Vực Sâu Ham Muốn

Chương 372: Chương 372: Dục vọng chiếm hữu quấy phá




"Đàn anh, cho vợ của anh một cơ hội, có lẽ hai người sẽ rất hợp nhau." Tôi dừng một lát, hơi do dự: "Em từng nghe lời đồn đãi về cô ấy, nếu cô ấy đã ghen vì anh rồi, có lẽ thật sự thích anh cũng nên."

Hà Huy hơi nhíu mày: "Tiêu Ân, lúc ở cùng anh có thể đừng nhắc đến cô ta được không? Trước kia bọn anh chưa từng gặp mặt, đây cũng chỉ là cuộc hôn nhân chính trị mà thôi, làm gì có chuyện thích với không. Cô ta làm như vậy chẳng qua là do dục vọng chiếm hữu quấy phá thôi."

"Nhưng đây có lẽ là cảm xúc do ấn tượng đầu tiên mang lại. Anh chán ghét cô ấy, ngay từ ngày đầu tiên cô ấy gả cho anh đã bảo thủ cho rằng cô ấy chẳng có chỗ nào tốt, khiến anh ghét đến buồn nôn, cho nên mọi việc làm của cô ấy đều bị anh phủ nhận theo bản năng."

Vết thương khiến tôi không thể nói hết trong một hơi được, thở hổn hển mấy cái, tôi mới nói tiếp: "Anh cẩn thận suy nghĩ lại mà xem, lúc hai người sống chung, đã từng có hình ảnh ấm áp bao giờ chưa?"

Hà Huy nhíu chặt chân mày, có lẽ là đang hồi tưởng lại quá khứ của hai người. Mặc dù với tư cách là một người ngoài thì tốt nhất tôi không nên xen vào chuyện của họ nhưng từ cảm nhận cá nhân thì vợ của Hà Huy không phải không có tình cảm với anh ta.

Theo tôi biết, người nhà Hà Huy đều mắt nhắm mắt mở đối với những chuyện mà vợ anh làm là bởi vì gia cảnh nhà cô ấy cao hơn anh ta nhiều, thêm vào đó, đây còn là gia đình bạn thân của Hà Uyên Uyên.

Theo như giải thích của Hà Huy thì chính là Hà Uyên Uyên đã mở miệng vàng cho rằng bọn họ đẹp đôi nên Hà Huy mới lập tức bị ném thẳng lên giường của con gái nhà người ta. Có lẽ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là ở Cục Dân chính hoặc là trong hôn lễ.

Nếu đúng là như vậy, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh ta. Chỉ là từ trước tới nay con gái vốn gả cao, nếu như chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị thì cô gái kia sao có thể gả cho Hà Huy? Cũng có thể vì tập đoàn Hà thị thật sự không có đàn ông cho nên chỉ có người họ hàng là anh ta đến thay thế.

Nhưng cô gái kia lại có tính cách khá mạnh mẽ, theo như tôi biết thì người mạnh mẽ hơn quá nửa là tuỳ hứng đanh đá. Một người như vậy, thật sự sẽ hạ mình chịu uất ức để gả cho một người đàn ông có thân thế thấp hơn, lại còn là người mình không yêu ư?

Hà Huy không nói lời nào, tôi cũng không rõ rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì, hai người không nói gì với nhau, bầu không khí lại lần nữa trở nên lúng túng bế tắc. Tôi ho khan một tiếng, quay mặt lại nhỏ giọng nói với anh ta: "Học trưởng, em đã đỡ hơn nhiều rồi, hay là anh quay về với vợ mình đi, nếu anh chịu thay đổi thái độ, hai người có thể chung sống hoà hợp hơn."

Hà Huy không trả lời câu hỏi của tôi, mà cố làm vẻ ung dung hỏi ngược lại: "Em vừa mới tỉnh, có phải đói rồi không, anh đi mua ít đồ ăn cho em nhé."

Tôi cười khổ một tiếng, cố ý nhắc nhở anh ta: "Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, anh là người có bề thế, tội gì cứ phải trốn tránh thực tế, sớm đối mặt chút chẳng phải tốt hơn sao."

"Hôm nay đừng nhắc đến cái người làm mất hứng ấy nữa." Hà Huy cau mày, giọng cũng bắt đầu lạnh nhạt hơn: "Em muốn ăn gì? Bây giờ em vẫn chưa thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, anh đi mua cho em chút cháo."

Nhìn bóng lưng rời đi của Hà Huy, tôi cười khổ lắc đầu một cái, mỗi nhà mỗi cảnh, phần lớn người ta chỉ nhìn thấy vẻ ngoài ung dung vui vẻ của người khác nhưng không biết họ đã từng trải qua những khó khăn gì.

Bên tai lại truyền tới tiếng bước chân, tôi tưởng là Hà Huy quay lại liền nhắm mắt vào giả vờ ngủ, không ngờ lại nghe được một giọng nói êm ái: "Cô Tả... Chúng ta có thể trò chuyện một chút không."

Tôi hơi ngẩn người, mở mắt ra nhìn, là một người phụ nữ tôi chưa từng gặp, trên người là quần bò cùng với áo khoác ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mắt sau khi tháo cặp kính xuống long lanh vô cùng có thần.

Thấy tôi chỉ ngẩn ra không nói gì, cô gái thân thiện cười một tiếng: "Thật xin lỗi, tôi quên tự giới thiệu mình, tôi chính là vợ của Hà Huy, đối thoại vừa rồi của hai người, tôi đều nghe thấy."

Không phải tôi không nghĩ tới khả năng này nhưng cô gái trước mắt chẳng hề giống những gì mà người khác miêu tả, khiến tôi không thể nào vẽ dấu bằng giữa hai người bọn họ.

Ý thức được mình đã thất lễ, tôi lúng túng cười một tiếng: "Xin chào… Xin lỗi trên người tôi bị thương không thể ngồi dậy được. Cô tìm tôi có chuyện gì? Tôi nằm như vậy nói chuyện với cô có được không? Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm gì đó, tôi với Hà Huy..."

"Cô không cần giải thích, đối thoại của hai người khi ở ngoài cửa tôi đều nghe thấy rõ rang. Trước khi tôi tới, cũng đã điều tra về cô." Cô gái cười cười: "Tả Tiêu Ân, bạn gái cũ thứ ba của Hà Huy thời đại học, so ra thì tình sử đơn giản hơn nhiều, Hà Huy là mối tình đầu của cô, sau đó cô có bạn trai khác, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn."

Trong lòng tôi run lên, cô gái này biết nhiều như vậy xem ra đã tốn không ít công sức đi điều tra. Bây giờ cô ta đến tìm tôi, nếu quả thật làm gì đó với tôi, tôi cũng không có sức đánh trả.

Chẳng lẽ tôi vừa mới trốn khỏi bàn tay của tử thần, bây giờ lại phải đi gặp cái mặt già kia của ông ta sao? Nhớ đến kết cục của những cô gái bị cô ta đối phó, tôi không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Ai ngờ cô gái kia lại cười khẽ một tiếng: "Đừng căng thẳng cô Tả, cô không cần sợ hãi, tôi chỉ muốn bày tỏ vài thứ mà tôi đã điều tra được, làm như vậy cũng chỉ hy vọng cô biết thực lực của tôi, để cô chủ động rút lui mà thôi."

Tôi nở một nụ cười lấy lòng: "Tôi rút lui. Cô yên tâm, tôi đương nhiên phải rút lui rồi. Cho dù hôm nay cô không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ không làm kẻ thứ ba trong mối quan hệ của của người khác, huống chi tôi cũng đã có bạn trai."

"Điều này dĩ nhiên tôi biết. Hai năm đầu sau khi kết hôn cô sống rất tốt nhưng đến khi vợ chồng son xích mích thì người thân biến kẻ thù. Sau đó thì cô quen với bạn trai Nhạc Hằng bây giờ, là con riêng của chủ tịch Nhạc thị, người có hi vọng thừa kế Nhạc Thị nhất ở hiện tại.”

Tôi cảm giác mồ hôi lạnh sau lưng mình bắt đầu ứa ra, người phụ nữ trước mắt nói những thứ này với tôi rốt cuộc là muốn làm gì? Thực lực cô ta không cần chứng minh tôi cũng biết rất... là kiểu rất kinh khủng ấy, lực sát thương tàn phá ở mức cực mạnh.

"Chỉ cần nhìn vào bạn trai cô tôi đã biết cô không hề có hứng thú với Hà Huy nhưng Uyên Uyên nói cô đứng núi này trông núi nọ, Nhạc Hằng không có ở đây liền gian díu, mập mờ không rõ với Hà Huy, cho nên tôi mới đến nhìn xem."

Cô gái vừa nói, vừa khẽ cười một tiếng: "Cô đừng dùng biểu tình ấy nhìn tôi. Hà Uyên Uyên là người như thế nào trong lòng tôi rất rõ nhưng tôi vẫn không yên tâm, sợ bỏ qua bất kỳ một khả năng nào đó, cho nên mới tới nhìn một chút mà thôi."

Lần này ánh mắt tôi nhìn cô ta càng phức tạp hơn. Chẳng phải cô gái này là bạn của Hà Uyên Uyên ư? Tại sao lại nói ra những lời như vậy? Rất rõ ràng, cô ta không phải là đám đàn ông bị Hà Uyên Uyên lừa dối, cô ta hiểu bản chất đen tối của Hà Uyên Uyên.

Mà nhìn biểu cảm của cô ta khi nói những lời này, cô ta cũng không hề thích Hà Uyên Uyên, thậm chí còn hơi chán ghét. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Trong nháy mắt, tôi nhìn người phụ nữ này thấy thuận mắt hơn nhiều, hơn nữa cô ta dường như còn là một cô gái rất thẳng thắn.

"Dường như cô còn hơi nghi ngờ?" Cô gái vẫn cười: "Có gì muốn hỏi thì hỏi đi, cuộc nói chuyện của chúng ta không thể kéo dài quá lâu, tôi định rời đi trước khi Hà Huy quay về."

"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng... Bên ngoài đồn đãi cô và Hà Uyên Uyên là bạn, nhưng lời mà cô nói vừa rồi... Có chút mâu thuẫn."

����������

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.