Vực Sâu Ham Muốn

Chương 311: Chương 311: Giữ lễ nghĩa với nhau




Ngay tức khắc cảm giác áp bức và lăng nhục dâng lên trong tôi, dứt khoát không cầu xin anh tha cho, tôi cắn chặt môi chịu đựng sự thô lỗ của anh, nước mắt từng giọt từng giọt cứ thế mà chảy ra từ khóe mắt.

Thời gian qua lại giữa tôi và Nhạc Hằng tuy không dài nhưng cũng chẳng ngắn. Trong thời gian này chúng tôi luôn giữ lễ nghĩa với nhau, hoàn toàn không làm chuyện gì quá giới hạn khiến tôi năm lần bảy lượt vì sự dịu dàng của anh mà cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Nhưng bây giờ, cảm giác hạnh phúc này đã hoàn toàn sụp đổ. Cái đêm ở trên du thuyền trước kia, lý trí của tôi đã bị che đậy bởi tính chất của thuốc, tôi hoàn toàn không nhớ nổi cảm giác đó như thế nào nữa. Nhưng trong mắt tôi, phản ứng ngày hôm sau của Nhạc Hằng rất dịu dàng.

Thế nhưng lần này anh không còn dịu dàng nữa, dường như bị tôi chọc giận đến phát điên nên anh cảm thấy làm nhục tôi như vậy là chưa đủ liền hung hăng dứt khoát cắn lên bờ vai tôi, để lại một dấu răng thật sâu trên đó.

Tôi kêu lên một tiếng đau đớn rồi cắn chặt răng để không phát ra tiếng khóc, nước mắt cứ thế mà rơi nhiều hơn. Từ nhỏ tới lớn tôi là người rất sợ đau, da lại rất nhạy cảm, chỉ cần một cái tát nhẹ mà có thể sưng đến ba ngày, đến muỗi chích tôi còn có thể cảm nhận được.

Tính chất kém cỏi đấy rõ ràng lại được thí nghiệm ngay lúc này, vết cắn chứa đựng nỗi căm phẫn này khiến cho cả người tôi co quắp lại. Có điều vết thương trên vai cũng không thể đau bằng vết thương nơi trái tim tôi.

Dường như tôi không dám tin, đây chính là Nhạc Hằng của tôi sao? Là người mà tôi yêu thương sâu đậm sao? Hay sự quan tâm chăm sóc dịu dàng trước đây đều là do tôi ảo tưởng? Nhưng cũng có thể chỉ là anh nhường nhịn tôi mà thôi.

Sự bướng bỉnh của tôi làm cho cơn tức giận của Nhạc Hằng càng ngày càng lớn, nhìn khuôn miệng không phát ra âm thanh của tôi, anh đưa tay bóp lấy cổ tôi, bắt đầu chậm rãi dùng lực, “Không rên ư? Chẳng phải em nói em là tình nhân của anh sao? Lên giường chẳng phải là bổn phận của em sao?”

Cảm nhận được sức lực của bàn tay trên cổ càng ngày càng mạnh, không khí trong lồng ngực ngày một ít đi, mặc dù là không nhìn thấy nhưng tôi cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của tôi lúc này, chắc chắn là rất khó coi, có lẽ cũng trở bên xanh tím rồi.

Đôi môi tôi cắn chặt đến rách ra, cảm nhận được một chút máu tươi trong khoang miệng nhưng tôi vẫn cố không chịu mở miệng, cố bảo vệ chút danh dự cuối cùng của mình chứ không cầu xin anh tha cho.

Giết tôi luôn đi! Dù sao nếu như ngay cả câu cầu xin tha thứ chẳng qua cũng chỉ là lời nói dối thì tôi có chết cũng không có gì phải tiếc nuối cả.

“Chẳng phải em rất sợ hay sao? Chẳng phải còn đi kiểm tra rồi sao? Bây giờ em lại lên giường với anh rồi, có phải lại cần đi kiểm tra lại lần nữa hay không?” Nhạc Hằng thở hổn hển, lời nói của anh làm cho cảm xúc của tôi trở nên phức tạp, cũng không rõ rốt cuộc là căm phẫn hay là bi thương nữa.

Ngắm nhìn khuôn mặt anh, thực ra vừa trong tình trạng thiếu oxi, lại cộng thêm bị khuất bóng nên tôi cũng không nhìn rõ được các đường nét trên khuôn mặt anh. Chỉ là theo bản năng mà tôi chăm chú nhìn, muốn nhớ rõ khuôn mặt anh trước khi chết.

Nếu như sinh mệnh của tôi kết thúc vào chính hôm nay liệu tôi có hận anh không? Có, vì thế mà tôi cần phải nhớ dáng vẻ của anh để kiếp sau nhất định sẽ tìm được anh sớm hơn, bắt anh phải trân trọng, yêu thương và cưng chiều tôi, bắt anh dùng thời gian cả đời để chuộc tội cho kiếp này!

Cuối cùng thì lực từ bàn tay Nhạc Hằng cũng nhẹ dần và sau đó thì mệt mỏi buông ra. Tôi được đà ho khan dữ dội, ra sức hít thở, rất nhanh sau đó cũng lấy lại được cảm giác vẫn còn sống.

Trong lòng tôi hiểu rõ, Nhạc Hằng không muốn giết chết tôi nên thực ra cũng không cần phải lo lắng. Nếu nói đại đa số người ta khi gặp phải sát thủ điều lo lắng nhất là pháp luật và đền mạng, nhưng điều mà Nhạc Hằng lo lắng nhất có lẽ là chôn cất thi thể có chút phiền phức mà thôi.

Anh không giết tôi là bởi vì trong lòng anh ít nhiều cũng có tình cảm với tôi. Chợt nhận ra con tim mình đã nhũn ra không ít, tôi hung hăng tự phỉ nhổ bản thân mình không khá lên được.

“Tại sao không cầu xin tha thứ?” Giọng Nhạc Hằng cũng khẽ run lên, “Em nghĩ rằng anh không dám giết em sao? Hay là em đã chắc chắn rằng anh không dám giết em? Tả Tiêu Ân, em ngạo mạn quá rồi đấy.”

“Đều không phải.” Dừng lại một chút, tôi chọn cách nói thật, “Chỉ là em nghĩ, dù sao thì sớm muộn gì cũng chết, để em tự sát thì em không có dũng khí nhưng nếu chết dưới tay anh thì cũng không tệ.”

Nhạc Hằng im lặng không nói gì, anh cúi người xuống ôm lấy tôi, theo bản năng tôi khẽ run rẩy, lập tức cảm nhận được cơ thể anh đã cứng lại rồi.

“...Đừng sợ anh.” Nhạc Hằng vùi đầu vào hõm cổ rồi nói, dường như cảm nhận được có thứ gì đó làm ướt vết thương trên bờ vai tôi, những giọt nước có chứa muối khiến cho vết thương trên vai xót đột nhiên đau xót, không nhịn được tôi liền thở hắt ra.

Nhận ra điều này, cả người Nhạc Hằng trở nên lúng túng, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa lên dấu răng in sâu trên vai tôi, “Anh xin lỗi, Tả Tiêu Ân, anh xin lỗi!”

Tôi ngây người, không ngờ lúc trước và bây giờ Nhạc Hằng lại khác nhau đến vậy, nhất thời tôi quên đáp lại lời anh. Có lẽ Nhạc Hằng tưởng là tôi vẫn đang giận, không thèm đáp lại anh nên anh cứ độc thoại một mình.

“Thực sự là anh.... không muốn xúc phạm đến em.” Tôi không dám tin vào tai mình, rõ ràng là giọng nói này có chút nghẹn ngào, “Chỉ là anh tức giận quá... nếu em thấy anh mắc bệnh, muốn rời xa anh như bao người khác, thì em cứ đi đi, anh không làm khó em nữa.”

Tôi cắn môi, cảm giác nỗi uất ức trong tôi đã đạt tới đỉnh điểm. Tại sao tôi nhẫn nhịn nhiều như vậy mà cuối cùng anh vẫn cho rằng tôi cũng giống như Hà Uyên Uyên, vì đó mà rời xa anh chứ?

“Nhạc Hằng, anh là đồ không có lương tâm!” Rốt cục thì tôi cũng không chịu đựng được nữa mà òa khóc, vì khóc quá dữ dội mà không kìm nổi từng cơn nấc, “Con mắt nào của anh trông thấy em muốn rời xa... hức... anh chứ? Vừa mới đến đã nổi giận với em... còn... hức... cưỡng bức em nữa!”

Nhạc Hằng ngây người một lúc, “Tiêu Ân, em nói gì cơ? Em không có ý định rời xa anh sao?”

Tôi tức giận mà nói xằng bậy, “Em dự định rời xa anh rồi! Em sẽ không bao giờ thích anh nữa, em không muốn thích một tên tội phạm hiếp dâm! Em ghét anh! Anh đứng lên cho em!”

Không biết có phải là ảo giác hay không mà ngay lập tức Nhạc Hằng trở nên luống cuống định đứng dậy nhưng lại quên mất tư thế của mình, rồi ngay lập tức lại ngã xuống va vào tôi. Trong giây phút không cẩn thận mà lại đụng vào vết thương trên vai tôi, đau đến mức tôi phải cắn răng chịu đựng.

Nếu như không biết tính cách của Nhạc Hằng thì có lẽ tôi sẽ nghi ngờ anh cố ý trả thù mình. Nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của tôi, Nhạc Hằng luống cuống vớ lấy tay áo rồi lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.

Động tác nhẹ nhàng mà lại cẩn thận, tôi ngưng khóc rồi nhưng vẫn thút thít, dứt khoát không thèm để ý đến anh nữa.

Nhạc Hằng cũng không gò ép tôi nữa, anh vừa cẩn thận, tỉ mỉ lau nước mắt cho tôi, vừa không ngừng nói “Anh xin lỗi”.

“Nhạc Hằng, rốt cuộc anh có ý gì? Vừa đấm vừa xoa vui đến vậy sao?” Tôi hung hăng trừng mắt với anh, “Anh không cần em nữa thì có thể nói thẳng với em, lại còn nói bóng nói gió như vậy. Sỉ nhục người khác vui vậy sao?”

“Không phải vậy!” Nhạc Hằng cuống quýt, “Chỉ là vì em không tin anh, anh nhất thời nóng nảy... anh xin lỗi, lần sau anh sẽ không dám nữa! Tiêu Ân, chỉ tại anh... sợ sẽ mất em.”

Thật không ngờ là Nhạc Hằng lại tỏ ra vẻ mặt bi thương như vậy, tôi ngây người, tận sâu trong tim dường như đã tan chảy, nỗi uất ức và cơn thịnh nộ lúc trước bỗng chốc tiêu tan mà trái lại lại cảm thấy thương xót.

Tôi thấy khinh thường cho sự hung hăng kia của mình, Tả Tiêu Ân ơi là Tả Tiêu Ân, mày cũng không tiến bộ thêm được tý nào cả, rõ ràng bản thân mới là người bị hại mà mày lại đi thương xót kẻ dung tục đáng ghét kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.