Vực Sâu Ham Muốn

Chương 294: Chương 294: Liên lụy đến cô ấy




“Xin lỗi, tôi thật sự không thể nói.” Lý Ninh thở dài một hơi, “Đợi đến khi có thể nói, tôi nhất định sẽ nói hết với em.”

Lý Ninh vẫn còn được coi là có chút khí phách phẩm hạnh, bất kể thích chị La nhiều như thế nào cũng tốt, có chút chuyện thực sự không thể nói với chị ấy. Biết được càng nhiều thì nhất định là sẽ tốt với chị ấy, chị ấy vốn dĩ chưa từng bị cuốn vào chuyện này, nói với chị ấy sẽ chỉ làm liên lụy đến chị ấy thôi.

Chị La khẽ chau mày, còn muốn nói gì đó, Lý Ninh lại đột nhiên hét lên, “A, suýt nữa quên mất chuyện chính!”

Tôi bĩu môi, chuyển chủ đề một cách vụng về như vậy thật sự được chứ. Lý Ninh cái tên tài trí thông minh này bất cứ lúc nào cũng đều chọc ngoáy tôi vài lần này vậy mà cũng phải dựa vào cách ấu trĩ này sao.

Chị la tỏ ra cũng tức không nhẹ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Có gì mau nói, có mông thì đặt xuống!”

Lý Ninh vò vò đầu, dáng vẻ tử tế hiền lành này, khiến tôi nhìn thấy vô cùng ngứa mắt tức giận, rõ ràng chính là một con báo, ở đây lại làm ra cái vẻ con cừu nhỏ ngây thơ vô tội!

“Tôi muốn nói với hai người, trạng thái tinh thần của người bạn đó của hai người đã gần như hồi phục rồi, chỉ cần an dưỡng thêm một chút nữa là có thể hoàn toàn bình phục rồi.”

Mặc dù rất bất mãn anh ta, thế nhưng chuyện này thực sự là chuyện lớn. Tôi cũng chẳng muốn tính toán cái gì, lập tức truy hỏi, “Ý này là chúng tôi có thể đến đón Lâm Tuyết bất cứ lúc nào sao?”

Lý Ninh nghĩ ngợi chút, vẫn thành thật trả lời, “Cũng không phải, ý kiến của bác sĩ là để cô ta lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày nữa, ngộ nhỡ bệnh tình lại tái phát thì cũng có dự phòng. Thế nhưng tôi cảm thấy bệnh viện suy cho cùng thì không yên tâm bằng ở nhà, vẫn nên đề xuất hai người nên cố gắng đón cô ta về sớm hơn.”

Nếu nói anh ta có ý nghĩ tốt đẹp như vậy, tôi sẽ người đầu tiên đứng ra dơ hai tay dư hai phản đối. Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của tôi, Lý Ninh khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt có chút ngơ ngác, nhìn trái nhìn phải cũng không dám đối diện với tôi.

Quả nhiên có vấn đề. Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh ta, nhìn thấy anh ta thỉnh thoảng nhìn về phía chị La một cái, lập tức liền bừng tỉnh.

Nếu như chị em tốt của chị La, Lâm Tuyết cũng sẽ được xếp ở bên trên. Vậy thì khi đón Lâm Tuyết về nhà tôi, không chỉ tôi không còn tâm tư đi quấy rầy hai người họ, mà chị La chắc chắn cũng sẽ thường xuyên đến nhà tôi.

Đến lúc đó anh ta sẽ thường xuyên đến thăm, nói chuyện với chị La mỗi ngày. Một loạt tâm tư của tôi đều sẽ đặt lên người Lâm Tuyết, cũng không có thời gian đi làm cản trở, mà nếu cứ như vậy, chị La cũng sẽ không đi xem mắt nữa, một mũi tên trúng hai đích, anh ta liền trở thành người bạn trai duy nhất bên cạnh chị La.

Đúng là kế sách rất hiểm độc, tôi khinh thường nhìn anh ta, bưng tay lên cái chỗ lợi có chút đau đớn, suy nghĩ xem bản thân có phải đã bị anh ta làm cho tức đến nhiệt miệng rồi không, hay là đi bác sĩ khám qua một chút.

Thế nhưng nghĩ đến nỗi khổ của nhổ răng….tôi lại quyết định từ bỏ, vẫn nên đợi lát nữa đến tiệm thuốc mua chút thuốc giải nhiệt là xong.

Thế nhưng chị La cũng không phải là người dễ lừa, “Chuyện Lâm Tuyết đi viện, sao mà anh lại biết được?”

Tôi liền ngây người ra, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của chị La, có chút ngại ngùng. Chị La đã biết chuyện Lâm Tuyết nhập viện, hơn nữa chị La cũng chỉ biết là tôi đã xin Nhạc Hằng, và trong số những bác sĩ chữa trị chính cho Lâm Tuyết có bác sĩ riêng của Nhạc Hằng.

Tôi là bạn gái của Nhạc Hằng, chuyện này có sự tham gia của tôi thì chẳng có gì kì lạ. Thế nhưng Lý Ninh thì lại khác, chuyện này cũng được coi là bí mật của chúng tôi, dù sao thì anh ta cũng không nên biết, điều này còn chưa kể chị La còn chưa biết ngoài mặt anh ta là người của phía Nhạc Trí.

Lý Ninh cũng ngây người ra, chẳng qua là tên tiểu tử này cũng đã là người lão luyện, sau khi lấy lại IQ thì không hề dễ dàng hoảng loạn nữa. Tôi nhìn anh ta một cái, hiếu kì xem anh ta chuẩn bị làm gì để qua ải này.

Dù sao thì anh ta chắc chắn sẽ không nói cho chị La sự tình, vậy thì bây giờ tình huống này, anh ta phải lừa gạt như thế nào đây? A, rất muốn biết mà, chả trách mà Lý Ninh lại thích trêu đùa người khác như vậy, cảm giác thấy người ta bị ép phải nhận thua đúng thật là không tệ.

Chỉ tiếc là người anh ta trêu chọc luôn là tôi, mà tôi thì rất khó chịu. Cảm thấy bản thân ngày ngày bị đả kích, tôi cũng chẳng còn lo âu nữa, ngược lại chuyện đã vậy rồi, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là vương đạo.

Chỉ là trong nháy mắt Lý Ninh liền thấy được biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác vào lúc này của tôi, trừng mắt với tôi một cái, lúc quay đầu nhìn về phía chị La thì đã vô cùng tình cảm dịu dàng, “Không hổ là người phụ nữ mà tôi yêu sâu đậm, lại có thể thông minh rộng rãi như vậy!”

….Tốc độ lật mặt này cũng quá nhanh rồi đó chứ! Tên tiểu tử này lẽ nào đã tốt nghiệp học viện điện ảnh của thành phố B sao? Kỹ thuật diễn này, còn mạnh hơn cả mấy cái bình hoa chuyên dựa vào quy tắc ngầm rồi, hơn nữa anh ta cũng rất xinh đẹp, chắc lần sau đội tóc giả vào rồi đi diễn vai nữ chính đi thôi.

Với tính cách kiêu ngạo của anh chắc chắn sẽ không đi đâu, thế nhưng chuyện không thể xảy ra thì tôi không được phép tưởng tượng sao, tôi sờ cằm, tưởng tượng ra hình ảnh đó, cười “hì hì” thành tiếng.

Lập tức có hai ánh mắt đổ dồn vào tôi, biểu cảm đều là “m* nó thần kinh à” giống nhau.

Haiz, đôi vợ chồng trẻ này nhìn qua, đúng thật là có chút tướng phu thê.

“Được rồi được rồi, đều không cần huyên thuyên nữa.” Chị La xoa trán, dáng vẻ tinh thần và sức khỏe đều kiệt quệ, “Chuyện cấp bách bây giờ, là chúng ta suy xét một chút xem khi nào sẽ đi đón Lâm Tuyêt về?”

Liếc tôi và Lý Ninh một cái, tôi suy nghĩ cẩn thận một hồi mới dám nhìn chị La, “Không bằng, chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ đi luôn? Dù sao bây giờ mọi người đều rảnh mà phải không?”

Lý Ninh nghe xong liền lườm tôi một cái, “Chỉ có cô mới rảnh thôi. Tôi và chị La lâu lắp mới gặp nhau nên cần phải hẹn hò, tôi thấy cô vẫn nên đi một mình thì hơn.”

“Tôi phải đi hẹn hò sao tôi lại không biết nhỉ?” Chị La hừ lạnh một tiếng, “Đừng để ý đến anh ta, Tiểu Ân chúng ta đi, đi đón Lâm Tuyết.”

Tôi bịt miệng cười trộm, vội vã đồng ý, kéo cánh tay chị La rồi cùng đứng lên rời đi. Trên đường đi chị La khẽ chau mày, khẽ hỏi dò tôi, “Chị làm như vậy, có phải có chút quá đáng không?”

“Chẳng có gì quá đáng cả.” Tôi cười trên nỗi đau của người khác, “Phải giáo huấn một chút để anh ta thấy, nếu không tên tiểu tử đó sẽ lên mặt vênh váo. Cho mật ngọt thì cũng phải cho anh ta một cái tát, như vậy thì anh ta mới không được đằng chân lân đằng đầu.”

“Từ khi nào mà em lại trở nên hiểu như vậy? Chuyện này Nhạc Hằng có biết không?”

“Đương nhiên không biết rồi.” Tôi trưng ra bộ dạng làm như có thật vậy, “Em là để nắm chắc nó nên đã đặc biệt học đó.”

Chị La cười phá lên, tôi cũng theo đó mà thấy tâm trạng tốt hơn ít nhiều. vừa nghĩ đến Lâm Tuyết cũng sắp hồi phục rồi, tâm trạng lại tốt lên không ít. Đáng tiếc là cái món Katsudon vẫn chưa nghiên cứu thành công, không thể lấy ra để thiết đãi Lâm Tuyết.

Nghe thấy sự tiếc nuối của tôi chị La càng cười hăng hơn đến nỗi suýt chút nữa là đau sốc hông, lau đi những giọt nước mắt do vừa cười đến chảy cả ra đi rồi nói tiếp một câu, “Đó coi như là số mệnh Lâm Tuyết tốt, nếu không ăn được món ăn do em tự tay nấu thì, vừa xuất viện đã phải nhập viện lại.”

Trong chớp mắt trên trán tôi như có 3 vạch đen vậy, khiến tôi không còn gì để hỏi trời cao. Lẽ nào tôi thật sự không có thiên phú nấu nướng sao, hơn nữa mọi người hình như ai cũng biết hết rồi sao?

“Chị đợi em ở trên xe, em vào đó làm thủ tục xuất viện cho Lâm Tuyết đi. Nếu không còn phải tìm bãi đỗ xe rồi v.v., rất phiền phức.”

Tôi gật đầu, “Vậy chị đợi em, em sẽ cố hết sức để xong nhanh một chút.”

Bàn bạc ổn thỏa vói chị La, tôi cũng không chần chừ nữa mà trực tiếp đi về phía phòng của Lâm Tuyết theo như trong kí ức, cũng may mà phòng bệnh của Lâm Tuyết khá là dễ nhận ra, chứ không thì với cái trí nhớ của tôi thì thật sự chưa chắc đã tìm thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.