Nhưng chị ấy vẫn chết. Cuối cùng thì người đàn ông này vẫn giết chết chị ấy. Nước mắt tôi không kìm chế được, cứ thế tuôn ra, cảm giác bản thân sắp không thở được nữa rồi.
“Như vậy đã không ổn rồi sao? Tôi còn rất nhiều việc muốn nói với chị đấy.”
Nhạc Trí cười ha ha, thậm chí, cười đến mức độ ôm bụng chảy ra nước mắt: “Xem ra một lát nữa chị sẽ không thể chịu được sự bùng nổ của tinh thần rồi.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn bộ dạng vặn vẹo của cậu ấy, vẻ mặt đắc ý, không biết dũng khí tới từ đâu đã khiến tôi bình tĩnh trở lại.
Tôi dần thu lại nước mắt, nhìn chằm chằm vào cậu ta, tôi khiến giọng nói của mình cố gắng bình tĩnh trở lại:
“Cậu làm nhiều như vậy, còn lừa tôi tới tậnđây là vì muốn kể chuyện cho tôi nghe sao?”
“Đương nhiên không chỉ có vậy.”
Biểu cảm của Nhạc Trí đột nhiên trở nên dữ tợn:
“Một kẻ tiện nhân như chị, tôi chưa bao giờ làm gì có lỗi, nhưng chị lại chỉ cho Hà Uyên Uyên rời xa tôi, còn đi tới chỗ Nhạc Hằng tố giác.”
“Tôi không hề tố giác, nếu như Nhạc Hằng biết được điều gì đó thì là do anh ấy tự điều tra ra.”
Tôi muốn đứng dậy, nhưng lại sợ đứng không vững sẽ mất đi thần thái.
“Tôi cũng không hề xúi Uyên Uyên rời bỏ cậu, tôi chỉ khiến trước khi cô ấy chết có thể sống cuộc đời của chính mình.”
Tôi không biết cuối cùng Hà Uyên Uyên đã lựa chọn như thế nào, nhưng ít nhất đó đều là quyết định của bản thân cô ta, không liên quan tới tôi, càng không liên quan đến người đàn ông trước mặt. Có lẽ Hà Uyên Uyên đã nghe theo trái tim mà từ chối cậu ta, thể hiện việc cô ta chưa từng yêu Nhạc Trí.
“Đương nhiên chị sẽ làm như vậy rồi. Không sao, tôi đã sớm đoán ra chị sẽ không thừa nhận.”
Hừ một tiếng lạnh lùng, Nhạc Trí cười một cách tàn nhẫn:
“Chị đoán xem, hôm nay là ngày gì?”
Tôi chau mày, cảm giác không thể nói lý được với người đàn ông trước mặt:
“Tôi làm sao biết được hôm nay là ngày gì chứ?”
“Hôm nay là sinh nhật của tôi.”
Nhạc Trí đột nhiên cười một cách đau khổ:
“Nhưng tơi hiện tại toàn bộ người trong nhà của tôi chỉ bận rộn với chuyện của Nhạc Hằng, đến ngay cả một cuộc điện thoại gọi chúc mừng cũng không có.”
“Dù cậu rất đáng thương nhưng có liên quan gì tới tôi chứ? Lẽ nào cậu vậy còn hi vọng tôi sẽ nói một tiếng chúc mừng sinh nhật với cậu sao?”
“Đương nhiên có liên quan chứ, từ ngày hôn nay, sau này, ngày này mỗi năm, chị đều phải nhớ thuộc lòng.”
Điệu cười của Nhạc Trí lại trở nên tàn nhẫn:
“Bởi vì sau này, hôm nay chính là ngày giỗ của chị và tôi.”
Tôi sững sờ, vẫn còn chưa kịp tiêu hóa ý tứ trong câu nói của cậu ấy thì độtnhiên thấy cậu ra lấy ra một cái bật lửa:
“Toàn bộ cửa trong sổ ở đây đã được khóa cứng rồi, bốn bề đều là cỏ cây, tin tôi đi, chúng ta nhất định sẽ chết một cách oanh liệt.
“Cậu điên rồi!”
Tôi hoảng hốt hét lên, trơ mắt ra nhìn Nhạc Trí bật bật lửa trong tay đốt tấm rèn cửa sổ bên cạnh:
“Cậu có biết chết cháy đau đớn đến thế nào không, dù cậu muốn tôi chết, nhưng dùng cách này để cùng chết vơi tôi thì có đáng không?
Tôi ra sức khuyên bản thân mình phải bình tĩnh lại, nghĩ cách thương lượng để cậu ta đưa chìa khóa nhà ra, nhưng không ngờ Nhạc Trí vì vậy mà cười ha ha:
“Đương nhiên là tôi biết, đã chết,tất nhiên phải khắc đau đơn vào trong linh hồn, như vậy sau này linh hồn bị ác ma đưa đi mới có thể nhớ đã sống như thế nào.”
Đồ điên!Tôi không còn hi vọng nữa rồi. Nhìn là biết cấu trúc nơi đây dùng cho việc nghỉ dưỡng, sử dụng số lượng gỗ rất lớn, xem ra Nhạc Trí đã từng khảo sát trước khi lựa chọn nơi đây.
Nhìn thấy ngọn lửa càng lúc càng lớn, tiếng cười to của Nhạc Trí từ từ biến thành tiếng kêu thảm thiết, tôi nhìn thấy cậu ấy không chạy không trốn, cứ để cho ngọn lựa quấn lấy người cậu ấy, cuối cùng biến thành người lửa.
Không thể để ngọn lửa lan ra, nếu không, không chỉ có căn nhà mà toàn bộ rừng cây, biển hoa sẽ bị đốt cháy sạch. Tôi hung hăng cắn lưỡi, dùng cảm giác đau đơn ép bản thân duy trì sự tỉnh táo.
Tôi phải rời đi, tôi không thể chết cùng tên này ở đây, tôi vẫn còn phải quay lại bên cạnh Nhạc Hằng, tôi còn phải hoàn thanh hậu sự thay cho Lâm Tuyết, tôi không thể để chị ấy chết một cách không minh bạch như vậy được.
Bình hoa trên bàn khiến tôi chú ý. Tôi vứt toàn bộ số hoa đã nở rộ trong bình ra ngoài, cũng không thèm chê chút nước bên trong dơ bẩn, tôi đổ nước lên người, sau đó đập về phía cảnh cửa.
Một loạt động tác đó đã khiến vết thương bị động chạm, khiến cho lồng ngực của tôi bắt đầu nhuốm một lớp màu đỏ, mùi máu tươi sộc lên mũi, khiến tôi chau mày.
Cũng may những chỗ bị nứt ra không nhiều, lượng máu chảy ra cũng ít, nhưng nếu cứ tiếp tục như này thì cũng không phải là cách. Tôi phải tốc chiến tốc thắng, quyết tâm, tôi chộp lấy chiếc ghế đã bắt đầu cháy phần dưới ở bên cạnh,dùng sức đập vào cánh cửa.
Lúc nhấc ghế lên thì ngọn lửa đã bén tới cả hai tay. Tôi cắn răng chịu đựng, vẫn đập cửa từng nhát một, cuối cùng tôi nghe thấy âm thanh vang lên. Tôi đã thành công rồi.
Tôi nhanh chóng vứt chiếc ghế trong tay xuống, kéo cửa lao ra ngoài. Tôi vốn định ngồi lên xe của Lý Ninh bỏ chạy thì phát hiện trong lúc hỗn loạn, không biết chìa khóa đã bị vứt ở đâu, tôi chỉ có thể bỏ chạy theo hướng mà trước đó đám người Lý Ninh rời đi.
Những vết thương vốn đã bị bục nhẹ, cộng thêm những động tác quá mạnh khiến tôi cảm thấy đầu mình càng lúc càng mê man, hỗn loạn, chỉ còn lại duy nhất một niềm tin bản thân phải tiếp tục cầm cự.
Không được ngủ, tôi phải mau chóng rời khỏi nơi đây, ít nhất cũng phải chạy thoát khỏi cái nơi dễ bị thiêu rụi này. Tôi vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm, tôi phải tiếp tục sống.
Trước đây trong tình huống nguy hiểm vậy mà tôi còn thoát chết được hai lần, lần này chắc chắn tôi cũng có thể. Tôi không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ biết hai bàn chân tê dại cứ chạy không dừng.
“Tiêu Ân!”
Hình như tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình, nhưng lại nhìn không rõ rốt cuộc là ai, âm thanh đo hình như tồn tại ở một nơi xa nhưng cảm giác như là ở ngày bên cạnh.
Có người ôm lấy tôi. Tôi quay mặt qua như một con robot, lắc đầu, bắt đôi mắt trở nên tỉnh táo đôi chút, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ được khuôn mặt lo lắng của Lý Ninh.
“Tả Tiêu Ân! Đừng chạy nữa, cô đừng sợ, giờ tôi đưa cô tới bệnh viện, cô nhất định sẽ không sao đâu.”
Tôi cố gắng cười với anh ta:
“Anh nói đúng, tôi nhất định sẽ không sao…sẽ không sao…”
“Đừng ngủ! Tiêu Ân, nhất định không được ngủ!”
“Cố gắng lên! Nhất định phải cố gắng, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi, cô nhất định phải cố lên…”
Giọng nói Lý Nguyện càng lúc càng cách xa tôi. Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng khóc…đồ ngốc, khóc gì mà khóc, tôi sẽ không chết, nhất định sẽ không.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, khi mở mắt ra thì lại thấy khuôn mặt tiều tụy của Lý Ninh, nhìn thấy ánh mắt vui mừng, ngạc nhiên của anh ta. Tôi mở miệng, phát hiện giọng nói của mình thật đáng thương:
“Nhạc Hằng đâu?”
Tôi cũng không biết tại sao câu hỏi đầu tiên của mình lại là câu này, chỉ là tôi hỏi điều đó theo bản năng. Lý Ninh sững sờ, cúi đầu tránh ánh mắt của tôi. Tôi chau mày, có dự cảm không tốt.
“Anh ấy.. đang giải quyết công việc ở văn phòng.”
Lý Ninh hơi dừng lại:
“Nhạc Trí chết rồi, trong công ty trở nên rối loạn, cô cũng biết giờ cần anh ấy đi gánh vác đại cục, ngăn cơn sóng dữ mà.”
Tôi chau mày. Rõ ràng những lời Lý Ninh nó không hề sai nhưng tại sao tôi lại có cảm giác anh ta đang nói dối.
“Tôi biết ngay là cô có thể vượt qua được mà.”
Nhìn là biết Lý Ninh muốn đổi đề tài. Tôi cười, tiếp tục nói theo ý của anh ta:
“Đúng vậy, tôi là một con mèo chín mạng, mạnh mẽ không thể chết.”