Vực Sâu Ham Muốn

Chương 370: Chương 370: Gặp diêm vương sao?




“Hết cách rồi. Tôi còn chưa thấy lễ cưới của anh với chị La đâu, sao mà cam tâm cứ thế đi gặp Diêm Vương chứ?” Nói rồi, chính tôi cũng không nhịn được mà bật cười. Không ngờ lại ảnh hưởng tới vết thương, khiến tôi đau tới mức hít hà.

“Cô bị sao thế? Vết thương lại đau à?” Lý Ninh bật dậy, dường như muốn đỡ tôi đứng lên: “Có bị sao không? Có cần tôi gọi bác sĩ không?”

Tôi ngây ra vì động tác của Lý Ninh, không nhịn được lại bật cười: “Sao anh khẩn trương thế? Có cần xem vết thương không?”

“Được thế tốt rồi. Vết thương của cô bị nhiễm trùng rất nặng. Bác sĩ nói, cô phải chú ý mọi lúc mọi nơi. Một khi cảm thấy khó chịu thì nhất định phải nói cho họ…”

“Đừng nói với tôi là anh không biết vết thương ở đâu đấy nhé.” Tôi nín cười. Tôi còn chưa từng thấy Lý Ninh trong dáng vẻ này đâu, đương nhiên phải trêu chọc anh ta một chút mới được: “Tôi bị thương ở ngực đấy nhé. Anh làm thế tôi sẽ nghi là anh muốn giở trò đấy.”

Lý Ninh khựng lại một chút, sau đó lộ vẻ xấu hổ, rõ ràng cũng mới nhớ ra tôi bị thương ở đâu. Thấy tôi cười vui vẻ, anh ta ngước mắt lên hung hăng trừng tôi một phát: “Thoạt nhìn cô quả nhiên là không sao cả, còn có tâm trạng để nói đùa nữa cơ mà.”

“Tôi có phúc sống lâu chứ sao. Gặp nạn lớn mà không chết, nhất định sẽ gặp nhiều may mắn.” Tôi vẫn mỉm cười, muốn làm cho không khí thoải mái hơn chút: “Lát nữa anh đi mua xổ số giúp tôi đi, không chừng có thể trúng giải đặc biệt mấy trăm tỷ đấy.”

“Cô nói vậy là sai rồi. Tôi thấy cô không phải là có phúc sống lâu đâu. Phải nói là người ngốc có phúc của người ngốc mới đúng.” Lý Ninh cũng giễu cợt một tiếng, bật cười: “Mua xổ số thì khỏi đi. Cô liều lĩnh như thế, tôi thấy nên mua bảo hiểm cho cô mới đúng. Người được hưởng cứ viết tên tôi. Số tiền cụ thể quyết định nhờ thái độ nhận lỗi của cô.”

truyện được up trên app mê tình truyện

“Sao anh lại ở đây?” Tôi khẽ hỏi một câu: “Đúng rồi, không phải Nhạc Trí cũng bị bắt sao? Bây giờ sao rồi?”

Lý Ninh ngây ra một lúc, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cô đã bị thương tới nước này rồi mà vẫn còn có tâm trạng quan tâm người khác nữa à? Chẳng lẽ là yêu phải cậu ta rồi? Yên tâm đi, cậu ta không sao hết, đã về nhà từ lâu rồi. Còn việc tại sao tôi lại ở đây thì… Tôi không ở đây, cô còn mong ai đến đây chăm cô nữa?”

“Ý tôi không phải thế. Tôi chỉ muốn nói là anh canh giữ ở chỗ tôi sẽ không sợ làm lộ việc chúng ta quen biết hay sao?”

Lý Ninh cúi đầu, ho khan một tiếng: “Nhạc Trí đã biết rồi. Chẳng qua vì giấu diếm, tôi cố ý khiến cậu ta cho rằng chúng ta có tình riêng. Điều này tôi nhất định phải nói với cô, hy vọng cô đừng trách tôi.”

Tôi cười khẽ: “Không sao đâu. Ngoài cách này ra chúng ta cũng không còn cách nào khác mà. Không thể bại lộ thân phận của anh, cũng không thể nói với cậu ta rằng tôi là bạn thân của bạn gái anh. Tôi cũng muốn bảo vệ chị La, nhất định không thể khiến họ biết sự tồn tại của chị ấy.”

Lý Ninh thở dài một hơi: “Cảm ơn cô có thể thông cảm. Chuyện lần này tôi cũng có trách nhiệm, rõ ràng đã biết con người anh ta có vấn đề mà vẫn không làm…”

“Không sao, không phải là lỗi của anh.” Tôi thở dài một hơi: “Là chính tôi không biết đề phòng. Bất kể thế nào đi nữa, chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại làm chi. Dù sao thì tôi cũng không sao cả mà, đúng không?”

Lý Ninh thở dài một hơi: “Lại nói Nhạc Hằng cũng đúng là khốn nạn. Cô bị thương nặng thế mà anh ta cũng không đến thăm cô, ngược lại tiếp tục bôn ba vì Hà Uyên Uyên…”

“Đúng rồi. Nói cho cùng, tôi cũng chỉ là người không quan trọng gì mà thôi.” Tôi cười khổ một tiếng: “Anh về đi. Bây giờ tôi đã tỉnh lại rồi. Anh thoạt nhìn rất mệt mỏi, không nghỉ ngơi nữa coi chừng thành zombie đấy.”

Lý Ninh nở nụ cười: “Còn chưa được đâu. Cô còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Bác sĩ nói chờ cô tỉnh lại, qua 24 giờ vẫn không có chuyện gì thì mới xác định là đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm.”

“Trông anh thế này thì sao chịu được 24 giờ? Tôi sợ đến lúc đó không phải anh gọi bác sĩ cho tôi mà tôi gọi bác sĩ cho anh thì có. Yên tâm đi, anh cũng nói ý chí sinh tồn của tôi rất mạnh mà. Tôi sẽ không đùa với sức khỏe của mình đâu.”

Lý Ninh cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu: “Vậy thì tôi đi trước đây. Nếu có chuyện gì thì cô cứ gọi điện thoại cho tôi. Ngày mai tôi lại tới thăm cô.”

Tôi gật đầu. Nhìn anh ta biến mất ở cửa, tôi cười khẽ một tiếng: “Đến đây lâu thế rồi, anh còn không đi ra sao?”

Vừa nãy lúc Lý Ninh còn ở đây, tôi đã nghe thấy có tiếng bước chân ngoài cửa, sau đó còn có bóng người chợt lướt qua, hẳn là thấy trong phòng bệnh của tôi có người nên không vào. Nhưng tôi cũng không nghe thấy tiếng bước chân khác, chứng tỏ người này vẫn còn chưa đi.

Quả nhiên, người ngoài cửa chỉ do dự một lát rồi bước vào: “Em khỏe hơn chưa? Rất xin lỗi, nếu anh tìm đến em sớm hơn thì em sẽ không bị thương…”

“Đâu chỉ có thế. Rõ ràng anh biết chuyện mà họ đang làm, nhưng anh vẫn mặc cho họ hại tôi hết lần này tới lần khác. Nếu không thì tôi cũng sẽ không bị bắt cóc.” Tôi nói bằng giọng thản nhiên: “Anh biết họ muốn hại tôi khi nào?”

“Sau khi chúng ta gặp nhau trong lớp phụ đạo, anh liền đi hỏi chị họ.” Hà Huy cười khổ: “Tiêu Ân, em thật sự trở nên thông minh hơn rồi. Không ngờ em đã biết hết những chuyện đó.”

Tôi nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu: “Nếu tôi biết trước thì bây giờ tôi cũng sẽ không nằm ở đây. Chẳng qua trước khi té xỉu, tôi có nghe thấy Nhạc Trí nói với anh câu kia, nên tôi mới loáng thoáng đoán được thôi.”

Nhạc Trí nói với anh ta rằng anh tới muộn quá. Rất rõ ràng, họ đã có thỏa thuận gì đó với nhau. Lúc Nhạc Trí bị bế vào kho hàng, tôi rất chắc chắn rằng cậu ta đang ở trong trạng thái hôn mê. Mà sau khi hung thủ bị bắt trúng đầu, cậu ta lại tỉnh lại trong chớp mắt.

Thoạt nhìn sự hợp tác giữa họ chính là Nhạc Trí đã biết được rằng quân cờ trong tay mình bao năm qua đã nảy sinh tâm tư khác, cho nên giả vợ trúng kế. Cậu ta đã hẹn trước với Hà Huy để anh ta bám sát theo sau.

Rõ ràng Nhạc Trí có nhiều thuộc hạ như vậy, e rằng dân chuyên nghiệp cũng có không ít, nhưng tôi vẫn không thể hiểu được tại sao cậu ta lại cố ý chọn Hà Huy. Mà Hà Huy vẫn khiến tôi ngạc nhiên.

Trong lòng tôi, anh ta vẫn hào hoa tao nhã như xưa. Sau này cũng chỉ cộng thêm play boy mà thôi. Nhưng từ hôm đó, xem cách anh ta bắn một phát trúng đầu có thể thấy được, rõ ràng là rất lành nghề.

Tuy rằng tôi chưa từng chạm vào súng thật, nhưng cũng biết rõ súng ống đều có sức nặng nhất định. Muốn sử dụng súng ống một cách thành thạo nhất định cần trải qua quá trình huấn luyện nhất định. Một người lần đầu tiên tiếp xúc với sống ống, trước tiên không nói tới chuyện lúc nổ súng sẽ có áp lực tâm lý như thế nào, chỉ riêng lực phản chấn sau khi nổ súng rất có thể sẽ làm cho mình bị thương.

Thì ra đám người chung quanh tôi đều không phải là người bình thường, chỉ có mình tôi ngây thơ cho rằng họ cũng giống hệt như tôi. Đến nay tôi mới phát hiện ra rằng, thì ra đều là tôi ngu xuẩn tự cho là đúng mà thôi.

Họ đều che giấu, chỉ có tôi thật sự không có thứ gì khác. Tôi từng tự an ủi mình rằng bình thường là đáng quý, cuối cùng mới phát hiện đó chỉ là cái cớ cho sự tầm thường thất bại của mình mà thôi.

“Xin lỗi. Em có trách anh đã giấu em không?” Hà Huy cúi đầu: “Sự cố lần này… Anh có trách nhiệm rất lớn. Sau hôm đó, anh đã từng trở về hỏi chị họ… Chị ấy nói chỉ là muốn giúp anh mà thôi…”

��������������

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.