Vực Sâu Ham Muốn

Chương 302: Chương 302: Cô ấy sẽ không để bản thân mình phải quan tâm những chuyện dư thừa




Tôi hơi ngẩn ra, không ngờ Lâm Tuyết là vì chuyện này mà áy náy. Tôi cũng không biết phải nói gì, đứng trên lập trường của tôi… làm như vậy thì cũng có thể hiểu được, nhưng lại không thể tha thứ.

Nhưng dù tôi rất đau lòng chuyện chị Văn, nhưng dù sao tôi mới gặp cô ấy lần đầu, nên cũng không có tình cảm đặc biệt gì. Giữa hai người họ thì tôi đương nhiên sẽ thiên vị Lâm Tuyết hơn, thế nên liền cố gắng an ủi chị.

“Em nghĩ chị Văn sẽ không trách chị đâu.” Tôi thở dài rồi rút ra một cái khăn giấy ra đưa cho chị: “Chị ấy đã nghĩ thông mọi chuyện rồi. Thế nên chị ấy cũng sẽ không để mình phải bận tâm đến những chuyện dư thừa.”

Lâm Tuyết cầm tờ khăn giấy lau lau khóe mắt: “Chị biết, nhưng cũng vì chị ấy không trách chị nên chị mới càng khổ sở.”

Tôi đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại trước đó của cả hai, thế nên tôi nhíu mày hỏi: “Vậy chị định đi báo thù? Báo thù ông trùm xã hội đen đó sao? Lâm Tuyết, chị từ bỏ đi.”

“Vì sao?” Lâm Tuyết không thể tin nổi mà ngẩng đầu: “Chị nghĩ em sẽ ủng hộ chị, Tiêu Ân, đáng lẽ em phải hiểu tâm trạng của chị hơn bất kỳ ai chứ…”

“Em hiểu, nhưng Lâm Tuyết, chị có nghĩ vì sao mà chị Văn nói chị đừng làm vậy không?” Tôi thở dài, dù hơi không đành lòng những vẫn nói ra suy nghĩ của mình.

“Cuộc sống của chị Văn thay đổi đột ngột chỉ trong một đêm, chị ấy có thể không hận sao? Em không tin, nhưng chị ấy thể hiện ra dáng vẻ như vậy, chỉ là mong chị không cần lo lắng quá, cũng không cần báo thù cho chị ấy, nói trắng ra thì chị ấy không mong chị đi chịu chết.”

Khuôn mặt Lâm Tuyết lập tức trắng bệch: “Tiêu Ân, em nói cái gì vậy?”

Nói thế thì đúng là thật tàn nhẫn, nhưng tôi cũng không có lựa chọn nào khác: “Mặc dù đây chỉ là ý kiến cá nhân của em… Nhưng chị nghĩ mà xem, lúc trước chúng ta chỉ trả thù Kim Hoa mà đã tốn rất nhiều công sức, giờ bảo đối phó với trùm xã hội đen, chị nghĩ chúng ta có khả năng đó sao?”

“Đúng là chúng ta không có khả năng đó.” Lâm Tuyết khẳng định lời tôi, nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh như băng: “Thế nhưng bạn trai em thì có, chị đã đạt được hiệp ước với anh ta rồi.”

Tôi ngây ra, không rõ chuyện sao lại dính dáng đến Nhạc Hằng: “Hiệp ước? Hiệp ước gì cơ?”

Lâm Tuyết dường như cũng nhận ra mình lỡ lời, cúi đầu sũy nghĩ một hồi rồi mới quyết tâm: “Được rồi, Tiêu Âm, chị sẽ nói thật cho em biết, nhưng em nghe xong phải cam đoan, những nội dung tiếp đây em nghe được thì em không được truyền ra ngoài.”

Tôi gật đầu: “Chị yên tâm đi, chị cũng biết em mà, trừ chị với chị La ra thì em cũng không người bạn nào khác. Cho dù em có muốn nói thì cũng không biết nói cho ai.”

Ánh mắt Lâm Tuyết phức tạp: “Em phải chuẩn bị sẵn tâm lý… Những chuyện này chị vẫn luôn không nói cho em, trừ việc vì lúc trước hứa sẽ giữ kín, nên không dám nói ra thì cũng bởi vì chị sợ em không chịu đựng nổi.”

Tôi ngẩn người mà bật hỏi: “Là liên quan đến chuyện Nhạc Hằng rất nguy hiểm mà các chị nói trước đây sao?”

Nghe Lâm Tuyết nói vậy thì tôi cũng có chút căng thẳng, Lâm Tuyết gật đầu, lúc này mới nói tiếp: “Chẳng phải em hỏi chị… Tiêu Điền đi đâu sao, là do chị dùng bí mật đó uy hiếp Nhạc Hằng, uy hiếp anh ta phải bảo vệ Tiêu Điền.”

Uy hiếp? Tôi giật mình, cho tới tận giờ vẫn không thể tin được Lâm Tuyết sẽ làm ra loại chuyện uy hiếp này được. Trừ chuyện này thì tôi lại đột nhiên nhớ đến Tiền Xinh – người đã lâu không xuất hiện, lúc trước tôi còn hiểu lầm cô ta với Nhạc Hằng có quan hệ mờ ám gì đó, thì hình như là cô ta cũng dùng bí mất để uy hiếp Nhạc Hằng cho tiền, còn phải đưa cô ta vào Vàng Son làm việc.

Rột cuộc là bí mật gì mà khiến Nhạc Hằng lại bị uy hiếp một lần nữa? Tôi hơi căng thẳng, trực giác mách bảo tôi rằng bí mật này thật sự rất đáng sợ.

Lâm Tuyết nhìn vẻ mặt của tôi liền thở dài: “Chị từng nói với em chuyện mẹ Nhạc Hằng là người thôn J bọn chị, thế nên bí mật này thì cả thôn chị đều biết.”

Tôi gật đầu, gần như là ngừng thở để đợi chị nói tiếp. Lâm Tuyết thấy tôi không nói gì, liền tự nói tiếp: “Thật ra mẹ của Nhạc Hằng ngày xưa cũng từng… làm gái.”

Tôi thật sự là kinh ngạc vô cùng, tôi còn nhớ mình đã từng nhìn thấy bức ảnh chung của mẹ con hai người khi đến nhà cũ của mẹ Nhạc Hằng. Một người phụ nữ ung dung lại cao quý xinh đẹp như vậy, cả người tràn đầy tình thương của mẹ, dù có nói bà ấy là con nhà đài các thì tôi cũng sẽ chẳng nghi ngờ gì.

Thế nhưng khi nghĩ đến khí chất của chị Văn thì tôi cũng bớt kinh ngạc hơn. Có lẽ là đã nhìn thấu nhân sinh thế thái, đã trải qua biết bao thăng trầm nên sau đó mới có thể lắng đọng lại, tạo nên cái cảm giác cuộc sống bình yên tĩnh lặng như vậy.

Lâm Tuyết thấy tôi cũng không lộ vẻ gì thì hơi nhíu mày, rồi cuối cùng cũng nói tiếp: “Chị bảo em kiểm tra cùng với chị, là vì mẹ Nhạc Hằng hồi đó cũng chết vì bệnh AIDS.”

Cái tay đang cầm thìa quấy cốc cà phê của tôi bỗng ngưng lại, trong lòng tôi cũng cảm giác hơi sợ hãi, dù cho lúc đối mặt với người khác có thản nhiên đến đâu, thì tôi cũng chỉ là một người bình thường sợ chết.

Chị Văn xinh đẹp như vậy mà sau khi mắc bệnh dáng vẻ cũng phải tàn lụi. Nếu tôi cũng… mặc dù từ khi bắt đầu yêu đương với Nhạc Hằng chúng tôi chưa làm chuyện quá mực nào, thế nhưng tôi vẫn nhớ rõ đêm đầu tiên lúc chúng tôi quen nhau.

Trên cái du thuyền mà anh vô tình đã cứu tôi đêm đó, chúng tôi đã phát sinh quan hệ. Không chỉ thế mà sau này còn bị Kim Hoa hại làm mất đi một đứa con gái.

Tâm lý của tôi đột nhiên rất hỗn loạn, dù biết như thế là không tốt, tôi không nên nghi ngờ Nhạc Hằng, thế nhưng tôi vẫn không kìm được sợ hãi.

“Tiêu Ân, em không sao chứ?” Tôi ngẩng đầu, định cố để nở nụ cười cho chị xem nhưng lại nhận ra mình chẳng còn đủ sức lực nữa.

Hóa ra là vì vậy, chẳng trách lúc trước Nhạc Hằng với Hà Uyên Uyên sắp kết hôn lại đột nhiên chia tay, chẳng trách Hà Uyên Uyên nói yêu Nhạc Hằng cần phải dũng cảm.

Chẳng trách Ngũ Trương sợ Nhạc Hằng như vậy, sau khi nghe tôi với Nhạc Hằng yêu nhau thì sợ tới mức xoay người bỏ chạy, còn dõng dạc mà bảo tôi nhảy hố lửa.

Tôi cảm thấy mình từ đầu đến cuối cứ như kẻ ngốc chẳng hay biết gì cả: “Vì sao chị không nói cho em biết sớm?”

Lâm Tuyết yên lặng một lúc, tôi cũng không giục chị. Một lúc sau, mà tôi cũng chẳng biết đã qua bao lâu. Có lẽ là 10 phút, cũng có lẽ là nửa tiếng, Lâm Tuyết mới khẽ nói: “Chị xin lỗi, chị không dám nói.”

Lâm Tuyết hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Đây là bí mật công khai của thôn J bọn chị, bệnh AIDS lây từ mẹ sang con qua quá trình mang thai, mặc dù Nhạc Hằng bây giờ nhìn không khác người thường là bao, thế nhưng… Vậy nên chị luôn khuyên em cách xa anh ta ra.”

Tôi cảm thấy thật bất lực: “Chẳng trách chị muốn kéo em cùng kiểm tra, em còn tưởng là đi với chị, nhưng hóa ra là ngược lại.”

“Không phải, là chúng ta cùng nhau.” Lâm Tuyết không hề ngẩng đầu, nụ cười trên môi chị đầy sự châm chọc: “Em cũng biết trước đây chị có cặp với Thiện Lục một thời gian, ai biết được hắn ta có bị bệnh hay không.”

“Vậy sao chị còn…”

“Vì sao chị còn cặp với hắn ta phải không?” Lâm Tuyết cười, nhưng trong ánh mắt tràn đầy thù hận: “Bởi vì chị muốn hắn ta chết. Bởi vì những người hại chị Văn lúc ấy chỉ còn mỗi hắn ta còn sống.”

Sau khi lấy máu, tôi với Lâm Tuyết cùng im lặng chờ đợi kết quả.

Nhớ tới nụ cười vừa nãy của Lâm Tuyết thì nỗi sợ cứ trào dâng trong lòng tôi, tôi chưa từng nghĩ Lâm Tuyết có sự thù hận lớn như vậy. Tôi cảm thấy có chút sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.