Vực Sâu Ham Muốn

Chương 403: Chương 403: Chúng ta chỉ có thể chia tay




Tôi đều biết cả, nhưng chính tai nghe thấy anh nói vậy, vẫn khiến tôi không nhịn được rơi lệ.

“Được.”

“… Em không hỏi anh lý do sao?” Giọng Nhạc Hằng hơi mệt mỏi: “Tả Tiêu Ân, em tốt lắm, thật sự rất tốt, nhưng em quá ngu ngốc, luôn kéo bước chân anh lại. Cho nên xin lỗi em, chúng ta chỉ có thể chia tay.”

Tôi không nói gì cả. Nhạc Hằng gần như là thều thào nói: “Nhưng em nghe kỹ đây, anh sẽ bảo vệ em lần cuối cùng. Em hãy tự thu xếp ổn thỏa đi. Sau này không có anh, đừng làm chuyện ngu xuẩn gì nữa, đừng tự tiện tin vào người khác… Không ai sẽ giải quyết hậu quả cho em nữa đâu.”

Tôi không hiểu ý Nhạc Hằng. Đang định hỏi thì đã bị ngắt lời bởi cảnh sát thường phục đẩy cửa vào thúc giục. Nhạc Hằng gần như là chạy trối chết. Ánh mắt tôi tối sầm, thầm nghĩ anh muốn thoát khỏi tôi vội vã như thế sao?

Lý Ninh nhìn bóng lưng Nhạc Hằng, vẻ mặt suy tư. Lúc bước vào, anh ta nhìn tôi vẻ xoi mói. Tôi hơi khó chịu, hung hăng trừng anh ta một cái: “Anh nhìn gì thế? Chưa thấy người thất tình bao giờ à?”

“Hai người chia tay rồi à?” Lý Ninh cau mày: “Nhạc Hằng khốn nạn thế sao? Không đúng không đúng, tôi cảm thấy chuyện này có mờ ám! Vừa nãy anh ta đã nói gì với cô?”

“Anh ấy nói tôi kéo chân anh ấy nên chia tay… Còn nói sẽ bảo vệ tôi lần cuối cùng.” Tôi thở dài một hơi: “Rối ren quá. Tôi cũng hiểu ý anh ấy là gì nữa. Tóm lại với năng lực của Nhạc Hằng thì chắc tôi không cần phải ngồi tù nữa đâu.”

“Vấn đề chính là chỗ này. Chẳng nhẽ cô không thấy lạ à?” Lý Ninh nhìn tôi: “Với mối hệ của Nhạc Hằng thì hoàn toàn có thể dẫn chúng ta rời khỏi nơi này. Nhưng anh ta lại đích thân đến đây, còn dây dưa với hai tên cảnh sát thường phục ngoài cửa lâu như vậy. Nãy giờ tôi gián tiếp hỏi thăm một chút, hình như là đút tiền mới được mở cửa sau.”

Tôi nghe mà không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu Lý Ninh muốn biểu đạt cái gì. Thấy ánh mắt mờ mịt của tôi, Lý Ninh tức giận tới mức liếc xéo tôi một phát: “Quả nhiên Nhạc Hằng nói không sai, cô ngốc quá sức. Cô nghĩ lại mà xem, trước kia Nhạc Hằng đến chỗ nào, có ai lại dám giục anh ta? Hơn nữa còn nói bằng giọng điệu không kiên nhẫn đó nữa. Chẳng qua là một vụ án mà thôi, tìm kẻ thế tội không phải được sao?”

Hình như lời Lý Ninh nói cũng có lý, nhưng tôi vẫn không biết vấn đề ở đâu nữa, chỉ có thể nhíu mày dè dặt đoán: “Nhưng người chết là Nhạc Trí mà, em trai của Nhạc Hằng. Chủ tịch Nhạc sẽ không để yên đâu, có lẽ sẽ đích thân đến điều tra vụ án cũng nên. Bởi vậy không thể xài chiêu đơn giản như là tìm kẻ gánh tội được… Huống hồ người khác thì cũng là người mà, sao có thể gánh tội thay cho chúng ta được?”

Lý Ninh nghe tôi nói vậy ngẩn ra, cả buổi mới đáp lại một câu: “Tôi không nghe nhầm chứ? Cô đã rơi vào tình trạng này rồi mà vẫn còn đồng tình người khác cơ à? Bình thường kẻ gánh tội đều là tự nguyện, đa số là vì muốn kiếm một khoản tiền cho vợ con của mình.”

“Vậy thì càng đáng thương. Họ thà rằng gánh tội cho người khác cũng muốn cho vợ con mình một khoản tiền, đây là tình cảm sâu sắc cỡ nào. Nếu các anh không làm vậy thì gia đình họ có thể sống yên ổn bên nhau được rồi.”

“Không ai ép họ cả. Chính họ cần khoản tiền đó mà thôi. Giao dịch này rất công bằng.” Lý Ninh nhìn tôi như đang nhìn một đứa thiểu năng: “Hằng năm đều có mấy vụ như thế, cô đồng tình được hết không? Lo cho chính cô trước đi.”

“Nếu Nhạc Hằng nói muốn bảo vệ tôi thì chứng tỏ nhất định là anh ấy đã nghĩ ra cách giúp tôi thoát tội rồi.” Tôi nhìn anh ta một cách kỳ quái: “Tại sao anh vẫn khẩn trương vậy? Anh cũng nói anh ấy là Nhạc Hằng, không gì là không thể làm được mà?”

Vốn tôi đã chuẩn bị tinh thần để nhận kết cục tệ nhất rồi. Ví dụ như sau khi chia tay với Nhạc Hằng, dưới sự áp lực của cảnh sát bị vu oan bị phán tù chung thân. Có lẽ đến khi tôi được thả ra thì đã già nua xấu xí, từ nay sống hết quãng đời còn lại một cách đần độn. Bây giờ bất chợt nghe nói có thể không cần ngồi tù nữa, tôi đương nhiên là vui vẻ. Nhưng mỗi khi nghĩ tới tôi và Nhạc Hằng cuối cùng vẫn chia tay, tâm trạng tôi lại trở nên sa sút.

Nhưng anh ấy nói cũng đúng. Dường như tôi chỉ biết gặp rắc rối mà thôi. Tôi không giúp được gì cho sự nghiệp của anh, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, bị người khác hạ độc thủ hết lần này tới lần khác, phiền phức kéo đến liên tục. Chắc anh ấy cũng cảm thấy phiền lắm rồi.

Lý Ninh lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà cốc đầu tôi: “Tôi đã nói chuyện này có mờ ám rồi mà. E rằng chúng ta bị nhốt trong bệnh viện mấy ngày này, bên ngoài đã xảy ra chuyện mà chúng ta không biết rồi.”

Tôi luôn cảm thấy Lý Ninh thích chuyện bé xé ra to. Nhưng mỗi lần đến cuối cùng đều chứng minh anh ta nói đúng. Lúc này thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, trái tim tôi cũng đập như nổi trống.

“Vậy anh cảm giác là chuyện gì?” Tôi nuốt nước miếng: “Không thì anh phân tích cho tôi một chút đi, để tôi chuẩn bị tinh thần trước.”

“Sao tôi biết được? Tóm lại nhất định không phải là chuyện tốt lành đâu.” Lý Ninh liếc xéo tôi một cái: “Thôi, cô cũng đừng sợ nữa. Thuyền tới đầu cầu không thẳng thì cũng chìm. Dù sao là hai con đường, sống hay chết, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết thôi.”

Chúng tôi cũng không chờ rất lâu. Trưa hôm sau, tôi thấy cảnh sát thường phục ngoài cửa nghe một cuộc điện thoại, nhìn phòng bệnh mấy lần rồi hùng hổ bỏ đi. Tôi và Lý Ninh nhìn nhau, đại khái đoán được chúng tôi đã tự do rồi.

“Không ngờ Nhạc Hằng lại làm việc nhanh như vậy.” Tôi thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng xong rồi. Không biết Nhạc Hằng tìm ai gánh tội thay tôi nữa. Chúng ta có nên đi thăm để đích thân nói tiếng cảm ơn với người ta không đây?”

“Mẹ nó, cô đừng gây chuyện cho ông đây nữa được không?!” Lý Ninh trực tiếp văng tục: “Còn sợ rắc rối chưa đủ hay sao? Tôi thấy cô đừng ở trong bệnh viện này nữa, cũng đừng về nhà, lỡ như bị người mai phục ở đó thì tiêu đời. Nhà họ Nhạc có quyền lực rất lớn, cho dù mặt ngoài đã giải quyết rồi, nhưng không chừng vẫn sẽ âm thầm tìm người tới xử lý cô đấy.”

Tôi nghe anh ta nói vậy thì rùng mình: “Vậy tôi phải đi đâu? Không làm được gì cả, chẳng lẽ tôi phải chạy trốn cả đời sao? Thế thì thà đi ngồi tù còn hơn. Ít nhất sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.”

“Ai bảo với cô là ngồi tù thì không nguy hiểm tới tính mạng? Cô biết hằng năm có bao nhiêu tù nhân chết trong tù không?” Lý Ninh liếc tôi một cái: “Cô ở nhà tôi trước đi. Tôi mời điều dưỡng cho cô. Tôi sẽ tự mang chìa khóa. Có người gõ cửa thì đừng mở.”

Tôi gật đầu, mặc cho Lý Ninh bận trước bận sau đưa tôi đến nhà anh ta. Nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ không chịu làm phiền người khác nhiều như vậy đâu, cảm thấy ở nhà mình cũng không sao cả. Nhưng bây giờ tôi thật sự sợ lắm rồi.

Tôi bỗng xấu hổ cảm thấy chia tay với Nhạc Hằng cũng tốt, ít nhất có thể quay lại với cuộc sống bình yên ngày xưa. Không có tình yêu, nhưng cuối cùng không cần phải lo cho tính mạng của mình sẽ bị tên biến thái nào đó lấy mất bất cứ lúc nào.

Tôi từ chối điều dưỡng mà Lý Ninh mời tới, hứa với anh ta rằng tôi hoàn toàn có thể tự chăm sóc cho bản thân mình. Tôi nghĩ rằng mình đã nợ anh ta quá nhiều rồi. Lúc này điều tôi có thẻ làm là cố gắng giảm bớt phiền phức mà mình gây ra.

Cuối cùng Lý Ninh không có khăng khăng một mực, vội dặn tôi mấy câu rồi rời đi. Tôi nghĩ mấy ngày nay anh ta vẫn ở trong bệnh viện với tôi, chắc chắn là đã tích cóp rất nhiều việc cần xử lý. Cũng thật tội nghiệp cho anh ta.

Bỏ qua phe Nhạc Hằng không nói, mặt ngoài anh ta vẫn là người của Nhạc Trí. Cái chết của Nhạc Trí chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn ở chỗ họ. Mà vào lúc mấu chốt này, anh ta lại biến mất tăm, đủ để khiến anh ta phải bận bịu một khoảng thời gian rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.