Từ cái ôm trong tẩm điện Mộ Dung Nguyệt kia, Cố Hành cảm thấy tình hình của mình ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Cái ôm này đối với Cố Hành mà nói cũng không phải phát tiết dục vọng mấy năm nay, mà càng như dụ hoặc không ngừng lướt qua.
Thiếu nữ vẫn thơm tho mềm mại như vậy, nhưng lại không giống như khi nàng còn nhỏ, mà là một loại hấp dẫn quyến rũ. Không phải hắn chưa từng gặp qua dụ hoặc, bằng tuổi hắn, nhiều con cháu thế gia cũng đã nuôi dưỡng đào kép bên ngoài, từ sau khi hắn thắng trận thành danh, càng không thiếu quan viên trong triều muốn có quan hệ với hắn, hận không thể đưa nữ nhi vào phủ tướng quân. Nhưng những người đó, Cố Hành đều không cần, hắn chỉ cần một mình Mộ Dung Nguyệt, người đó sớm đã khắc sâu trong trái tim hắn rồi.
Cái ôm này đối với Mộ Dung Nguyệt cũng rất kỳ lạ. Từ khi nàng trưởng thành, người ôm nàng thân mật như vậy cũng chỉ có mẫu phi, nhưng sự ấm áp của Cố Hành ca ca mang lại không giống với mẫu phi, trên người hắn có hơi mát lành lạnh, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy, ở trong lòng Cố Hành ca ca, trái tim nàng đập nhanh vô cùng, giống như một giấc mộng vậy, không hề chân thật chút nào...
Mà bây giờ, Cố Hành nhớ Mộ Dung Nguyệt đến phát điên. Hắn nhắm mắt lại nhớ tới nụ cười ngọt ngào của nàng với hắn, nhớ tới nàng gọi hắn là Cố Hành ca ca...
Đêm nay, Cố Hành từ chối hết lời mời của các hoàng tử và quan viên, một mình hắn luyện kiếm dưới trăng, mỗi một chiêu thức cũng không thể xua tan nổi bóng dáng thiếu nữ ở trước mắt hắn, hắn thật sự sắp nhập ma rồi.
Một lần luyện chính là ba canh giờ, Cố Hành trở về phòng tắm gội rồi đi ngủ.
*
Cố Hành nhìn thấy Mộ Dung Nguyệt không biết xuất hiện từ lúc nào ở mép giường mình.
“Cố Hành ca ca, ta lạnh.”
Nghe thấy những lời này, Cố Hành không nói gì ôm nàng vào ngực, hương vị của nàng vô cùng ngọt ngào.
Ôm một hồi lâu, Cố Hành cố gắng khắc chế sự xao động của mình. Rồi lại nghe được —
“Cố Hành ca ca, ta nóng quá.”
“Chúng ta cởi quần áo ra, sẽ không nóng nữa.” Cố Hành ra vẻ trấn tĩnh nói. Rõ ràng lúc trên chiến trường hắn chưa từng như vậy bao giờ.
Vì thế —-
Hắn duỗi tay lột bỏ từng kiện áo ngoài của thiếu nữ rồi đến đai lưng, rất nhanh chỉ còn lại chiếc áo yếm. Nguyệt Nhi thật sự rất đẹp, nơi no đủ chống đỡ dưới áo yếm có thể nhìn thấy khe rãnh rất sâu.
Ngay lúc Cố Hành như ma xủi quỷ khiến muốn cởi bỏ tấm áo yếm ngăn cách cảnh đẹp mỹ lệ kia, hắn tỉnh!
Dưới thân là một mảnh ướt đẫm.
“Đáng chết.” Cố Hành đứng dậy tắm rửa, sắc trời còn sớm, trước khi vào triều, có lẽ hắn nên tới nhìn thiếu nữ mình yêu một chút.
Cố Hành ngựa quen đường cũ vào trong tẩm điện của Mộ Dung Nguyệt, mấy ngày nay nàng không được ngủ ngon, bây giờ vẫn còn ngủ say.
Cố Hành không kìm được chính mình, dùng tay khẽ vuốt ve khuôn mặt kiều nộn của nàng, làn da thiếu nữ rất trắng, tựa như một khối ngọc hòa điền.
Lòng bàn tay xẹt qua đôi môi đỏ mọng của nàng, dừng lại một lát. Cố Hành cẩn thận cúi người hôn xuống, hắn cũng không dám thâm nhập quấy rầy giấc mộng ngọt ngào của nàng, chỉ là hôn nhẹ một cái, giống như lông chim xẹt qua trong lòng hắn, hắn sợ dục vọng trong lòng sớm hay muốn cũng sẽ khiến nàng tổn thương.