Vực Sâu Ham Muốn

Chương 263: Chương 263: Bắt tay hợp tác




“Không có gì, chỉ là muốn bắt tay hợp tác mà thôi.” Giọng Lý Ninh có vẻ đùa cợt, giống mấy cậu ấm vô lại trong phim truyền hình: “Đúng rồi, chính là kiểu anh em ruột hoặc con riêng tranh giành gia sản, tranh vị trí trong ban giám đốc, tranh cổ phần ấy.”

“À, hôm nay có một thanh niên đến tìm Nhạc Hằng, trông mặt mũi rất giống Nhạc Hằng.” Tôi suy tư: “Vậy, anh ta là con riêng sao? Tôi nghe nói con riêng đều có tâm lý vặn vẹo, xem ra tôi phải tránh xa anh ta.”

“Không, Nhạc Hằng mới là con riêng, bình thường cô không đọc tạp chí à? Tin này tung lên từ kiếp nào rồi ấy.”

“Nhưng trông anh ta có vẻ trẻ lắm, còn trẻ hơn Nhạc Hằng nhiều.”

Trong nhận thức của tôi, thường con riêng sẽ nhỏ tuổi hơn cậu chủ trong gia đình. Một cuộc hôn nhân chính trị thường hòa thuận ngoài mặt vài năm, sau đó mấy ông chồng quen thói trăng hoa sẽ lại nuôi bồ nhí bên ngoài, cuối cùng bồ nhí sinh con riêng, sống những ngày ăn no mặc ấm trong biệt thự cách xa nhà chính.

“Cô đang chê Nhạc Hằng già đấy à? Tôi sẽ không nói cho anh ta biết đâu.” Lý Ninh nói rất chậm, lời lẽ như thể nhất định sẽ nói cho Nhạc Hằng biết vậy.

Nể mặt anh ta là người duy nhất biết được sự thật, tôi đành nhịn.

“Sao cô không nói gì thế? Xem ra đúng thế thật à. Ôi, cô không định tấn công thanh niên tuổi trẻ đầy hứa hẹn như tôi đấy chứ?” “Thật sự tôi cũng đang có ý đồ với anh.” Tôi nở nụ cười tươi tắn, sau đó u ám mở lời: “Nghĩ biện pháp làm sao làm thịt anh.”

“Ôi thôi, đừng bạo lực thế mà. Có gì ngạc nhiên đâu, mẹ Nhạc Hằng là mối tình đầu của bố anh ta, vì tiền đồ nên bỏ rơi mối tình đầu đang mang thai và đến với một cô nàng giàu có tốt hơn chứ sao.”

Thảo nào Nhạc Hằng hận bố anh ấy như vậy. Lòng tôi hơi hoảng hốt. Cũng may ban đầu không can dự vào chuyện gia đình của họ, nếu không chắc chắn Nhạc Hằng sẽ không vui. Đừng nói đâu xa, nếu chuyện này xảy ra với tôi, cho dù mẹ Nhạc Hằng còn khỏe mạnh thì tôi cũng không thể nào tha thứ cho người bố tuyệt tình như thế.

Hơn nữa, Bố Nhạc Hằng khí khái ngời ngời, mối tình đầu của ông ta chắc chắn không phải là một người có thân phận thấp kém. Mẹ Nhạc Hằng cam chịu làm tình nhân bên cạnh ông ta nhiều năm như thế, làm sao Nhạc Hằng có thể không tức giận cũng không oán hận kia chứ.

“Theo lời anh nói, chắc hẳn quan hệ giữa Nhạc Hằng và em trai anh ấy phải rất tệ mới đúng.” Tôi dừng lại suy ngẫm chốc lát: “Vậy sao hôm nay em trai anh ấy lại đến đây? Để khiêu khích hay lấy lòng, cầu xin bỏ qua?”

Giọng Lý Ninh biếng nhác cất lên, có lẽ là hơi buồn ngủ: “Đâu chỉ là tệ, phải nói là như nước với lửa ấy. Trước đến nay hai người họ đều ngứa mắt nhau, phải đánh nhau anh sống tôi chết mới thôi. Có lẽ lần này đến để tuyên chiến.”

Tôi nhíu mày, càng không hiểu ý anh ta: “Tuyên chiến á? Rốt cuộc gia đình Nhạc Hằng có lai lịch gì mà phải làm lớn đến mức này.” Tôi bĩu môi, nghĩ tới anh em nhà khác tính toán rõ ràng, còn hai anh em nhà này lại rút dao ra chém nhau luôn.

“Cô không biết à? Cô và Nhạc Hằng bên nhau rồi mà cô lại không biết á?” Giọng Lý Ninh kinh ngạc như đâm vào màng nhĩ tôi: “Được rồi, tôi không muốn nói chuyện với đồ ngốc như cô nữa, cô lên mạng tìm hiểu về Nhạc Trí là tự khắc sẽ hiểu thôi. Ngủ đây.”

Không đợi tôi chúc câu ngủ ngon, anh ta đã cúp máy. Tôi trừng mắt, sao anh ta không nói thẳng là mình mệt đi, tại sao cứ phải mắng mình ngốc mới chịu!

Thôi, nghĩ nhiều đau đầu. Tôi mở máy tính lên tìm kiếm, không ngờ Nhạc Trí chính là cậu ấm của tập đoàn Nhạc thị. Cậu ấy từng là một chàng trai trẻ nổi tiếng thông minh tài trí, đáng tiếc sau một vụ tai nạn giao thông, đành phải sống quãng đời còn lại trên xe lăn.

Tôi thuận tay tìm thông tin về tập đoàn Nhạc thị, lại được phen thảng thốt. Tôi đã đoán tập đoàn này rất lớn, không ngờ lại là tập đoàn tài chính lớn nhất trong nước ở thời điểm hiện tại. Tôi thật sự hoảng sợ vì điều này.

Kéo xuống dưới, tới khi màn hình dừng lại ở phần Chủ tịch hội đồng quản trị, quả nhiên người trong ảnh trông rất giống ông cụ gặp ở nghĩa trang …Đúng là ông ta không ăn ảnh lắm. Tôi xoa cằm, lộ ra vẻ mặt xấu xa.

Hừ, ai bảo ông bắt nạt Nhạc Hằng nhà tôi, phải chụp ảnh ông ta thật xấu, tốt nhất là xấu đến mức con ruột đều không nhận ra ấy. Ảnh trong cuộc phỏng vấn này là phóng viên nào chụp đấy, thật sự là quá hợp ý cô rồi.

Nhắc tới cũng lạ, sau hôm ấy, tôi lại nhận được một tin nhắn từ số lạ, nói rằng khoảng thời gian này tôi tốt nhất nên giữ khoảng cách với Nhạc Hằng, đừng quá thân mật, nhất là đừng để người khác phát hiện ra chúng tôi đã quen nhau.

Tôi cau mày, vắt hết óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc người này này là thần thánh phương nào. Khi gọi lại chỉ thấy mỗi giọng nói tự động báo thuê bao đã tắt máy.

Chẳng lẽ là cuộc gọi phá phách sao? Có vẻ không phải, người này thật kỳ quái. Dạo này Nhạc Hằng bận tối tăm mặt mũi, căn bản không rảnh rỗi suốt ngày quấn lấy tôi như mấy ngày trước, hay nói cách khác, dạo này chúng tôi cũng có chút xa cách.

Mặc dù giọng nói Nhạc Hằng hơi lạnh lùng nhưng vẫn quan tâm đến sự an toàn của tôi. Có lẽ anh biết tôi có khả năng gặp nguy hiểm trong khoảng thời gian này. Nếu vậy, ngay cả tôi cũng không biết gì về tình hình trong nhà Nhạc Hằng, sao người đó lại biết được chứ?

Tôi mới moi được chút tin tức hữu dụng từ Lý Ninh, thì lại có người khác gửi tin nặc danh tới. Cảm giác uất ức còn lớn hơn cả lo lắng thấp thỏm, tôi chẳng buồn nghĩ tới nội dung tin nhắn kia, trong đầu đang rối rắm về vấn đề “Hình như có rất nhiều người biết chuyện của bạn trai mình, vậy mà mình lại không biết”.

Hay là đưa tin nhắn cho chị La xem? Chị ấy thông minh như vậy chắc chắn có thể giúp mình nghĩ ra kế sách.

Không được, không được. Chị La vẫn chưa biết những chuyện này, không thể kéo chị La vào được, nhỡ đâu thật sự có nguy hiểm thì chẳng phải làm hại chị ấy sao.

Hay là cứ đưa cho Nhạc Hằng xem sao? Không ai biết rõ chuyện này hơn anh ấy, biết đâu tâm trạng anh ấy tốt, còn có thể kể cho mình biết một vài chuyện nữa thì sao.

Không được, không được, vậy thì chẳng phải anh ấy sẽ biết tôi đã nói gì đó với Lý Ninh sao. Nhạc Hằng vẫn có chút gia trưởng, hay là thôi đi.

Vậy chi bằng đưa cho Lý Ninh xem nhỉ? Anh ta nhiều mưu mẹo nhất định có thể phân tích rõ ràng, bắt được kẻ giả thần giả quỷ này.

Không được, không được, chuyện gì cũng tìm anh ta, chẳng phải sẽ bị anh ta cười cho thối mũi sao, mà anh ta cũng đã chê mình ngốc rồi đấy thôi...

Tôi ngồi cắn móng tay ngẫm nghĩ mãi, suýt nữa gặm hỏng cả bộ móng tay vừa làm xong.

Cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng, sau một phen rối rắm, tôi quyết định phải làm cho rõ ràng. Bất kể thế nào cũng còn tốt hơn với việc tôi ngày ngày mất ăn mất ngủ nghĩ về vấn đề này.

“Hay đấy, lại có người gửi tin nhắn này cho cô à.” Lý Ninh đang ngồi đối diện tôi, tay xoay xoay chiếc điện thoại của tôi mấy vòng, vô thức biến nó thành trò chơi.

“Thứ cho tôi nhắc nhở anh một câu, nếu anh làm rơi thì sẽ phải đền cho tôi điện thoại mới đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.