Thở dài một tiếng, tôi cởi bớt hai cúc trên của áo bệnh nhân, kéo xuống một chút, để lộ ra vết thương đã được băng bó caarnt hận, nhân lúc chị La đang sững sờ mà tự mình cởi xuống.
"Thời gian trước em bị người ta bắt cóc, cũng may mà em đủ khôn khéo vật lộn với anh, sau đó cũng được cứu, tiếc là vẫn bị đâm một nhát, mấy hôm nay mới được chuyển tới phòng bệnh thường chứ mấy hôm trước em còn nằm trong phòng bệnh nguy hiểm, chị muốn gặp em cũng phiền phức lắm kìa."
Nhìn chị La khẽ nhíu mày lại, tôi cài cúc áo: "Bây giờ chị đã biết nguy hiểm tới mức nào rồi chứ, chúng em không nói với chị cũng vì không muốn chị phải lo lắng, hi vọng chị có thể hiểu."
Thực ra vết đâm của tôi không quá rộng, nhưng con dao đó quanh năm không được dùng đến, bị ném vào một góc, tích đầy bụi bặm và rỉ sét, khiến vết thương bị nhiễm bẩn nghiêm trọng dẫn tới nhiễm trùng và sưng tấy. Bác sĩ phải xử lý đồng thời chỗ thịt thối đó nên phạm vi bôi thuốc khá rộng, nên lúc băng bó vào trông thực sự khá là đáng sợ, như thể nghiêm trọng lắm.
Có thể nói trước đó tôi vẫn luôn trong giai đoạn nguy hiểm không phải vì con dao làm tôi bị thương, mà là vì nó bị lãng quên quá lâu lại còn dính đầy chất bẩn, nhưng nếu như không phải nó bị quên lâu như thế, làm sao có thể được tôi tìm ra mà kết liễu tính mạng tôi chứ.
Con dao đó cứu mạng tôi lại suýt nữa lấy mạng tôi, thực sự không biết nên yêu nó hay là nên hận nó, chỉ có điều sau đó tôi ngất xỉu trong lòng Hà Huy, họ vội vội vàng vàng, làm sao có thể nhớ tới việc mang theo con dao "có duyên" với tôi theo chứ.
Thực ra tôi lấy nó cũng chẳng để làm gì, cùng lắm là đặt trong góc của một ngăn kéo nào đó, khi nhớ tới thì lấy nó ra mà ngơ ngẩn, hoặc coi nó như một kẻ ti tiện bỉ ổi nào đó, lấy dép lê ra mà đập điên cuồng, trải nghiệm cảm giác được đánh một kẻ ti tiện.
Nhìn thấy phần ngực trái được quấn tầng tầng lớp lớp băng trắng của tôi, chị La khẽ nhíu mày tỏ rõ sự áy náy của mình: "Xin lỗi, chị đã hiểu nhầm hai người, vốn dĩ chị còn tưởng hai người đến bệnh viện chỉ để che giấu tai mắt của người khác, coi chỗ này như nơi lén lút qua lại cơ."
Đến bệnh viện mà còn vụng trộm? Tôi chớp chớp mắt, định nói gì đó thì nghe thấy chị La nói tiếp: "Vốn dĩ chị cũng cho rằng em ngốc như vậy sẽ không nghĩ ra được chiêu thức này, nhưng nghĩ lại thì, thứ quỷ ranh tinh anh như Lý Ninh có ý tưởng gì mà không nghĩ ra được, chiêu này chắc chắn là để hai người có thể quang minh chính đại mà vụng trộm với nhau."
"..."
Tôi cười gượng hai tiếng, quay đầu qua đó: "Sao chị đột nhiên nghĩ như vậy? Trước kia anh ấy cũng rấ bận, hai người thường xuyên không gặp được nhau mà, nhưng chị cũng đâu có vẻ nghi ngờ gì, thế mà lần này lại phản ứng lớn thế."
Chị La thở dài một tiếng: "Gần đây bọn chuyện nói chuyện càng ngày càng ít, cứ như thế này mãi thì hoàn toàn không nói năng gì được. Chị thấy cậu ấy đến quầy hoa quả mua táo nhưng không phải mua cho chị, chị còn tưởng có con giáp thứ mười ba nào kém thực dụng đến thế, một túi táo đã bị cậu ấy mua chuộc rồi."
"Sau đó chị bắt đầu theo dõi anh ấy?" Tôi day day huyệt Thái Dương đau ê ẩm của mình, cảm thấy mình hơi bị mệt lòng: "Bất kể thế nào hai người vẫn là người yêu cơ mà, có gì mà không nói chuyện tử tế được? Chị thực sự muốn biết thì cứ hỏi thẳng là được mà."
Tuy rằng hỏi rồi chắc thằng cha kia cũng không nói, tôi âm thầm bĩu môi trong lòng, nhìn dáng vẻ đạo mạo trang nghiêm của mình mà cảm thấy vô cùng... phấn khích.
Chị La chần chừ một lúc rồi cũng gật đầu: "Chị thấy cậu ấy đến bệnh viện, còn tưởng cậu ấy đến thăm cô gái nào đó không cẩn thận bị cậu ấy đánh cho sưng bụng, không ngờ lại nhìn thấy em. Mà nhắc mới nhớ, em vẫn chưa nói chị biết tại sao chị gặp nguy hiểm."
"Cái giới của đám người đó đánh đấm giết chóc, không phải toàn ra tay với nhân vật nhỏ bé tầm thường sao." Tôi thở dài: "Họ cứ giết hại lẫn nhau, dù sao cũng là người có máu mặt, ai đột nhiên đi chầu ông bà cũng sẽ gây ra làn sóng quan tâm không nhỏ. Nhưng chúng ta không giống vậy, chết thì là chết, đến lúc đó họ ném cho một tấm chi phiếu là mọi thứ giải quyết hết, căn bản không để tâm đâu."
Chị La không nói gì, tôi nói tiếp: "Nhạc Hằng không biết tại sao mà không ở trong nước, họ lập tức ra tay với em, mặt tối của xã hội thượng lưu còn nhiều hơn những con hẻm u ám đáng sợ nhất."
"Lý Ninh rốt cuộc là người như thế nào?" Chị La cúi đầu khẽ hỏi: "Tại sao cậu ấy lại bị cuốn vào vòng tranh đấu của những người đó? Trước kia chị không hỏi là vì thấy hai người không muốn nhắc tới nên chị cũng không hỏi, chị muốn đợi hai người tự nói. Nhưng đợi lâu như thế, nếu như hôm nay không phải chị tự phát hiện ra, chắc hai người vẫn định giấu giếm chị."
Câu hỏi này thực sự hỏi trúng điểm mấu chốt, tôi không biết nói thế nào về thân phận của Lý Ninh, nói thế nào cũng thấy không được khí thế lắm. Nói anh ta đang làm việc giúp Nhạc Trí? Tôi với thủ hạ dưới trướng đối thủ của người đàn ông nhà mình thân thiết đến thế, nói ra ai tin?
Nhưng chuyện này không nói, lẽ nào nói anh ta là con trai của Thiện Lục? Bản thân Lý Ninh còn chưa nói với bên ngoài, nếu như tôi nói ra, liệu anh ta có cảm thấy tức giận và phẫn nộ không?
Ngoài việc ấy ra, danh tiếng của Thiện Lục quá lớn, nếu chị La biết được người yêu mình là thái tử của giới xã hội đen, không biết có sợ đến mức đơ ngay tại chỗ không nữa.
Dù sao thì bạn trai của chị ấy nhỏ hơn chị ấy mấy tuổi, trông khá là thanh tú, nếu như không vì biểu cảm cà lơ phất phơ hàng ngày của anh ta làm hỏng hết mỹ quan, chắc anh ta đội tóc giả đóng con gái cũng có người tin sái cổ.
Tình yêu luôn là ích kỷ, có yêu sẽ có ghen, nếu như chị La biết được rằng ngoài tôi ra thì Lâm Tuyết cũng biết rõ thân phận của Lý Ninh, chỉ riêng chị ấy bị che mờ hai mắt, cũng không biết chị ấy có trở mặt ngay tại chỗ không.
Nhưng tuổi tác của chị La cũng không phải bé bỏng gì, đối với những cô gái ở lứa tuổi này, tìm đối tượng không chỉ đơn thuần là vì yêu đương mà còn vì kết hôn, sinh con, sống một cuộc đời bi thảm nghìn ngày như một mà không thể không sống.
Nếu như chỉ đơn thuần là nhỏ tuổi hơn nhưng Lý Ninh khiêm tốn, tháo vát, có lẽ ngày nào đó hết khổ rồi, có thể ở bên nhau, cũng không có gì ghê gớm lắm.
Nhưng vừa nhỏ tuổi hơn vừa là con trai của ông hoàng trong giới xã hội đen thì đấy lại là chuyện khác rồi, có người sẽ cảm thấy mình trói buộc được một cái cây rụng tiền, có người sẽ cảm thấy có tiền thế nào đi chăng nữa cũng không phải tiền để hưởng thụ, có người sẽ cảm thấy chẳng vui chẳng buồn, mình thích người ta vì con người của người ta, người mà mình thích không liên quan gì đến bối cảnh và gia sản, vậy là đủ rồi.
Mà tôi không thể đoán được chị La sẽ thuộc loại nào, nhưng tôi biết mình không muốn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này cứ thế mà giải tán, đành dứt khoát ngậm miệng.
Tôi thử chuyển đề tài, nên cẩn thận nắm lấy tay chị ấy: "Mấy hôm nay em ở bệnh viện buồn bực muốn chết, nếu bây giờ chị đã biết rồi, vậy chị thỉnh thoảng đến bệnh viện với em được không?"
Câu này cũng không hoàn toàn chỉ là chuyển đề tài, dù sao tôi cũng có vài phần thật lòng, mấy hôm nay người trông qua điềm đạm nhưng thực chất là không ngồi yên được như tôi đã cảm thấy buồn bã lắm rồi.
Thực ra tôi cảm thấy vết thương này của mình chỉ cần về uống ít thuốc, chú ý không để vết thương dính nước và thay thuốc định kì là được rồi, không cần thiết phải ở lại bệnh viện, nhưng vừa thốt ra câu này đã vấp ngay phải sự phản đối đồng lòng của mấy người kia.
Kiểu người tùy tiện như tôi, mỗi lần gặp chuyện gì là đầu óc trống rỗng, chuyện đã rồi mới nghĩ ra phương pháp ra quyết, cứ ra khỏi bệnh viện chắc chắn sẽ biến thành mục tiêu sống. Tuy rằng bề ngoài Hà Uyên Uyên đã bắt tay giảng hòa với tôi, nhưng trong hồ lô của cô ta chứa cái gì, tôi làm sao mà biết rõ được, tóm lại cứ nằm trong bệnh viện là an toàn nhất.
�