Mãi cho đến khi Mộ Dung Nguyệt nằm trên giường mình, cô vẫn không thể tin nổi là vừa rồi mình và Cố Hành hôn môi.
Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ, hoàn toàn không học vào đầu, bảo sao người ta thường nói yêu sớm ảnh hưởng học tập.
Nhưng bọn họ tính là quan hệ gì chứ? Bạn học? Người yêu? Hay chỉ là đối tượng phát tiết dục vọng?
Vừa rồi Cố Hành hôn cô xong, xoá đầu giống như muốn ôm cô, cuối cùng lại đi rồi.
Mộ Dung Nguyệt không biết, Cố Hành muốn tiếp tục hành động cả mình, nhưng lại sợ doạ tới cô.
Cho nên, Mộ Dung Nguyệt không phát hiện, Cố Hành là chật vật 'chạy trối chết'.
Ngũ Song đến thăm chú và dì, lên lầu phát hiện Mộ Dung Nguyệt ôm gấu bông ngây ngốc.
Thiếu nữ hoài xuân động lòng người, làn da Mộ Dung Nguyệt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt phiếm hồng càng thêm thanh thuần diễm lệ.
“Nguyệt Nhi?” Ngũ Song vẫy tay trước mặt Mộ Dung Nguyệt.
“Chị họ.” Mộ Dung Nguyệt ngẩng đầu đầu đối diện với chị họ đang quan tâm mình.
Ngũ Song nhìn dáng vẻ kia của em họ mình, chẳng lẽ có liên quan tới anh chàng đẹp trai chân dài vừa rồi sao? Một màn vừa rồi quả thực khiến Ngũ Song tưởng tượng đang có đoàn làm phim quay phim thần thượng vậy.
Chỉ là cô ấy đứng ở phố đối diện, cũng không thấy rõ dáng vẻ cô gái trong lòng anh đẹp trai.
Nhưng mà, đến tám chín phần chính là Nguyệt Nhi.
“Nguyệt Nhi, mau nói cho chị, chủ nhân chiếc khăn Burberry lần trước là ai?” Khuôn mặt Ngũ Song tò mò, nếu cô ấy đoán không nhầm, em rể họ cũng quá đẹp trai, còn hơn cả mấy minh tinh nổi tiếng!
“Hả? Là bạn học của em thôi.” Mộ Dung Nguyệt cũng không rõ tại sao Ngũ Song lại hỏi chuyện này, cô nhìn điện thoại, muốn nhắn tin cho Cố Hành nhưng lại không biết nên nói gì.
Một tin nhắn gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ nhiều lần.
Mộ Dung Nguyệt, mày thật là vô dụng.
Một câu về đến nhà chưa mà cũng không dám nhắn.
Bên này, Ngũ Song không nhìn ra nội tâm phong phú của em họ mình, cô ấy chỉ có chút lo lắng, dù sao em họ cô cũng vẫn là một tờ giấy trắng, chưa từng yêu ai cả.
“Nguyệt Nhi, có đôi khi hưởng thụ điều tốt đẹp cũng quan trọng, nhưng em cũng phải học cách bảo vệ bản thân mình.
Mộ Dung Nguyệt không thể hiểu được cách nói trừu tượng của Ngũ Song, cái hiểu cái không gật đầu, trong lòng chỉ có Cố Hành.
*
Lúc này, Cố Hành còn đang tắm nước lạnh.
Chết tiệt, vừa rồi suýt chút nữa anh tiếp tục chuyện đó với thiếu nữ.
Khóe miệng tự như còn lưu lại hương thơm ngọt ngào của cô, nghĩ tới phản ứng của thiếu nữ, cô không từ chối anh, dưới thân ngày càng cứng.
*
Ngũ Song thấy em gái cả đêm thất thần, cầm điện thoại rồi lại buông, buông rồi lại cầm lấy.
Đúng là dáng vẻ rơi vào lưới tình.
Nhưng mà, đối mặt với một người đẹp trai như vậy, không rung động cũng khó.
“À, tháng sau Ngũ Trì về nước rồi. Mẹ chị nói đến lúc đó, hai nhà chúng ta sẽ tụ tập với nhau.” Ngũ Song nhớ tới lời mẹ mình nói.
“Tiểu Trì sắp về rồi, thật tốt, hai đứa cũng đã lâu rồi không chơi với nhau.”
Ngũ Trì, anh họ Mộ Dung Nguyệt, em trai Ngũ Song.
Tuy rằng không phải con trai ruột của dì cô, nhưng từ trước đến nay dì luôn đối xử với anh ấy như con trai ruột, Mộ Dung Nguyệt và Ngũ Trì cũng coi như cùng nhau lớn lên, ba người vô cùng thân thiết.
Ba năm trước, Ngũ Trì lấy được học bổng xuất ngoại du học, bây giờ cuối cùng cũng 'áo gấm về làng'.
Nhưng mà, bây giờ điều gì Mộ Dung Nguyệt cũng không nghe vào đầu, trong đầu cô bây giờ vô cùng hỗn loạn.
Mãi cho đến trước lúc đi ngủ, điện thoại kêu lên một tiếng.
Là tin nhắn của Cố Hành.
Cố Hành: [Đồ ngốc, ngủ sớm chút đi, làm xong bài thi rồi anh sẽ phân tích câu sai giúp em.]
Mộ Dung Nguyệt nhìn một câu đơn giản như thế, cũng không nhìn ra ý tứ gì khác.
Sau đó cô ôm điện thoại đi ngủ.
Cố Hành nhìn điện thoại nửa ngày không có động tĩnh, nghĩ tới cô nhóc kia đã ngủ rồi, thật muốn bây giờ có thể ôm cô đi vào giấc ngủ mà.