Vực Sâu Ham Muốn

Chương 407: Chương 407: Manh mối bị sót




Hiện tại công việc có chút buồn tẻ lại cần cẩn thận này giao cho Lý Ninh làm, tôi nhìn anh ngồi ở đó cẩn thận cầm kéo tỉa hoa trong tay, cảm thấy có chút buồn cười.

Nếu bị đám anh em đánh đánh giết giết kia của hắn nhìn thấy hình ảnh hắn đeo bao tay, lôi thôi lếch thếch, không biết sẽ có phản ứng gì, nhưng lại khiến người khác có cảm giác thân thiết hơn một ít.

"Chờ xong đơn hàng, chúng ta sẽ cùng quay lại hiện trường án xem thử đi." Ngừng một chút, tôi đề nghị thêm, "Trước lúc đợi tiền trong chi phiếu của cô Hà đưa đến, chúng ta có thể tự mua thêm vài thứ trang bị, rồi đi xem lại có bỏ quên manh mối nào không."

"Lâu như vậy rồi, cho dù tìm được cũng không thể làm chứng cứ. “Ánh mắt Lý Ninh vẫn nhìn chằm chằm hoa trong tay, “Cô yên tâm đi, tôi đã sớm tìm thám tử tư rồi, chuyện này để bọn họ đi thăm dò."

Tôi ngẩn người, nhớ đến lúc trướcNhạc Trí lừa sẽ giúp tôi tìm tung tích của Lâm Tuyết, cũng có nhắc tới thám tử tư, "Tôi còn tưởng nghề nghiệp này chỉ có trong tiểu thuyết thôi."

"Đương nhiên không phải, chỉ là đa số bọn họ đều là làm thêm, cũng không quá thần kì, chỉ là bị tiểu thuyết phóng đại thôi." Lý Ninh bĩu môi, "Phần lớn bọn họ chỉ làm thêm thôi, nếu không, lúc không nhận được case nào thì sẽ chết đói mất."

Truyện được mua bản quyền up trên

"Vì sao? Thu nhập rất ít sao?" Tôi tùy ý hỏi, động tác trong tay không ngừng, "Tôi cứ nghĩ đến tìm bọn họ điều tra hay mấy vụ kiện li hôn này kia sẽ nhiều chứ, trong phim thấy làm nghề này đều là mấy mấy người được đám bà cô có tiền thuê tìm chứng cứ ông chồng ngoại tình, như vậy lúc li hôn có thể nhận được thêm một phần tài sản."

"Đúng là vậy, nhưng chỗ tôi tìm thì họ khá khó chịu, không thích nhận những loại chuyện nhà vụn vặt này." Lý Ninh nói xong nở nụ cười, "Người này trong ngành của bọn họ hình như khá nổi tiếng, nhưng là nổi tiếng quái dị."

Tôi không nói lời nào, nhìn Lý Ninh ý bảo anh tiếp tục, "Trước lúc nhận case đều yêu cầu đối phương nói cho hắn biết toàn bộ nội dung, nếu cảm thấy thú vị hắn mới nhận, còn nếu thấy nhàm chán hoặc là chuyện đi ức hiếp người lành hắn sẽ trực tiếp đá ra khỏi cửa."

"Nghe qua thì không tệ." Tôi làm xong vòng hoa cuối cùng trên tay, xoa xoa bả vai, "Nghe nói người có năng lực sẽ có vài sở thích không giống người thường, có lẽ anh đã tìm được vật qúy rồi, nhưng mà anh ta thu phí thế nào? Tiền lời của chúng ta có đủ không?"

"Chắc là đủ. Có khi còn dư nữa." Lý Ninh thấy tôi dừng tay lại, cũng thả đồ trong tay xuống, tháo bao tay, "Tôi thấy chúng ta cũng không nên gửi gắm toàn bộ hi vọng lên một người, cách cô vừa nói cũng có thể làm thử."

"Ý của anh là một bên đểanh ta tra, một bên chúng ta tự mua trang bị quay lại hiện trường tìm manh mối." Tôi lặp lại lần nữa, gật gật đầu, "Hai đường cùng đi, biết đâu có thể sớm phá được án hơn không chừng."

"Cô tưởng mình là Sherlock Holmes chắc, lại còn phá án.” Lý Ninh không hề tức giận mà liếc tôi một cái, "Không cần phức tạp vậy đâu, có nhiều chuyện chúng ta không cần lo, chúng ta chỉ cần tìm được chứng cứ Nhạc Hằng không phạm tội là được, về phần rốt cuộc là ai làm, có liên quan gì với chúng ta sao?"

Tôi do dự một chút, "Nhưng mà chúng ta biết rõ rằng người gây án là Nhạc Trí. Cũng là cậu ta tự sát, chúng ta là người biết nhiều nhất, vì sao lại không lo?"

"Cô lại muốn xen vào việc không phải của mình sao? Dạy dỗ lần trước cô quên rồi?" Lý Ninh thở dài một hơi, "Đúng, tôi tin cô, nhưng mà cảnh sát không tin cô. Chúng ta biết Nhạc Trí tự sát, Nhạc Trí phóng hỏa, nhưng mà đi chứng minh điều này so với chứng minh Nhạc Hằng trong sạch còn khó hơn nhiều, chúng ta không cần lãng phí sức lực nhiều như vậy, cô muốn Nhạc Hằng vì toan tính đàn bà này của cô mà ở lại địa ngục trần gian thêm vài năm sao?"

Nghe tới đó tôi nhanh chóng lắc đầu, "Không, anh nói đúng, lần này là tôi sai. Dù sao đám cảnh sát đó cũng không phải người tốt, chúng ta không cần giúp bọn họ phá án. Lát nữa tôi gọi xe tải giao hoa đến tập đoàn họ Hà, tôi muốn tiếp tục sắp xếp lại đơn hàng, xem thử thiết kế nào thích hợp nhất, anh giúp tôi đi một chuyến qua đó được không?"

"Được, vừa lúc tôi muốn ra ngoài mua vài thứ." Lý Ninh gật đầu, lại hung hăng trừng mắt với tôi, "Cô chú ý nghỉ ngơi đi, vừa xong một đơn lại vội làm đơn khác, cứ như vậy có thể chống đỡ được tới lúc Nhạc Hằng ra hay không là cả vấn đề đó."

Tôi mất kiên nhẫn phẩy tay, đuổi anh ra ngoài, "Chắc chắn có thể, chúng ta song kiếm hợp bích thì không bao lâu nữa Nhạc Hằng sẽ ra thôi, không phải sao? Cho dù gục ngã tôi cũng sẽ chống đỡ đến lúc anh ấy ra ngoài, anh yên tâm đi."

Lý Ninh không nói nổi tôi, chỉ có thể lắc đầu thở dài đi ra, tôi biết anh cảm thấy tôi yếu ớt, cứ liều mạng như vậy sớm muộn cũng xảy ra chuyện, thật ra, sao tôi lại không lo lắng chứ, nhưng mà chỉ có thể làm như vậy, mới có thể ngăn mình không phải suy nghĩ miên man, một lòng một dạ lao đầu vào công việc, mới khiến tôi cảm thấy được chút giá trị của mình.

Sau khi nhận được hàng, cô Hà lại gọi điện cho tôi, than thở sao tôi không tự mình đi, như vậy chúng tôi có thể tán gẫu vài câu, tôi cười giải thích cho cô ấy, mình còn nhiều việc cần làm.

"Cô vẫn còn làm sao? Sớm biết tôi không đưa việc cho cô nhiều đơn hàng như thế, có mệt quá hay không?" Cô chủ Hà kinh ngạc trả lời, giọng nói thật lòng thiện ý, "Cô đừng vội, đến tối mới giao cũng không sao, có tôi ở đây, bọn họ không dám nói gì cô đâu."

"Cho dù là ngoài mặt không nói, thì sau lưng cũng sẽ nói." Tôi cười cười từ chối ý tốt của cô ấy, "Có thể dùng thực lực khiến bọn họ im miệng, sao lại phải dựa vào quyền thế, tôi cũng muốn nhận được sự tán thành của mọi người."

Tôi không muốn mọi người thấy cô ấy tùy tiện, đi tìm một cửa hàng bán hoa không có năng lực mà hợp tác.

Mặc kệ có bao nhiêu điều không hài lòng, một ngày cứ thế mà trôi qua, sẽ không vì ai mà dừng lại. Lý Ninh và tôi phân chia công việc, anh cùng với thám tử tư ở bên ngoài bận rộn tìm kiếm manh mối, tôi ở nhà vì sự nghiệp phấn đấu.

Cô Hà là khách hàng thân thiết của tôi, lúc không có việc gì thường xuyên lấy lí do xem xét tiến độ mà đến, tôi nghĩ nhân viên trong công ty cũng hiểu mà không nói, chỉ là không ai lại vạch trần vị công chúa này mà thôi.

"Tiêu Ân, sao cô có thể ngồi nguyên một buổi chiều với đám hoa tươi không biết tán gẫu này vậy? Cô không thấy nhàm chán sao? Tôi chán chết được, chúng ta đi mua sắm đi..."

Tôi cười cười, có chút hâm mộ tính cách tinh nghịch của cô ấy, tôi trước đây cũng sẽ làm nũng với bạn bè không nể nang gì, nhưng sau khi mất đi người có thể làm nũng, đến bây giờ mỗi ngày đều sống dưới gánh nặng, ép bản thân trưởng thành.

"Không chán mà, cô đừng thấy bọn nó không biết nói, nhưng bọn nó cũng là sinh mệnh, có cây dáng vẻ no đủ, có cây là gầy gò, màu sắc cũng không giống nhau, cô xem..."

"Được rồi được rồi, dừng lại!" cô chủ Hà nhanh chóng ngắt lời tôi, xoa xoa huyệt thái dương, có chút không biết nói sao liếc nhìn tôi, "Trời ạ, thật sự không hiểu được sao cô lại có hứng thú với mấy thứ này, Lý Ninh đâu rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.