Vừa Yêu Vừa Sủng

Chương 40: Chương 40: Không Phải Sợ




Lần nào cũng vậy, kỳ sinh lý của Mộ Dung Nguyệt đau nhất là vào ngày đầu tiên.

Trước kia cô sẽ chườm nóng bụng hoặc nấu nước đường đỏ uống, nhưng đôi khi nữa đêm đau đến tỉnh lại.

Bây giờ có Cố Hành cẩn thận chăm sóc, Mộ Dung Nguyệt ngủ rất ngon. Ngày hôm sau đã hoàn toàn không có việc gì.

Cũng sợ là cô quá mệt mỏi, ngày hôm sau Cố Hành phân phó chú Chung lái xe tới đưa hai người đi học, ngày thường của hành rất ít khi sai chú Chung làm việc này việc nọ, nếu đã tới thành phố khác cũng muốn sống độc lập một mình.

Cho nên, khi chú Chung nhìn thấy Cố Hành nắm tay cô cười đến vui vẻ xuống dưới cuối cùng cũng hiểu tại sao.

Cô gái bên cạnh thiếu gia đúng là một người rất xinh đẹp, ông làm ở Cố gia nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy Cố Hành quan tâm ai như thế, ngay cả Liễu Mộng tiểu thư tiểu thư cũng chỉ khách khí như bạn bè mà thôi.

Mộ Dung Nguyệt gật đầu cười xem như chào hỏi chú Chung, cô cảm thấy ở thành phố H, ông cũng xem như là một trong số ít người thân của anh.

Cô vẫn rất muốn hiểu thêm về anh hơn nữa.

Mộ Dung Nguyệt ngồi trên ghế da Maybach, đầu dựa vào vai Cố Hành, vẫn buồn ngủ.

“Không được, sắp tới trường rồi.” Cô muốn xuống xe ở ngã tư trước trường học, dù sao đến trường cùng một xe với anh cũng quá khoa trương rồi.

Chung cư Cố Hành vốn cách trường không xa, tới ngã tư xuống xe là vừa

Mộ Dung Nguyệt nhìn quanh bốn phía không thấy có ai, vội vàng xuống xe đang chuẩn bị vẫy tay tạm biệt Cố Hành.

Lại thấy đôi chân dài của anh cũng bước xuống.

“Chúng ta cùng nhau đi học.”

Nói rồi, Cố Hành nắm lấy tay cô, cùng nhau đi bộ tới trường.

Vì bộ mặt thành phố mà lãnh đạo thành phố H cho trồng không ít loại hoa anh đào giống như Nhật Bản ở hai bên đường.

Bởi vì độ ấm thích hợp hoa anh đào nở vô cùng xinh đẹp, thanh nhã.

Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa anh đào màu hồng nhẹ bay đầy trời, Mộ Dung Nguyệt đi sau Cố Hành, tay được anh nắm lấy, cô ngẩng đầu nhìn anh trái tim đập loạn.

Chỉ thấy Cố Hành đưa tay bắt lấy vài cánh hoa.

Mộ Dung Nguyệt nghe anh thấp giọng nói, “Vẫn là môi Nguyệt Nhi mềm hơn.”

Khuôn mặt cô đỏ bừng, cúi đầu theo sau Cố Hành vào trường học.

“Bạn học Cố, hôm nay tới sớm vậy.”

Đây là giọng của cô giáo chủ nhiệm khoá, mỗi lần xuất hiện lại khiến học sinh lo sợ không thôi, Mộ Dung Nguyệt tránh ở sau lưng Cố Hành, trong lòng mặc niệm, cô không thấy em, không thấy em, không thấy...

“Chào cô Hứa ạ.” Cố Hành lễ phép chào hỏi.

“Bạn học này là...?” Cô giáo Hứa nổi tiếng là sát thủ tiêu diệt yêu sớm, học sinh nhìn đã muốn trốn gấp.

“Em chào cô ạ.” Mộ Dung Nguyệt nhỏ giọng.

“Hai đứa?” Hứa Nghiêm nhìn Cố Hành, dáng vẻ khó tin muốn nói lại thôi.

Trong đầu Mộ Dung Nguyệt hiện lên một loạt lý do thoái thác, cô đang muốn giải thích.

Lại cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hoàn toàn được Cố Hành ôm vào trong ngực.

“Thưa cô, em xin lỗi, chúng em đi trước đây.” Nói xong rồi ôn Mộ Dung Nguyệt vững vàng rời khỏi.

Hứa Nghiêm nhìn dáng vẻ Cố Hành tiêu sái rời đi, thầm phục chỉ số mắt mình, trong lòng nói, bạn học Cố không hổ là học sinh đầu bảng, đức trí thể mỹ đều toàn diện, lại còn thích giúp đỡ mọi người. Bạn học nữ vừa rồi nhìn là biết sức khỏe không tốt, còn không ngại ôm bạn tới phòng y tế, thật là muốn tuyên dương đại hội học sinh một lần.

“Cố Hành, mau buông em xuống.” Trái tim Mộ Dung Nguyệt như sắp nhảy ra ngoài.

Đây là hành động thần tiên gì vậy, mắt cô bị sao vậy, không tới bắt bọn họ sao???

Nhưng Cố Hành không có ý muốn buông Mộ Dung Nguyệt ra.

Anh ôm cô vào một phòng học không người, đặt cô lên bàn học, lập tức hôn lấy miệng nhỏ đang muốn nói chuyện của cô.

“Ưm...” Rất thích anh hôn cô.

Giờ phút này, tuy Mộ Dung Nguyệt lo lắng nhưng vẫn không tự chủ được chìm đắm trong nụ hôn của Cố Hành, khoang miệng ấm áp, còn có hương vị bạc hà, càng muốn nhiều hơn.

Thiếu nữ nhắm mắt lại, lông mi cong vút tựa như cánh bướm.

Tiểu huyệt tối qua không mấy dễ chịu trong nháy mắt ướt đẫm, cũng may có lót băng vệ sinh...

“Nếu không phải là thời kì đặc biệt, bây giờ anh thật sự muốn 'làm' em ngay tại đây.” Nụ hôn kết thúc, Cố Hành cũng đã không thở nổi.

Anh ôm chặt cô vào ngực, hốc mắt Mộ Dung Nguyệt đã ướt át duối tay níu lấy đồng phục của anh. Anh biết cô sợ có người phát hiện ra quan hệ của bọn họ, nhưng Cố Hành cũng có rất nhiều cách để bảo vệ mối quan hệ này, bảo vệ cô.

Chỉ là anh quá để ý tới cô, trừ việc rời khỏi anh, chuyện khác cô muốn sao cũng được.

“Đồ ngốc, có anh ở đây, em sợ gì.”

Nghe được lời nói kiên định và nghiêm túc của anh, cô cảm thấy vô cùng an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.