dao.”
Nhạc Thanh Dao không nói, nhưng Lưu Mộng Kỳ nhanh nhẹn nói với cô ấy: “San San, ở đây có người đáng ghét, chúng ta ngồi chỗ khác đi.”
Hoàng Tư Nhã hừ một tiếng, Nhạc Thanh Dao theo Lưu Mộng Kỳ đến nơi khác.
Bước tới cầu thang của bệnh viện, Lưu Mộng Kỳ hỏi: “Làm sao vậy, người phụ nữ đó sao lại ở đây?”
“Mình nghe cô ấy gọi chị gái đang mang thai ở bên cạnh, chắc đi cùng chị.”
Lưu Mộng Kỳ thở dài, “Thật sự là xui xẻo, tới đây còn gặp phải.”
Cô không muốn bị nhận ra nên từ đầu đến cuối đều dùng khẩu trang và kính râm, không ngờ lại gặp người quen. Nhạc Thanh Dao nhớ đến “San San” mà Lưu Mộng Kỳ gọi vừa rồi, nói, “May mà vừa rồi cậu thông minh.”
“Hy vọng cô ấy sẽ không châm dầu vào lửa.”
Sau khi Nhạc Thanh Dao làm xét nghiệm nước tiểu xong thì cùng Lưu Mộng Kỳ vội vàng trở lại công ty, buổi chiều quay lại lấy kết quả xét nghiệm.
Buổi chiều, Lưu Mộng Kỳ chạy tới giúp cô lấy kết quả xét nghiệm.
Nhạc Thanh Dao đợi trong văn phòng của La Hương Di, có một chút căng thẳng.
Ngay sau đó, Lưu Mộng Kỳ từ bên ngoài trở lại, Nhạc Thanh Dao đứng dậy hỏi: “Có kết quả chưa?”
Lưu Mộng Kỳ thở dài, “Chúc mừng cậu, sắp làm mẹ rồi.”
Nhạc Thanh Dao sững sờ.
La Hương Di vươn tay nói: “Đưa báo cáo cho chị xem.”
Lưu Mộng Kỳ lấy báo cáo từ trong túi ra đưa cho cô ấy xem, La Hương Di nhìn bản báo cáo rồi thở dài, “Đúng vậy, dương tính.”
Nhạc Thanh Dao ngã ra sô pha, tâm trạng của cô bây giờ rất phức tạp. Cô và Tiêu Chính Vũ luôn rất thận trọng, để bảo vệ cô nên lúc nào anh cũng dùng biện pháp phòng ngừa.
Chậm rãi nhớ lại, cô và Tiêu Chính Vũ từ trước đến nay. Hiện tại bắt đầu có phản ứng mang thai, có khả năng sẽ là... vào mấy ngày Tết Dương lịch...
Nhớ về mấy ngày đó, Nhạc Thanh Dao đột nhiên nhớ tới sau Tết bọn họ thân mật mà không có biện pháp an toàn, định ngày hôm sau sẽ uống thuốc nhưng sau đó lại hoàn toàn quên mất.
Má ơi, đó là lần duy nhất không thực hiện biện pháp an toàn... vậy mà trúng.
Vu Tĩnh Lan yếu ớt nói: “Có khi nào là báo cáo sai rồi?”
Lưu Mộng Kỳ ngồi xuống rót một cốc nước, nói: “Từ bỏ đi, báo cáo này cộng với triệu chứng của cô ấy, chính xác 100%.”
La Hương Di nhìn Nhạc Thanh Dao, “Em định làm gì?”
Nhạc Thanh Dao lấy tay che mặt, “Em cũng không biết.”
La Hương Di đẩy kính, “Bây giờ có hai lựa chọn. Đầu tiên là sinh con, nhưng sẽ từ bỏ bộ phim chuẩn bị quay vào tháng sau, bao gồm cả thông báo cho năm sau sẽ bị hủy. Ngành giải trí biến động hàng ngày. Khi quay lại sau sinh con, em sẽ phải làm lại từ đầu. Thứ hai, phá bỏ nó, em sẽ tiếp tục sự nghiệp của mình và từng bước leo lên đỉnh cao.”
Ngồi ở trên sô pha, Nhạc Thanh Dao ôm trán, “Chị Di, em thật sự không có kế hoạch sinh con vào lúc này.”
La Hương Di nói: “Vậy phá bỏ.”
Nhạc Thanh Dao mở miệng, không biết nên trả lời như thế nào. Đây là con của cô và Tiêu Chính Vũ, cô không nhẫn tâm.
Vu Tĩnh Lan nói lên suy nghĩ của bản thân, “Nhưng mà, hầu hết các gia đình giàu có đều coi trọng con cháu. Em nghĩ Tiêu tổng và gia đình anh ấy sẽ không đồng ý“.
Lưu Mộng Kỳ nói: “Nếu như muốn bỏ, đương nhiên không thể để cho bọn họ biết.”
“Âm thầm phá bỏ?” Vu Tĩnh Lan hỏi.
Lưu Mộng Kỳ nói: “Đúng vậy, dù sao cũng chỉ có một số người trong chúng ta biết chuyện này. Nếu chúng ta không nói ra thì người trong gia đình họ cũng không thể biết được. Mang thai chưa được bao lâu thì phá bỏ cũng sẽ không hại quá nhiều đến cơ thể. “
Ánh mắt của ba người đều rơi vào Nhạc Thanh Dao, chờ cô bày tỏ thái độ.
Nhạc Thanh Dao đầu óc rối loạn. Điều này quá là quá đột ngột, cô không kịp chuẩn bị.
Lưu Mộng Kỳ thở dài, “Nhạc Thanh Dao, nói nghe này, nếu cậu từ bỏ sự nghiệp đang phát triển mạnh mẽ hiện tại, sau này nhất định sẽ hối hận.”
La Hương Di nói: “Mộng Kỳ nói đúng. Các em đã từng thấy rất nhiều số phận của những nữ minh tinh được gả vào gia đình giàu có. Bây giờ có thể nghe lời em. Nhưng khi em già đi và không còn đẹp nữa, em thấy anh ta còn có thể tốt với em không? Với đà hiện tại, chỉ cần làm việc chăm chỉ trong một năm rưỡi, bản thân em chính là một người giàu có. “
Nhạc Thanh Dao im lặng một lúc lâu, “Em sẽ nói chuyện với Chính Vũ.”
La Hương Di hít một hơi thật sâu, “Anh ta cũng có phần, nói chuyện cũng được, nhưng trước khi có quyết định thì không thể để giới truyền thông phát hiện ra.”
“OK em biết.”
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Khi về nhà vào buổi tối, Tiêu Chính Vũ vẫn chưa trở về, Nhạc Thanh Dao hỏi: “Bác gái ơi, Chính Vũ đâu ạ?”
“Hôm nay nó phải dự tiệc nên sẽ không về ăn tối.” Chu Huệ Tâm đứng ở bàn ăn ra hiệu với cô, nói: “Nào, qua ăn tối.”
Nhạc Thanh Dao không muốn ăn, một là vì phản ứng ốm nghén của cô rất nặng, hai là vì cô không có cảm giác thèm ăn.
Chu Huệ Tâm nói: “Vậy thì qua uống một bát canh để giữ ấm và bồi bổ dạ dày.”
Nhạc Thanh Dao không thể từ chối, vì vậy cô bước tới và ngồi xuống.
Chu Huệ Tâm cười dịu dàng bưng bát canh cho cô, “Còn nóng, từ từ uống đi.”
“Vâng.” Thực ra, Chu Huệ Tâm và Tiêu Kim Vĩ đều rất tốt. Nếu họ biết cô có thai, họ sẽ rất hạnh phúc, nhưng Nhạc Thanh Dao không thể nói với họ. Bản thân cô còn chưa suy nghĩ kĩ, sợ rằng cô cho họ hy vọng rồi lại làm họ thất vọng.
“Mới qua Tết, chỗ cháu có bận không?” Chu Huệ Tâm hỏi.
Nhạc Thanh Dao cúi đầu uống canh, ngẩng đầu lên, “Hiện tại vẫn ổn, đoán chừng tháng ba sẽ bắt đầu bận.”
Cô không có nhiều hoạt động trong tháng 2. Thông báo quan trọng nhất là vai phụ trong phim điện ảnh “XXX” của đạo diễn nổi tiếng trong nước Lưu Hi. Nhờ sự nổi tiếng của “Ánh rạng đông ngày sau”, cũng là để tăng thêm độ nổi tiếng cho bộ phim, Lưu Hi đã đặc biệt mời Nhạc Thanh Dao, người đang rất được yêu thích gần đây đóng vai phụ. Tuy không có nhiều cảnh quay nhưng Nhạc Thanh Dao cảm thấy rất vinh dự khi được tham gia một bộ phim mà đội ngũ diễn viên chính đều là những bậc lão làng nổi tiếng.