Vô Song tìm thấy Mộ Dung Nguyệt trên đường vào cung.
Áo khoác đỏ thẫm của nàng đã phủ trắng tuyết rơi, lang thang không có mục tiêu đi về phía trước.
Vô Song cũng rất sợ hãi vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, phát hiện cả người nàng đã lạnh đến đông cứng.
“Nguyệt Nhi, chúng ta mau trở về.” Vô Song làm y nữ tất nhiên biết rõ, nếu Mộ Dung Nguyệt còn tiếp tục bị lạnh như vậy sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Vô Song lập tức gọi một đám cung nhân tới lấy ô che và túi sưởi, cuối cùng đưa theo Mộ Dung Nguyệt về Lạc Anh Điện.
Rót cho Mộ Dung Nguyệt hai chén canh gừng mới để nàng nằm xuống. Chỉ là, dáng vẻ nàng lúc này thất hồn lạc phách, đứng dưới trời tuyết lâu như vậy, không sinh bệnh cũng khó.
Không ngoài dự liệu, màn đêm buông xuống, Mộ Dung Nguyệt bắt đầu sốt cao.
Vô Song cũng nghe nói chuyện Cố Hành muốn cưới Thánh nữ Vu Quốc, nhưng nàng ấy không rõ, Cố Hành đang nổi điên cái gì.
Nhưng mà lúc này nàng cũng không rảnh để hỏi vấn đề này, Vô Song kê đơn thuốc, lại dùng nước ấp giúp Mộ Dung Nguyệt lau mặt.
“Cố Hành ca ca...”
Mộ Dung Nguyệt sốt cao một đêm, cũng nói mớ suốt đêm.
Ngày thứ hai, trán Mộ Dung Nguyệt vẫn nóng bừng.
Vô Song cũng biết bệnh này không nhẹ, cho dù hạ sốt nhưng tâm bệnh sẽ không bao giờ khỏi.
Mãi cho đến đêm thứ hai, Mộ Dung Nguyệt mới bừng tỉnh từ trong mộng, còn nôn ra một ngụm máu tươi.
“Vô Song đại phu, công chúa... hộc máu.”
Vô Song mới cầm chén thuốc ra khỏi phòng bếp đi tới nơi đã nhìn thấy máu trên mặt đất.
“Mau tới phủ tướng quân, mới Âu Dương Hư đại nhân.” Vô Song vội nói.
Chỉ nghe Mộ Dung Nguyệt suy yếu nói, “Vô Song, muội không có việc gì, đừng đi quấy rầy người ta.”
Vô Song chạy đến trước giường, vội vàng bắt mạch giúp Mộ Dung Nguyệt, nàng đã hạ sốt, mạch tượng suy yếu nhưng cũng vững vàng.
Vô Song đút Mộ Dung Nguyệt uống thuốc, chỉ thấy nàng yếu ớt lắc đầu.
“Vô Song, vừa rồi muội mơ thấy, Cố Hành ca ca... thành thân.”
“Công chúa, bây giờ thân thể người suy yếu, chớ nên lo âu.” Vô Song sợ tâm bệnh Mộ Dung Nguyệt quá nặng, chỉ sợ nếu tiếp tục như vậy cả thân thể sẽ suy sụp mất.
“Cố Hành ca ca mặc hỉ phục đỏ rất đẹp.” Mộ Dung Nguyệt vẫn tiếp tục nói.
“Nhưng mà... tân nương của huynh ấy... không phải ta.”
“Công chúa...” Vô Song không biết nói gì trấn an nàng.
“Muội đứng ở đó nhìn đèn đuốc rực rỡ, huynh ấy có giai nhân ở bên... Muội có phải nên tới chúc mừng một tiếng không?”
“Nhưng muội cứ đứng đó, không có cách nào đi tới trước mặt huynh ấy... khụ khụ...” Mộ Dung Nguyệt nói rồi cầm lấy ngọc bội đồng tâm si ngốc nhìn.
“Công chúa, bây giờ quan trọng nhất chính tĩnh dưỡng thân thể cho tốt.”
“Vô Song, muội biết rồi.”
Mộ Dung Nguyệt uống xong thuốc Vô Song đưa tới, nàng biết Cố Hành không yêu nàng, không thèm để ý nàng nhưng vẫn còn người khác quan tâm nàng.
Trước khi mẫu phi đi cũng hi vọng nàng có thể bình an một đời.
Mộ Dung Nguyệt dưỡng bệnh nửa tháng, cuối cùng sức khoẻ cũng ổn định, nửa tháng này, hắn không tới thăm nàng dù chỉ một tuần.
Mộ Dung Nguyệt nhớ tới trước đây, bởi vì chính vụ bận rộn, nửa đêm Cố Hành vẫn sẽ tới gặp nàng, nhưng bây giờ hắn không tới nữa, cũng không bao giờ tới nữa.
*
Vô Song khuyên nàng ra cung giải sầu, cả Thịnh quốc từng là Cố Hành đưa theo nàng đi chơi.
Cũng không biết đi đâu, xe ngựa ngang qua phủ tướng quân.
“Dừng xe.”
Xa phu cũng không dám chống lại ý của công chúa, vội ngừng lại.
Mộ Dung Nguyệt xuống xe, nhìn phủ tướng quân trang nghiêm uy vũ, nơi này sắp tới sẽ kết đèn giăng hoa đúng chứ.
Cố Hành cũng vừa từ cung ra, thấy thiếu nữ đứng trước phủ tướng quân.
Không biết tại sao, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác như đã từng quen biết.
Tựa như ngày đó thấy nàng trên nền tuyết trắng, trái tim cũng trở nên đau đớn.
Hắn và Chiêu Hoa công chúa trước đây rất thân thiết sao?
Mộ Dung Nguyệt không nhìn thấy Cố Hành, nàng cũng biết mình không nên tiếp tục ở đây, nàng biết, sau này sẽ có người chờ hắn về nhà, hắn không cần nàng nữa.
Cố Hành nhìn bóng dáng kia xoay người vào trong xe ngựa, trong ngực cảm giác như bị khoét đi một lớp thịt.