Máy bay hạ dần tốc độ hướng xuống phi trường Queensland của Úc.Mạch Phu bác sĩ nâng mớ hành lý giản tiện, dùng dáng đi nghiêng sang bên phải độc nhất vô nhị, từng bước bước lại chỗ cho thuê xe của sân bay.Một thanh niên đã chờ sẵn ở đó, mặt đầy nét cười, nói: “Tiên sinh, có muốn làm một cuốc xe jeep phiên sơn việt lĩnh không?”Mạch Phu nói bằng cái giọng khàn khàn của mình: “Chỗ đó xa lắm đấy!”Thanh niên nói chắc nịch: “Không thành vấn đề, chỗ nào tôi cũng đi hết!”Mạch Phu trước kia do lo chỗ cần đến quá xa, chẳng xe nào chịu chở, chỉ có tự thuê xe, hiện giờ đã có người đưa tới cửa, đỡ cho mình cái khổ chẳng quen đường, làm gì chẳng chịu, bèn hỏi: “Ca Mộc Uy Nhĩ anh có chịu đi không?”Thanh niên sảng khoái: “Đương nhiên là chịu!”Chiếc xe jeep phóng trên đường như gió thổi chớp xẹt.Mạch Phu nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng lại không khỏi vạn phần hưng phấn, ngày thành công của kế hoạch chạy trốn càng lúc càng gần.Thanh niên nói: “Tiên sinh! Tôi biết rất rõ chỗ sa mạc Ca Mộc Uy Nhĩ này, ông cần đến nơi đó à?”Mạch Phu thuận miệng đáp: “Tôi muốn tới nông trường Sáng Thế ở cao nguyên Ba Khắc Lợi phía bắc Ca Mộc Uy Nhĩ. Xin lỗi! Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”Chiếc xe tiếp tục hành trình, xuyên qua rừng mưa, chạy tròng trành lắc lư trên con đường đầy bùn nhão, Mạch Phu không khỏi vui mừng vì mình đã ngồi trên chiếc Jeep này.Chiếc xe đột ngột dừng lại.Mạch Phu ngạc nhiên mở mắt ra, kêu lên: “Chuyện gì vậy?”Thanh niên quay lại, kính cẩn nói: “Xin lỗi! Có vị bằng hữu muốn đi nhờ xe.”Mạch Phu bực tức: “Chuyện này làm sao có thể…”Cửa xe bị kéo ra, một người thò đầu vào.Mạch Phu giận dữ nhìn về người đó, đột nhiên kinh ngạc há hốc mồm ra.Ông nhìn thấy chính mình.Một người giống hệt ông đang muốn chen vào xe. Nén cơn đau trên vai, ông ta nhìn về chỗ đau, một cây kim thò ra.Ông muốn kêu, nhưng phát hiện ra đầu lưỡi đã không nghe lệnh mình nữa, thanh âm vốn có đã trốn đâu mất, ý thức cũng dần dần mơ hồ theo, mất hết tri giác.Nhìn Mạch Phu bác sĩ đã hôn mê, Lăng Độ Vũ, kẻ hóa trang thành ông ta cười nói: “Bằng hữu! Hy vọng ở trong tù ông có thể kiếm được cơ hội tái sinh.”Thanh niên lái xe kì quái nói: “Long Ưng! Làm sao tôi lại không thấy anh bắn kim thuốc mê vậy nhỉ?”Lăng Độ Vũ giơ cẳng tay phải lên nói: “Anh nhìn này, chỗ cơ thịt này là giả đấy, chỉ cần tôi ấn khuỷu tay về phía trước, kim thuốc mê liền có thể bắn ra, tốt rồi, mọi thứ cứ theo kế hoạch mà làm!”Nước lũ từ sông tràn qua mặt đường, nước từ bên dưới không ngừng tràn lên, chiếc xe Jeep xông qua bắn ra bọt nước đầy trời, dưới ánh mặt trời nóng bỏng tạo ra hàng loạt những cầu vồng tạm thời nhưng đẹp mắt.Sau bảy giờ xe chạy, Lăng Độ Vũ đã đến vùng biên giới hoang vu của sa mạc. Đối với việc có một thôn xóm nhỏ có khói nấu ăn bốc lên, đã là chuyện của ba tiếng đồng hồ trước. Tại hòn đảo ở nam bán cầu này, có một loại yên tĩnh như hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.Trên lớp cỏ trong rừng mưa hai bên, mỗi mỗi đều có những đống đất hình tròn nhô cao lên, cho thấy đó là vương quốc của kiến, đấu tranh và hiểm ác của nhân gian, một điểm cũng không thể chạm vào quốc độ của bọn chúng, nhưng nếu văn minh nhân loại mở rộng thêm một bước, bọn chúng lại trở thành vật hi sinh. Con người không chấp nhận những sinh mệnh khác có biên giới riêng của chúng.Một bảng chỉ đường trên đường làm tâm thần đang rong ruổi của Lăng Độ Vũ bị kéo trở về với thực tại, tấm bảng dựng đứng trên một nhánh đường rẽ nghiêng, viết: “Sáng Thế nông trường, không tiếp khách ghé thăm”, hài hước là nhánh đường rẽ này lại to hơn so với đường chính.Chiếc xe jeep chạy tới, chẳng bao lâu cảnh vật trước mắt rộng rãi sáng sủa ra, hiện ra một thung lũng rộng lớn, bốn bên là dãy núi vây quanh, trên thung lũng phân bố rải rác những kho hàng, kho lương thực, phòng ốc, tháp nước, hàng trăm con trâu, dê gặm cỏ khắp nơi, những con Kangaroo hình dáng to lớn quay đầu lại, cảnh giác nhìn kẻ xâm nhập là anh.Lăng Độ Vũ dừng lại trước cửa cổng, cạnh cửa dây thép giăng dài về hai bên.Một người đàn ông trung niên mang đầy đủ dáng dấp của nông dân Úc châu, mở cổng đón nói: “Mạch Phu bác sĩ, còn nhận ra tôi không? Không thấy ông ít ra cũng cả năm rồi đấy!”Lăng Độ Vũ giảm đi một nửa gánh nặng, lấy giọng khàn khàn của Mạch Phu càu nhàu một tiếng: “Người đến đã đủ chưa?” câu này đã biểu lộ thái độ trầm mặc ít nói của Mạch Phu, tránh được rắc rối do không nhận ra được đối phương, vừa thuận tiện thám thính tình hình.Người đó nói: “Ông là người cuối cùng đấy, hy vọng kế hoạch tiến hành như mong đợi” chẳng chút nghi ngờ mở lớn cổng ra.Chiếc xe jeep của Lăng Độ Vũ chạy thẳng vào, nông trường rộng lớn thế, nhưng nhìn lại chẳng thấy ai cả, không khỏi thầm kêu khổ, chiếc xe của mình phải chạy đi đâu? Nếu là Mạch Phu bác sĩ hoặc giả còn biết, chứ anh là hàng giả mà.Đang lúc do dự, thì ở một kho hàng lớn cách vài trăm mã phía bên trái, có người đẩy cửa bước ra, từ xa vẫy anh gào lớn: “Điện não cuồng nhân, cuối cùng cũng đến rồi hả?” trong lời nói có sự thân thiết của lão bằng hữu lâu năm.Gánh nặng của Lăng Độ Vũ vừa buông xuống đã lại nhấc lên, ứng phó với lão bằng hữu thâm giao của Mạch Phu, chỉ cần không cẩn thận một chút là lộ tẩy hết ngay. Huống chi anh ngay cả đối phương là ai, gọi bằng gì cũng không biết. Nhưng lúc này đã thành thế cưỡi hổ, chỉ còn biết chạy xe đến.Chiếc xe dừng lại bên cạnh người đó, sau khi nhìn người đó xong, Lăng Độ Vũ hầu như muốn reo lên vì mừng rỡ, dáng người phục phịch, khuôn mặt tròn luôn tươi cười làm cho cặp kính gọng vàng dường như có thể rớt bất cứ lúc nào, chính là kẻ trong nhà có ác thê, chuyên gia hỏa tiễn mất tích, Bạch Lại Nhân bác sĩ.Lăng Độ Vũ trừng mắt dưới cặp kiếng hóa trang, mô phỏng cách chào hỏi bạn bè của Mạch Phu mà anh đã thấy trong ảnh, trong họng lầm bầm một tiếng, nhưng không nói gì.Bạch Lại Nhân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hứng khởi nói: “Đi! Trước tiên phải dẫn anh gặp thủ lĩnh, còn không chịu cho xe chạy?”Lăng Độ Vũ thầm kêu cứu mạng, xe rốt cuộc phải tới chỗ nào? Chỉ có thiên tài mới hiểu được, đáng tiếc thiên tài không phải là anh.Chiếc xe chuyển động.Lăng Độ Vũ trong lúc gấp gáp sinh mưu trí, dùng tiếng Anh đậm chất Ái Nhĩ Lan của Mạch Phu hỏi: “Thủ lĩnh thế nào rồi?”Bạch Lại Nhân chẳng chút nghi ngờ nói: “Thủ lĩnh tuy đã lấy được bộ phận đẩy, nhưng vì bị cảnh sát giết nhiều huynh đệ tỷ muội, người cũng biến đổi rất nhiều rồi.”Khi hắn nói đến thủ lĩnh, rất tự nhiên nhìn về tháp nước cao hơn ba mươi xích ở phía xa.Lăng Độ Vũ trong lòng thầm mừng, cho xe chạy về phía tháp nước.Bạch Lại Nhân tựa hồ đã quen với việc anh mười câu hỏi chín câu không trả lời, thao thao bất tuyệt nói về làm thế nào để trừ khử mọi khó khăn, thành công “Tái sinh hỏa tiễn”, lắp đặt thành công bộ phận đẩy mới cướp được, lại làm thế nào mà cải tiến nhiên liệu, Lăng Độ Vũ một chữ cũng không bỏ sót, nhưng trước sau vẫn không nắm được Tái sinh kế hoạch là chuyện gì.Hai người dừng xe trước tháp nước.Lăng Độ Vũ học theo dáng đi của Mạch Phu, cùng Bạch Lại Nhân dìu nhau bước vào tháp nước.Đáy tháp nước là một khoảng không gian hình tròn, thoạt nhìn lên trên, không có một thông đạo nào cả, nhưng Lăng Độ Vũ có thể nhìn thấy tối thiểu hai camera ẩn tàng rất tài tình, từ hai góc khác nhau chiếu tới anh và Bạch Lại Nhân.Ầm ầm!Mặt đất hình tròn đường kính hai xích, chuyển động xuống dưới, để lộ ra một cái thang cuốn bắc xuống dưới, hai người bước xuống thang, hơn mười bậc đưa đến một không gian khoảng hai trăm xích trở lại, nơi này tịnh chưa tới đáy, bởi vì đây chỉ là cửa vào của một cái thang máy, Lăng Độ Vũ thầm líu lưỡi, quy mô như vầy, đòi hỏi bao nhiêu nhân lực vật lực?Tư thế tay ấn gọi thang máy của Bạch Lại Nhân rất đặc biệt, ấn nhanh ba cái liên tiếp, thả tay ra, rồi lại ấn một cái lâu hơn. Lăng Độ Vũ ngầm ghi nhớ, Thánh chiến đoàn tất nhiên có kiểu vỏ bọc bảo mật khác thường, chỉ cần không chú ý một chút, liền bộc lộ thân phận ngay.Không hề có một đèn hiệu nào báo bên dưới còn bao nhiêu tầng, chỉ có tiếng thang máy kêu liên tục cả buổi, vẫn chưa thấy gì, có thể nhận thấy chỗ làm việc nằm sâu dưới lòng đất. Chỗ này đương nhiên không phải là cửa vào duy nhất, nhưng lại là thông đạo đương nhiên đến gặp Nạp Túy Nhân.Bạch Lại Nhân nói: “Thời gian qua thật nhanh, lại một lần nữa chỗ này xảy ra chuyện năm năm trước, chớp mắt đã đến lúc phát xạ Tái sinh hỏa tiễn. Tôi thường nghĩ, chúng ta có phải là những thằng ngốc không? Lại muốn ngày tận thế tới sớm.” Nói đến cuối cùng nụ cười trên gương mặt tươi cười của chuyên gia hỏa tiễn thu lại, ngữ điệu than thở.Lăng Độ Vũ phải một cơn khó chịu, người này nhìn ngang nhìn dọc gì cũng thấy không giống một kẻ điên hay tên khốn nạn, vậy cái gì bức hắn chạy vào đường này, khiến hắn vứt bỏ thành công và vinh dự đã có? Lòng nghĩ như vậy, miệng lại nói: “Còn có thể thay đổi việc làm sao?”“Cạch!”Cửa thang máy mở ra, Bạch Lại Nhân đi đầu, đồng thời gật đầu nói: “Đúng rồi, chúng ta không còn dư địa để lựa chọn, vì tương lai của nhân loại… vì tương lai của nhân loại…”Thang máy đi xuống, xuống khoảng năm mươi đến sáu mươi xích, thang máy dừng lại, cửa thụt sang hai bên, một đạo hành lang rất dài xuất hiện trước mắt.Lăng Độ Vũ muốn đợi Bạch Lại Nhân đi trước, nhưng Bạch Lại Nhân động cũng không động, lại kì quái nhìn về phía anh.Lăng Độ Vũ biết là không xong, tiên phát chế nhân hỏi: “Cái thằng cha Năng Ân đâu rồi?”Bạch Lại Nhân bừng tỉnh nói: “A! Lão bằng hữu chuyên đấu khẩu với anh đó, đang làm kiểm tra theo lệ ở kho lạnh, thằng cha cẩn thận đó mỗi ngày không tra đủ trăm lần, làm sao ngủ được, chờ anh xem thủ lĩnh xong, lại kiếm chúng ta uống tách cà phê.”Lăng Độ Vũ kêu khổ một tiếng, dùng nỗ lực cuối cùng nói: “Anh không cùng đi với tôi sao?” Không có hắn dẫn đường, cái chỗ quỷ này đúng là một bước cũng khó đi, kho lạnh lại chẳng biết là ở đâu.Bạch Lại Nhân lắc đầu nói: “Khỏi! Gần đây tôi rất sợ nhìn thấy ông ta, mắt ông ta tựa như nhìn thấu tim người. Đi nhanh đi! Ông ta nhất định đợi đến buồn bực không chịu nổi, mỗi người đến ông ta đều muốn nhìn mặt một cái.Lăng Độ Vũ miễn cưỡng bước ra khỏi thang máy, anh chờ cửa thang máy đóng lại, khẳng định thang máy đã đi xuống, trong lòng mới hơi yên, tuy không biết bên dưới còn mấy tầng, chí ít kho lạnh nằm ở phía dưới không còn nghi ngờ gì nữa. Tới đây chưa tới nửa giờ, lại biết được quá nhiều chuyện, như Tái sinh hỏa tiễn đã sắp bắn đi; sự tồn tại của kho lạnh, cái thứ chiếm cứ Nạp Túy Nhân mạo xưng Nạp Túy Nhân, hiện tại còn muốn gặp anh, chỉ cần khiến anh bộc lộ thân phận, cơ hội đào tẩu cơ hồ không còn nữa.Tiếng chân anh vang lên trên hành lang trống vắng, cuối cùng là một cánh cửa thép, không có một cái khóa nào, Lăng Độ Vũ đứng trước cửa, cơ hồ không tự giác đưa tay gãi đầu.Một giọng nữ vang lên: “Xin báo tên và mã số.”Lăng Độ Vũ biết rằng không do dự được, nói: “Mạch Phu bác sĩ, còn chưa có mã số.” Không phải chưa có mã số, mà căn bản là không biết mã số, hy vọng người mới đến chưa có số hiệu cũng nói như vậy.Giọng nữ vui mừng nói: “Thì ra là ông, thủ lĩnh đang chờ ông, nhất định có người nói với ông mã số cũ đã bỏ, mã số mới của ông là 258, mã số cuối cùng.”Qua xong cửa này, Lăng Độ Vũ lau mồ hôi trán, thay mã số có lẽ là biện pháp an toàn, trái lại cứu anh một mạng, nhìn lại nhân duyên của Mạch Phu ở chỗ này không tệ, chính mình được nhờ sự che chở của hắn.Tuy nói anh đã chuẩn bị, cảnh tượng đập vào mắt, vẫn khiến anh ngạc nhiên.Sau cánh cửa là một trung tâm điều khiển gần hai ngàn xích, mấy chục người nam nữ đang bận rộn làm việc, mỗi cách mỗi dạng máy móc, sánh kịp với bất kì trung tâm vũ trụ nào. Một bên trung tâm điều khiển đặt kính ngăn, bên ngoài lớp kính là không gian rộng lớn, một cái hỏa tiễn đứng thẳng, gần trăm công nhân mặc đồng phục xây dựng khung thép ở bên vách hỏa tiễn, làm công việc lắp ráp cuối cùng cho hỏa tiễn.Giọng nữ vừa rồi vang lên bên tai nói: “Đẹp chứ? Nó sẽ mang nhân loại đến một tương lai mới.”Lăng Độ Vũ thu hồi mục quang đang nhìn đài phóng hỏa tiễn uy phong lẫm liệt, đồng thời nhìn sang bên cạnh, nữ tử tóc vàng đón tiếp lúc nãy hưng phấn đến mức tiếu kiểm phát sáng, ngồi sau một cái bục truyền hình, kiểm soát cửa vào của anh, cho thấy năng lực tổ chức cao độ của Thánh chiến đoàn.Lăng Độ Vũ tỏ vẻ hưng phấn gật đầu.Nữ lang dùng tay ấn nút mở cánh cửa ở bên trái phòng điều khiển, nói: “Thủ lĩnh đang chờ ông.”Lăng Độ Vũ cảm ơn một tiếng. Băng ngang phòng điều khiển, đi vào phòng của Nạp Túy Nhân, dọc đường không ngừng có người chào hỏi anh, anh cũng đáp lại ra vẻ quen biết.Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng.Anh không chút chần chừ gõ cửa ba cái, ngừng một chút, lại gõ một cái. Anh không biết cách gõ cửa của Bạch Lại Nhân có dùng được ở đây không, chẳng qua không ngại làm thử.Một giọng nam trầm thấp vang lên: “Vào đi, Mạch Phu bác sĩ.”Lăng Độ Vũ đẩy cửa đi vào, vừa may chạm ngay ánh mắt như thiểm điện của Nạp Túy Nhân, năng lượng lạnh băng chảy vào trong thần kinh não của anh. Lăng Độ Vũ hoàn toàn cởi mở hết tâm thần đồng thời mãnh liệt dùng thân phận của Mạch Phu đem cảnh tượng Tái sinh hỏa tiễn vừa nhìn thấy chặn mạnh trong não, trong lòng mạnh mẽ khởi lên sự vui thích mà mong ngóng đối với tương lai đẹp đẽ của nhân loại, lại nghĩ đến cấu trúc bên trong của máy vi tính.Cảm giác lạnh băng biến mất.Nạp Túy Nhân nở một nụ cười, nói: “Ngồi.”Lăng Độ Vũ biết đã qua mọi nguy hiểm. Quái vật này tuy chiếm cứ Nạp Túy Nhân, nhưng cũng chịu ảnh hưởng những khuyết điểm nhân loại của Nạp Túy Nhân, ví dụ như lúc này không hề đề phòng anh. Giả như hắn lại tra xét kĩ một lần nữa, Lăng Độ Vũ nhất định không có chỗ trốn.Anh ngồi đối diện với Nạp Túy Nhân, anh đã chiếm được tín nhiệm sơ bộ của đối phương.Nạp Túy Nhân nhìn anh nói: “Công tác của anh rất tốt, những thay đổi đó làm cả kế hoạch dẫm lên con đường thành công, có thể nói như quả không có anh, hỏa tiễn không thể phát xạ vào ngày hôm sau.”Lăng Độ Vũ đến tim đập mạnh cũng không dám, trong não hết sức xây dựng sự hưng phấn đối với Tái sinh kế hoạch, nói giọng khàn khàn của Mạch Phu: “Tôi rất cao hứng, mộng tưởng của chúng ta sắp được thực hiện rồi.”Nạp Túy Nhân gật đầu nói: “Kế hoạch này do một tay tôi kiến lập, đến nay đã hai mươi lăm năm rồi, một đời của tôi đặt vào đây, cuối cùng tâm huyết cũng không bỏ phí, chỉ tiếc Phí Thanh, Ngải Toa và Hoành Sơn bọn họ không thể tham dự.”Lăng Độ Vũ ép buộc trong não mình một mảnh trắng trơn, không nhớ tới bọn họ. Hài hước là hai người họ mỗi người đều mang lòng quỷ, Lăng Độ Vũ muốn đối phương tin mình là Mạch Phu, đối phương lại không ngừng thiết pháp khiến Lăng Độ Vũ tin hắn là Nạp Túy Nhân.Vách bên phải của phòng làm việc và phòng điều khiển giống nhau, đều dựng bằng kính, qua đó có thể nhìn thấy cái hỏa tiễn trên bệ phóng, đầu hỏa tiễn còn cách mấy chục xích nữa mới đến cái cửa sổ lớn bằng thép, Lăng Độ Vũ dựa vào vị trí ước đoán kho hàng lớn mà Bạch Lại Nhân vừa chạy ra.Nạp Túy Nhân cũng rất thích thú đối với hoạt động nhộn nhịp quanh hỏa tiễn bên ngoài tấm kính. Những nhân viên dùng cánh tay máy gắn trang bị phòng nhiệt quanh hỏa tiễn.Nạp Túy Nhân nói: “Đây đúng là mơ ước vĩ đại của loài người.”Lăng Độ Vũ bắt buộc mình không được suy nghĩ, trong não phản ánh trung thực những gì mắt thấy tai nghe. Bởi vì chỉ cần trong não anh có bất kì hoạt động dị thường nào, cũng có thể khiến cái thứ bên trong Nạp Túy Nhân cảnh giác.Có người đến dưới tấm kính, huơ tay ra hiệu với Nạp Túy Nhân.Nạp Túy Nhân ra hiệu đã hiểu. Nhấc thân mình lên, nói với Lăng Độ Vũ: “Mạch Phu bác sĩ, bọn họ có chuyện cần kiếm tôi, công tác bên phía anh đã hoàn thành. Nên nghỉ ngơi một lúc đi!”Lăng Độ Vũ đè nén xung động, trong họng lầm bầm một tiếng, theo đuôi Nạp Túy Nhân bước ra khỏi phòng làm việc. Anh cố ý mượn cớ đóng cửa tụt về sau vài bước, mắt thấy Nạp Túy Nhân dần dần đi xa, bỗng nhiên bên cạnh một người tiến lại, ôm vai anh, kêu lên: “Còn bắt không được tên gian tế giả mạo ngươi.”Lăng Độ Vũ hồn phi phách tán, nhìn người đi lại.Đầu tóc hoa râm, nghi dung đoan chính, chính là một thành viên khác của “Cứu vãn địa cầu tiểu tổ”, Tra Lý bác sĩ, xem tình hình chỉ là kiểu vui đùa của một lão bằng hữu.Một cổ năng lượng lạnh băng tiến nhập thần kinh của anh, những làn sóng điện não kinh hoàng của anh làm kinh động đến phản ứng của “hắn”.Lăng Độ Vũ không dám đón ánh mắt nhìn lại của Nạp Túy Nhân, trong não tưởng tượng đến tình cảnh đẩy Tra Lý từ trên tàu rơi xuống biển, lại ôm lấy Tra Lý nói: “Đẩy ngươi xuống biển cũng không cần ôm canh cánh như thế này.”Nạp Túy Nhân lộ vẻ thư thái, bước đi theo con hẻm hẹp.Còn Tra Lý lại ngẩn ra, hỏi: “Cái gì? Cái gì đẩy…”
Lăng Độ Vũ không chờ hắn nói hết: “Lại đây! Cùng ta đi tới kho lạnh nào.” Trong lòng lại ân hận trong lúc khẩn cấp không thể nghĩ cảnh đẩy người xuống biển có làm Nạp Túy Nhân thay đổi lòng tin vào nguyên nhân kinh hoàng của mình không. Nói cho cùng, thứ này làm người chưa lâu, cho nên chẳng chút hoài nghi.Tra Lý mang anh đi về một góc, cười bên tai anh: “Có người muốn gặp ngươi, há có thể qua cửa mà không vào à?”Bèn đẩy anh vào một gian phòng ở một góc của phòng điều khiển, kéo cửa ra, nhét anh vào.Bên trong hơn bốn trăm xích vuông, chứa đầy những máy móc trang thiết bị về vi tính, có lẽ là trung tâm vi tính tối trọng yếu của phòng điều khiển.Một nữ tử thân thể cao lớn khỏe mạnh quay lưng lại anh đang đọc số trên màn hình.Lăng Độ Vũ ngấm ngầm kêu khổ. Nữ tử này rõ ràng có quan hệ không tầm thường với Mạch Phu, vấn đề là mình đến tên cô ta là gì cũng không biết.Nữ tử không quay đầu lại, nhịp thở nhanh hơn, đương nhiên là do sự xuất hiện của “Mạch Phu”.Lăng Độ Vũ muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng vạn vạn lần không thể làm thế.Nữ tử thở ra một hơi, nói: “Không có anh, cái trung tâm vi tính này lạnh tanh.”Lăng Độ Vũ hàm hồ lầm bầm một tiếng.Nữ tử quay đầu lại, chăm chú nhìn anh, con ngươi chớp lóe tia sáng, xem ra cô ta không đẹp lắm, tuổi khoảng 35, 36, nhưng da dẻ rất trơn mềm, trên mặt đường nét rõ ràng, phong vận khỏe mạnh độc đáo động lòng người, tình cảm thành thục.Cô ta giang hai tay ra, nói: “Còn giân tôi à? Sự tình phát sinh quá bất ngờ, tôi nhất thời không chịu nổi, anh cũng biết tôi từng chịu qua thất bai nghiêm trọng trong hôn nhân. Tuy nói công việc của anh ở bên ngoài thuân tiện hơn, nhưng tôi biết anh cố ý tránh tôi, tôi trước giờ sùng bái anh, tôn kính anh, làm trợ thủ của anh khiến tôi học được rất nhiều thứ…” ngừng lại một chút, thanh âm trở nên yếu hơn, nhẹ nhàng nói: “Sau khi anh đi, mới biết tôi đã yêu anh, khẳng định đối với anh yêu tôi còn sâu hơn.”Câu nói cuối cùng, chứa đựng vô hạn oán giận.Lăng Độ Vũ hết sức cảm động, đối với nam nữ dạn dày tình cảm, thông thường thì không dễ dàng gì động chân tình, nhưng một khi đã phát sinh, thì như lũ rừng tràn đến không thể thu tập, mà lại bền bỉ.Mấy câu này làm anh đã hiểu đại thể quan hệ giữa Mạch Phu và cô ta. Mạch Phu và cô ta cùng công tác một chỗ tại trung tâm vi tính này, Mạch Phu một ngày nói lời yêu với cô ta, sau khi bị cự tuyệt bèn mượn cớ ly khai, biến thành cục diện ngày hôm nay.Đáng giận là đến tên cô ta anh cũng không biết.Anh khàn khàn nói: “Sau ngày hỏa tiễn phóng lên, tôi…”Anh ý muốn nói, bây giờ không phải là thời gian thích hợp để đàm tình thuyết ái, đâu biết cô ta đã xông tới ôm anh, hay tay quấn lấy cổ anh, liều mạng ôm lấy anh, hổn hển: “Phu, tôi sợ, không biết vì đâu. Từ sau khi thủ lĩnh trở về, tôi thường có cảm giác chẳng lành, giống như đại họa lâm đầu vậy, cho nên tôi nhất định phải nói với anh.”Lăng Độ Vũ biết phụ nữ nhiều lúc có xúc giác đặc biệt linh mẫn. Cho nên cô ta nói kiểu này không có gì lạ, nghĩ tới đây, trong lòng chợt động nói: “Tại sao cô lại nghĩ vậy?”Nữ tử đó than nhỏ: “Tôi không biết, thủ lĩnh sau khi trở về âm trầm hơn rất nhiều, suy nghĩ trở nên thận trọng, rất nhiều vấn đề lúc trước bọn ta không nhìn thấy, đều được ông ta chỉ ra, đến trình tự của anh thiết kế, cũng thay đổi.”Lăng Độ Vũ ngửi mùi tóc của cô ta, hỏi dò: “Thay đổi thế nào?”Nữ tử hơi nhích khỏi anh, âu yếm nhìn kĩ vào mắt anh, than: “Tôi trước giờ chưa dám nhìn kĩ vào mắt anh, mắt anh thật đáng yêu.”Lăng Độ Vũ dở cười dở khóc, khó nắm được mục đích trong biển tình của phụ nữ, nói: “Đầu tiên hãy nói cho tôi biết đã thay đổi những gì?”Đầu của nữ tử lại vùi vào bên cổ anh, nhẹ giọng nói: “Bọn ta ban đầu tính là khi hỏa tiễn bắn lên trời, bọn ta toàn bộ trốn vào kho lạnh, mọi thứ để cho chương trình vi tính của anh kiểm soát, lúc hỏa tiễn nổ, truyền về một tín hiệu, kho lạnh đóng băng và ngừng hoạt động, thủ lĩnh lại muốn có một người điều khiển hỏa tiễn từ xa, ông ta nói để tránh những sai sót do máy móc, bởi vì nếu chỗ hỏa tiễn nổ không thích hợp, toàn bộ tính toán sẽ trở thành một trò làm ác chẳng có ý nghĩa gì. Anh xem, đó đúng là nút đỏ đấy.” Ánh mắt cô ta bắn về cái nút đỏ đặc biệt to trên máy điều khiển.Tế bào não của Lăng Độ Vũ lập tức hoạt động cật lực. Vì sao hỏa tiễn phải nổ đúng vào địa phương nào đó? Kho lạnh hoạt động như thế nào, vì sao phải đóng lại? Mỗi mỗi điểm ghi vào trong não, nếu quả người phải đối phó không phải là Nạp Túy Nhân, chỉ là nút bấm này có thể phá hủy Tái sinh hỏa tiễn.Nữ tử đẩy nhẹ anh ra, ánh mắt kinh ngạc chớp động nhìn anh chăm chú.Lăng Độ Vũ cảm thấy không xong, nhưng không biết vấn đề xuất phát từ đâu.Nữ tử nói với vẻ không tin được: “Ông ta thay đổi chương trình của anh, tại sao anh một điểm phản ứng cũng không có? Hồi nào tới giờ, anh ghét nhất là người ta thay đổi cái gì mà chưa có sự đồng ý của anh.”Lăng Độ Vũ nghĩ bụng mình làm sao biết Mạch Phu ghét này ghét kia, trong mắt liền lộ ra thần sắc ôn nhu, nồng nàn nói: “Nếu có ai nói cho tôi biết trước khi tôi bước vào đây, tôi nhất định đại phát lôi đình, nhưng hiện nay tôi đã có toàn thế giới, mọi cái khác đều không còn quan trọng nữa…”Nữ tử ríu rít một tiếng, toàn thân cảm động run lên, ngửa mặt hổn hển: “Cầu xin anh, Phu, hôn tôi đi.”Lăng Độ Vũ trong lòng cười khổ, nữ tử rơi vào biển tình, là tuyệt không có khả năng nhận ra lời nói dối, môi lại không dám chậm trễ, áp lên môi cô ta.Nữ tử toàn thân run rẩy, hổn hển rên rỉ, thân thể mềm mại không ngừng uốn éo, tay ôm cổ Lăng Độ Vũ, tựa như muốn mình tan hòa vào trong người Lăng Độ Vũ.Rất lâu.Hai người rời nhau ra.Nữ tử hai mắt long lanh nước, mềm mại nhẹ nhàng thở gấp nói: “Anh thật tốt, so với trong mộng của tôi còn tốt hơn.” Đột nhiên kề tai anh nói: “Tối nay tại chỗ lúc trước anh nói yêu tôi, tôi hoàn toàn là của anh, có người đến đó.”Cô rời khỏi vòng tay của anh.“Đùng đùng đùng!”Tra Lý đẩy cửa thò đầu vào kêu lên: “Này! Bạch Lại Nhân đưa anh tới kho lạnh.” Nói một câu ngắn ngủn, lại nháy mắt ba bốn cái, khiến người vừa bực vừa buồn cười.Lăng Độ Vũ nhìn lại nữ tử ấy, chỉ thấy cô ta chạy về trong chỗ ngồi, cúi đầu, nhưng có thể thấy tai cô đỏ bừng lên. Ôi! Có trời mới biết lần trước “anh” nói yêu cô ta ở chỗ nào. Bất quá vừa trải qua tư vi tiêu hồn đích xác khiến người ta động lòng.Tra lý cười kỳ quái nói: “Còn không đi nổi à?”Lăng Độ Vũ lầm bầm một tiếng, theo hắn ra khỏi phòng điều khiển, qua hành lang dài, vào trong thang máy, lại đi xuống dưới. Đi xuống khoảng hai mươi xích thì dừng lại, thêm vào độ sâu khoảng năm mươi xích của phòng điều khiển, là đã đi vào lòng đất khoảng bảy mươi xích. Độ sâu kiểu này, đủ để tránh khỏi bức xạ hạt nhân. Khó nói bọn chúng thật sự muốn nổ một quả đạn hạt nhân? Nhưng để chế tạo đạn hạt nhân cần phải có thiết bị của lò phản ứng hạt nhân. Cho đến lúc này, anh vẫn không thấy hay cảm giác được khả năng tồn tại của loại thiết bị này. Nhân viên công tác trong phòng điều khiển và bệ hỏa tiễn cũng không hề mặc đồ bảo vệ đối với bức xạ hạt nhân.Tỉ như thứ anh muốn đối phó chỉ là Thánh chiến đoàn, thì rất đơn giản, chỉ cần phát ra một tín hiệu, tức thì một lượng lớn cảnh sát sẽ ập đến, đem cả bọn đại ca đại thư này một mẻ lưới tóm sạch, nhưng anh không thể làm như vậy.Then chốt là quái vật đã chiếm cứ Nạp Túy Nhân.Sức mạnh của nó không chỉ có thể khiến cho cảnh sát toàn quân tan vỡ, mà nếu để nó trốn vào biển người mênh mông, quyết chí tiêu diệt nhân loại, hậu quả đáng sợ đó đến nghĩ anh cũng không dám nghĩ đến.Mấy ý niệm đó như điện quang hỏa thạch loáng qua trong lòng.Cửa đã mở ra, một hành lang dài khác chạy thẳng từ cửa thang máy, xa có đến mười mã, rồi mới đến một cái cửa sắt.Tra Lý một mình tiến lên phía trước, đến trước cửa, ấn một dãy số ở thiết bị bên cạnh cửa.“Ầm ầm ầm!”Cánh cửa thép dày đến hai xích mở ra.Ngoài một không gian nhỏ là một cửa nữa.Lăng Độ Vũ lưu ý cẩn thận kết cấu của tường, trong lòng kinh hãi. Độ dày của tường có đến tám xích, có thể đoán là xây bằng bê tông siêu chịu lực đặc biệt lại thêm cốt thép tốt, xứng đáng làm một công sự ngầm để tránh bom hạt nhân. Nếu nó là tiêu chuẩn tránh vũ khí hạt nhân của căn cứ quốc tế, toàn bộ nên đặt trên một hệ thống trục lăn, có thể chịu được biên độ dao động ba mươi thốn, tức là bất kể đạn hạt nhân phát nổ ở mặt đất trên đỉnh phòng, sóng xung kích kinh người đó cũng không làm tổn hại chút nào đến nó.Chỉ là cái kho lạnh này phải tốn vài ức dollar, thi công cũng phải cả năm, chẳng trách Thánh chiến đoàn dùng cách bắt cóc người ta để kiếm tiền. Nhưng không khí trong căn cứ rất trong lành, chứng tỏ phải có hệ thống thông khí lọc khí đặc biệt được gia công và hoàn thiện, khiến cho thuốc hóa học và sinh học cũng không thể xâm nhập vào nơi trú ẩn ngầm sâu dưới đất này.Chỉ còn một vấn đề, là nguồn điện từ đâu tới?Một sự hao điện lớn như vậy sẽ khiến chính phủ nghi ngờ, một ít máy phát điện cũng chưa chắc đã đủ cung ứng cho lượng tiêu thu nhiều thế này, mà cũng không phải là cách lâu dài.Tra Lý xoay tay nắm cửa, dễ dàng mở một cánh cửa khác.Lăng Độ Vũ vừa nhìn thấy đã ngẩn ra, cơ hồ quên cả đi cà nhắc.Đó là một kho tàng cực lớn hình tròn, ở chính giữa có một đài kiểm soát cao, xung quanh bố trí đủ loại đủ kiểu máy móc tinh xảo, cả trăm màn hiển thị khiến người ta hoa cả mắt. Từ chỗ đài kiểm soát ở trung tâm có hàng loạt những cái hộp dài mười xích rộng năm xích cao bốn xích làm bằng kim loại, sắp xếp thành những vòng tròn lần lượt từ nhỏ tới lớn, tạo thành một loại bầu không khí kì dị ngụy bí.Lăng Độ Vũ đã hiểu, cái gọi là kho lạnh chính là một cái phòng đông lạnh đưa nhân loại vào “giấc ngủ đông nhân tạo”.Đông lạnh để kéo dài sự sống là kĩ thuật mũi nhọn nhất, đưa sinh mệnh đến nhiệt độ -296 đến -272 -271,5 0C gần độ không tuyệt đối, không quản trải qua bao nhiêu năm tháng, sinh mệnh cũng an nhiên không việc gì.Bạch Lại Nhân và một người trung niên vóc người cao lớn ở đài kiểm soát hướng về hai người vẫy tay kêu họ đến.Hai người vượt qua một cái rồi lại một cái hòm đông lạnh, bước lên đài kiểm soát, Bạch Lại Nhân quay sang người bên cạnh mình cười nói: “Này! Lão bằng hữu của ông đến rồi đấy!”Người đó trừng mắt với Lăng Độ Vũ, lạnh lùng nói: “Tôi cho rằng ông giữa đường rút lui, không đến nữa chứ.”Lăng Độ Vũ nhận ra đây là Năng Ân bác sĩ, lại một thành viên khác của Cứu vãn địa cầu tiểu tổ, nhà nghiên cứu vật lý đông lạnh, Bạch Lại Nhân nói qua “chính mình” rất thích cùng hắn đấu khẩu, trước mắt không thể khiêm nhượng nói: “Vốn đã muốn rút lui, chẳng qua muốn đề phòng trách nhiệm làm ông rút lui, nên vẫn trở lại đây.”Mọi người phì cười.Năng Ân đầy vẻ vui tươi đối với lão bằng hữu xa cách ít lâu mới trở lại, cười nói: “Thằng cha này đã thấy qua Nam Tây chưa, thật giống như chim gõ kiến, đã có răng sắc, còn có mỏ nhọn, bất quá xem hang ổ của ông kìa. Tôi đã bố trí ông ở cạnh Nam Tây, để hai người thành đôi thành cặp, một bên trước nay chưa có ai, nay đặc biệt thêm vào mĩ nữ cho ông, để ông hưởng diễm phúc.”Lăng Độ Vũ trong lòng cười khổ, xem ra chuyện Mạch Phu theo đuổi Nam Tây cả thiên hạ đều biết, bất quá anh tên người yêu cũng chẳng biết, cho đến mĩ nữ mới thêm là ai, đừng nói là Thiên Huệ Tử.”Anh đang muốn quan sát kĩ lưỡng thiết bị ở đây, hỏi: “Ở đâu vậy?”Bạch Lại Nhân rất nhiệt tình, kêu lên: “Để tôi dẫn đường.” bước xuống khỏi đài kiểm soát, nhằm hướng cánh cửa ở phía xa đi một mạch.Ba người bọn họ đi theo.Lăng Độ Vũ xảo diệu hỏi: “Vấn đề điện lực có được giải quyết không?”Năng Ân không ngờ, đáp: “Lợi dụng máy phát điện ở sông ngầm dưới đất có thể cung ứng cho chúng ta có dư, mà chỗ tốt có thể giữ nguồn điện liên tục không ngắt, nếu không toàn bộ kế hoạch đừng hòng tiến hành.”Lăng Độ Vũ thầm nghĩ, đây chắc là phương pháp giải quyết duy nhất, có thể dung cả kho lạnh của bọn Thánh chiến đoàn dưới đất. Khó nói bọn chúng có thực có sức mạnh hủy diệt thế giới không? Hiện tại còn mối nghi ngờ, cũng là chỗ mấu chốt nhất của Tái sinh kế hoạch, nếu không nắm được, nhiệm vụ cứu vãn nhân loại của anh gần thành lại thất bại.Anh vừa đi vừa nói: “Tôi còn chút lo lắng về vấn đề bức xạ.” câu nói này mập mờ, là mồi dụ người ta nói ra.Tra Lý kì quái kêu lên: “Lo lắng? Bức xạ mặt trời và nhiệt lượng không tới một giờ đã làm nhiệt độ không khí của địa cầu tăng lên vài chục độ, trong vòng ba ngày thì địa cầu không con một con người đi thẳng nào nữa.” liền đó lại thở dài một hơi nói: “Ôi! Mấy cái đó không chạm được tới chúng ta, nếu để mặc văn minh phát triển theo kiểu này, tương lai tai nạn lan tràn sẽ đưa con người đến vực sâu thống khổ, chúng ta nhìn bên ngoài thì làm chuyện đại ác, nhưng thực tế là những người đưa văn minh nhân loại vào con đường sáng sủa.”Lăng Độ Vũ tâm thần đều chấn động, tuy vẫn chưa minh bạch bọn họ có thể làm thế nào, nhưng tái sinh kế hoạch nhất định liên quan đến tầng khí quyển địa cầu. Hỏa tiễn bắn lên trời thêm vào chuyên gia khí tượng vừa chết, Phí Thanh bác sĩ, lại chưa thể khiến anh nghĩ đến điểm này, thật là cô phụ trí tuệ của anh.Anh đưa mắt nhìn bốn phía, phát giác kho lạnh này không chỉ dừng lại ở không gian chứa gần bốn trăm hòm đông lạnh, vách tường hình tròn xung quanh phân bố khoảng hơn ba mươi cánh cửa cách đều nhau, tựa như còn có những kho lạnh bí mật nhỏ hơn nữa. Anh nhanh trí mở miệng tán gẫu: “Năng Ân, tình huống tồn trữ các thứ thế nào rồi?”Năng Ân ở phía sau bên phải anh trừng mắt lên nói: “Ông mắc chứng mất trí nhớ rồi à? Nửa năm trước tôi đã chọn đông lạnh nhiều loại động vật khác nhau, còn lại hơn mười kho lạnh nhét đầy đồ ăn, đủ cho ông ăn no trong một trăm năm.”Bạch Lại Nhân lúc này đã ra tới cái hòm đông lạnh ngoài cùng, gõ lên cái mặt kính trong suốt đậy trên hòm, kêu: “Điện não cuồng nhân, xem chỗ ông phải nằm dài trong ba trăm năm tới nè!”Lăng Độ Vũ bước tới, thấy bên thùng có số hiệu 258, thầm nghĩ số hiệu không ngờ lại có tác dụng như vậy, miệng ứng tiếng nói: “Ba trăm năm liệu có đủ không?”Tra Lý xen vào nói: “Đây là Phí Thanh tính toán bảo thủ phi thường, dây chuyền phản ứng trong vòng vài chục tiếng đồng hồ hủy diệt toàn bộ tầng ozone, không có tầng lọc bức xạ mặt trời và bảo hộ gió mặt trời, sẽ dẫn đến đại tai nạn kịch liệt cho sinh thái, nhân loại yếu ớt sẽ như loài khủng long bị xóa sổ khỏi trái đất, chỉ có những động vật rất nhỏ ngoan cường, một phần thực vật và những sinh vật được nước biển che chở mới có thể tiếp tục sinh tồn, toàn bộ quá trình sẽ hoàn thành trong vài tháng tới một năm. Sau đó những thực vật ở biển một lần nữa sản sinh ra ozone mới, bắt đầu quá trình tái sinh, ước tính thời gian khoảng hai trăm năm, toàn bộ tầng ozone mới phục hồi lại mức hàm lượng của ba mươi năm trước. Ba trăm năm là khoảng thời gian quá an toàn rồi. Ôi! Đáng tiếc Phí Thanh không thể sống mà coi chuyện này.”Mọi người than thở một trận.Lăng Độ Vũ cảm thấy nổi da gà, anh cuối cùng cũng minh bạch toàn bộ Tái sinh kế hoạch.Mạt nhật thánh chiến đoàn do những phần tử cực đoan và khoa học gia đau lòng vì địa cầu chịu toàn ô nhiễm mà hợp thành, bọn họ nghĩ ra một kế hoạch kinh thiên động địa, chính là muốn hủy diệt triệt để tầng ozone trong thời gian ngắn bằng một chuỗi các phản ứng hóa học, thế là địa cầu sẽ phát sinh đại thảm họa sinh thái trước giờ chưa từng gặp. Nhân loại trước giờ sống nhàn hạ không kịp thích ứng sẽ triệt để tiêu diệt, hành động phá hoại tự nhiên của văn minh nhân loại cũng sẽ cáo chung, thế là quá trình sản sinh ozone trăm vạn năm trước một lần nữa lại bắt đầu, địa cầu sẽ như con phượng hoàng trải qua hỏa kiếp, tái sinh trở lại.Cái thứ hỏa tiễn mang theo không phải là đầu đạn hạt nhân, mà là những chất hóa học tạo ra chuỗi phản ứng phá hủy ozone, anh tuy không biết đó là gì, nhưng khẳng định không phải là lục phất hóa thán vẫn phá hủy ozone từ trước tới giờ, bởi vì lục phất hóa thán (CFC-I1 và CFC-I2) tạo nên lỗ hổng tầng ozone tịnh không thể phá hủy tầng ozone nhanh chóng như vậy. Hóa chất mà Thánh chiến đoàn sử dụng rất có khả năng có liên quan tới nguyên liệu hạt nhân mà nước Pháp vừa mất.Trong khi nhân loại bị diệt gọn, những thành viên của Thánh chiến đoàn và những sinh vật mà họ tuyển chọn, ngủ say ba trăm năm trong kho lạnh ngầm dưới đất. Sau khi trở ra, họ sẽ xây dựng một thời đại văn minh nhân loại không có ô nhiễm, không phá hoại đất đai.Bọn họ vừa là kẻ hủy diệt nền văn minh cũ, lại vừa là kẻ sáng tạo nền văn minh mới.Nhưng quái vật chiếm cứ Nạp Túy Nhân vì sao lại xúc tiến Tái sinh kế hoạch kinh thiên động địa này? Anh lại không minh bạch.Tiếng nói của Tra Lý truyền vào tai anh: “Điện não cuồng nhân sau khi được tưới ái tình, đến nói cũng nhiều hơn rồi.”Mọi người phì cười.Lăng Độ Vũ nghĩ tới mĩ nữ mà Năng Ân vừa nói, bèn nhìn vào cái hòm số 269, tim không khỏi nhảy lên mấy cái.Thiên Huệ Tử sắc mặt trắng bệch nằm trong hòm, ngực có nhô lên hụp xuống, nhưng đã hôn mê.Lăng Độ Vũ không thấy đối phương đối lấy làm kì quái chuyện “mình” trước giờ ít nói tự nhiên nói nhiều, bèn hỏi: “Cô ta là ai? Sao lại đông lạnh cô ta?”Năng Ân nắm cánh tay anh, trào lộng nói: “Về vi tính anh có thể xưng vương, nhưng về đông lạnh thì anh chỉ là một đứa bé chẳng biết gì, vị tiểu thư này chỉ là bị tiêm thuốc mê thôi. Đông lạnh á? Chờ khi Tái sinh kế hoạch bắt đầu, chừng đó không chỉ cô ta, mọi người đều phải nằm ba trăm năm, rồi mới tỉnh lại.”Bạch Lại Nhân nói: “Đây là thiên kim của đại phú hào Nhật Bản, tôi cũng chẳng biết thủ lĩnh vì sao lại mang cô ta về đây, lại để cô ta gia nhập Tái sinh kế hoạch, phải biết chúng ta mỗi người đều tự nguyện, chỉ có cô ta là ngoại lệ.”Tra Lý nói nhỏ: “Tôi xem cảm tình thì thủ lĩnh đã yêu cô ta, nếu không vì sao một ngày ít nhất cũng phải đến xem cô ta vài lần, mỗi lần đều nhìn chăm chú qua lớp kính, có lần nhìn đến trọn một tiếng đồng hồ.”Lăng Độ Vũ trong lòng chợt động, đang muốn suy xét kĩ nguyên do bên trong, chợt cảm giác một cổ năng lượng ập tới, không khỏi phát hoảng.Bạch Lại Nhân kêu nhỏ: “Ông ta tới rồi.”Lăng Độ Vũ không dám chần chừ, liền quét sạch trăm lời ngàn chữ trong não, trở thành một mảnh trắng trơn.Tiếng bước chân từ cửa vào vang lên.Chúng nhân hứng thú nói chuyện đại giảm, bọn họ đối với quái vật chiếm cứ Nạp Túy Nhân này có một nỗi sợ hãi từ trong tiềm thức.Nạp Túy Nhân bước tới, cảnh giác nhìn mọi người đang vây quanh Thiên Huệ Tử, trầm giọng hỏi: “Các ông làm gì thế?”Tra Lý nói: “Để lão Mạch xem qua chỗ ngủ của hắn.”Nạp Túy Nhân gật gật đầu, bước thẳng tới trước hòm đựng Thiên Huệ Tử, nhìn thẳng vào trong.Lăng Độ Vũ trong não một mảnh trắng trơn, không dám suy nghĩ, thậm chí không có bất kì ưu tư nào, đối với việc khống chế bộ não của mình, anh tuyệt đối là chuyện gia trong các chuyên gia.Bạch Lại Nhân nói: “Đi! Chúng ta uống tách cà phê.”Mọi người đều có chút sợ Nạp Túy Nhân, nhất tề gật đầu đáp ứng.Lăng Độ Vũ đang muốn “đào tẩu” trước, chợt trong não sáng lên, xuất hiện một bức tranh.Đó là một địa phương kì quái và khó hình dung phi thường.Một thánh điện to lớn mọc lên trong không gian, khắp nơi ngang dọc đan chéo đầy những dụng cụ kì lạ, bức tường trong không gian là do một loại vật chất lấp lánh ngân quang tạo thành, trên dưới trước sau trái phải đều có cửa sổ màn bạc hình người, ngoài cửa sổ là vũ trụ đen kịt, vô số tinh hệ, tinh vân phân bố trong hư không sâu vô tận.Trong không gian đó có hàng trăm sinh vật, bọn chúng không có hình thể nhất định, mở rộng và co nhỏ như trùng biến hình nhưng trong cơ thể trong suốt có thể thấy được những cơ quan khó đặt tên.Bọn chúng trôi nổi lúc nhanh lúc chậm trong không gian kì dị đó.Ngay chính giữa không gian ấy, những luồng ánh sáng như mặt trời xen kẽ di động.Lăng Độ Vũ “định thần” nhìn vào, chỉ thấy những luồng sáng này có mục tiêu, mỗi lần di động đều nhằm bắn vào quang thể hình người ở giữa gian phòng ấy.Quang thể dần dần hiện hình.Nguyên lai lại là Thiên Huệ Tử.Đó không phải là Thiên Huệ Tử có máu có thịt, chỉ là một ảo ảnh ánh sáng của Thiên Huệ Tử, siêu phàm thoát tục như tiên tử.“Này! Còn chưa đi? Hai ngày nữa là anh đã nằm thẳng cẳng rồi, cà phê chỉ còn có thể uống được lúc này thôi.”Lăng Độ Vũ cố chịu đựng cơn chấn động sợ hãi trong lòng, đi như một cái xác chết theo mọi người.Cho đến khi cánh cửa sắt đóng lại, anh mới dám suy nghĩ.Vừa rồi thần kinh não của anh như một tấm gương phản ánh cảnh tượng trong não Nạp Túy Nhân, cảm ứng đến kí ức của quái vật ấy, khiến anh mãnh nhiên minh bạch quan hệ vi diệu giữa “hắn” với Thiên Huệ Tử. Thậm chí hắn tới được thế giới này, cũng là có liên quan tới chuyện này.Không gian đó phải là trong một phi thuyền khổng lồ không gì sánh nổi.Nhưng vì sao hình ảnh của Thiên Huệ Tử lại xuất hiện ở trong đó?Rốt cuộc là chuyện gì?