(Tuyến thời gian của chương này sau chương 2)
Lạc Anh Điện, cuối cùng hai người cũng kết thúc cuộc hoan ái.
Trong lúc Mộ Dung Nguyệt ngủ mơ màng nói mê, Cố Hành nghe thấy nàng nói, Nguyệt Nhi chỉ là của Cố Hành ca ca, trong lòng vô cùng thỏa mãn, đây là mơ thấy lần trước hai người hiểu lầm nhau ở Vân Lai sao?
“Tiểu nha đầu, nói xem muội nhớ ta bao nhiêu chứ?” Giọng nói gợi cảm của Cố Hành dụ dỗ thiếu nữ.
Ba năm nay, hai người thật ra chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Mộ Dung Nguyệt ôm chặt Cố Hành, mơ mơ màng màng nói, rất nhớ rất nhớ.
Cố Hành lấy ngọc bội đồng tâm ra, đây là thứ Quốc công phu nhân, cũng chính là mẫu thân Cố Hành cho hắn.
Đây là bảo vật gia truyền của Cố gia, là khối ngọc bội từ hồi Thương Chu, chỉ truyền cho con dâu tương lai, khi Cố Hành nhận lấy nó từ chỗ mẫu thân đã nghĩ muốn đưa cho nàng.
Đại lục Áo Định đang đứng trước thời kỳ rung chuyển, Thịnh Quốc cường thịnh phát triển, cảnh tượng phồn hoa bậc nhất.
Nơi biên cảnh tuy rằng phồn vinh nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra xích mích.”
“Ba ngày sau, ta phải xuất chinh tới Vu Quốc.” Mỗi lần Cố Hành về tới sẽ gặp mặt hoàng thượng một chút, trừ gặp hoàng thượng, điều hắn làm hầu như là đè Mộ Dung Nguyệt lên giường vận động một chút.
Nghe thấy Cố Hành lại sắp phải đi, Mộ Dung Nguyệt vừa mới tỉnh lại cũng thấy trống vắng trong lòng.
“Cố Hành ca ca...” Mộ Dung Nguyệt không muốn hắn đi, rõ ràng đã ly biệt nhiều lần nhưng lần nào cũng khiến nàng cảm thấy bất an.
“Vậy nên, trong ba ngày này, có phải Nguyệt Nhi phải đối với ta thật tốt không?” Cố Hành hướng dẫn từng bước, thiếu nữ của hắn mê người đến ngon miệng, mỗi giây mỗi phút ở bên nàng, trong đầu hắn chỉ có ý muốn chiếm hữu.
Mộ Dung Nguyệt tất nhiên nghe ra ý trong lời nói của Cố Hành, ba ngày này, nàng không cần phải xuống giường.
Sau khi được nàng cho phép, Cố Hành càng không chút cố kỵ nào mà yêu thương nàng.
Cuối cùng, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy eo mình sắp đứt đoạn, tiểu huyệt cũng sắp hỏng mất, quả nhiên là không thể đồng ý với yêu cầu của Cố Hành ca ca được.”
*
Tuy rằng Vu Quốc là một đất nước nhỏ nằm ở biên thùy phía Nam Áo Định nhưng cũng đã tồn tại gần 500 năm, nhiều năm như vậy mà chưa bị diệt vong cũng đã là nghị lực tồn tại, trong mắt nhiều người cũng đã là một điều bí ẩn.
Nghe đồn người cầm quyền tối cao chính là Thánh nữ Vu Quốc, có linh lực khống chế, phụ giúp cầm quyền chính là Đại tư tế, đây cũng là điểm khác biệt của Vu quốc với những quốc gia khác.
Mà lần này Cố Hành xuất chinh chính là phát hiện mật thám Vu quốc ở Nam cảnh, Thịnh quốc bây giờ là quốc gia cường thịnh nhất Áo Định, sau khi công thành được mấy đất nước nhỏ, vài nước lớn khác cũng đã đề nghị cắt đất đề giữ hòa bình.
Lần này Cố Hành muốn đi đánh Vu Quốc, tuy đây là nước nhỏ nhưng hắn cũng không khinh địch, thật ra từ ba năm trước hắn đã bắt đầu thu thập tài liệu về Vu quốc, cũng có không ít mật thám trà trộn vào đó.
Cũng vì Vu quốc khác với những nước khác, lần này xuất chính, Cố Hành cũng triệu tập rất nhiều thuật sĩ tài ba ở dân gian, muốn đối phó với vu thuật của bọn họ.
Cùng ngày xuất chinh, Âu Dương Hư giúp Cố Hành bói một quẻ, đại hung.
Hắn ta sợ tới mức thắp hương bái phật, suýt chút nữa quỳ gối cầu xin Cố Hành đừng xuất chinh.
Cố Hành thấy Âu Dương Hư lo lắng sốt ruột, cũng biết do hắn ta lo lắng quá, nhưng hắn vẫn để Âu Dương Hư ở lại Thịnh quốc chăm sóc Nguyệt Nhi. Tuy rằng trong cung đã có Vô Song, nhưng chỉ sợ lần này xuất chinh một hai năm cũng chưa thể trở về, người hắn quan tâm cũng chỉ có Nguyệt Nhi mà thôi.
Cố Hành lăn lộn với Mộ Dung Nguyệt ba ngày, ngày xuất chinh đó, Mộ Dung Nguyệt vẫn thân tàn chí kiên chạy tới đưa tiễn Cố Hành, nhưng không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy hoảng hốt lạ thường.
Mộ Dung Nguyệt nhìn thân ảnh Cố Hành đi càng lúc càng xa, trong tay nắm chặt ngọc bội đồng tâm hắn đưa, hắn nói, lần này xuất chinh trở về, bọn họ sẽ lập tức thành thân, hắn muốn cưới nàng, vậy nên hắn nhất định sẽ bình an trở về.