Nhưng nghĩ kỹ ra, chuyện tôi hợp tác Nhạc Trí, tôi cũng không dám nói cho Lý Ninh biết. Như vậy xem ra, chẳng ai trong hai chúng tôi cao thượng hơn ai cả, trong đầu tất cả mọi người mình vẫn luôn quan trọng hơn người khác.
Một cục tức đè ở ngực, tôi có hơi bực bội phản bác lại: “Giám đốc Nhạc đúng là thẳng thắn, tôi rất muốn biết cái gì gọi là không quá thông minh mà cũng không quá ngu ngốc?”
Nhạc Trí làm như không phát hiện ra tôi đang bực tức, cậu ta đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra bên ngoài quay lưng về phía tôi.
“Vì một đối tác quá thông minh sẽ khiến Nhạc Hằng có phòng bị, một đối tác quá ngu ngốc sẽ chỉ gây cản trở với làm hỏng việc thôi. Vì thế tôi mới nói ngược lại một người không quá thông minh mà cũng không quá ngu ngốc như chị mới là đối tác thích hợp nhất.”
Tôi nghĩ cậu ta đang lừa tôi, trực giác của tôi đã phát huy tác dụng vào lúc quan trọng nhất. Nhất định cậu ta đã biết trước rằng tôi sẽ quan sát biểu cảm của mình để phán đoán cậu ta có đang nói dối hay không, vì thế lúc lừa tôi, cậu ta mới cố ý quay lưng lại với tôi, không để cho tôi nhìn thấy gương mặt của mình.
Cũng có thể là bản thân cậu ta không giỏi nói dối, hoặc có lẽ là cậu ta rất giỏi, nhưng vì cẩn thận cậu ta đã lựa chọn né tránh. Nếu không phải được trực giác của mình nhắc nhở, chắc tôi sẽ tin cậu ta rồi.
Một lời nói dối quá hoàn mỹ như vậy, không quá khen ngợi ngược lại còn tăng được độ tin cậy, dễ khiến người ta gỡ lớp phòng bị xuống mà tin vào cái lý do này.
Tôi vẫn không hiểu lý do vì sao cậu ta lại lựa chọn hợp tác với tôi, lý do cậu ta đưa ra cho tôi nghe có vẻ rất hợp lý. Nhưng cậu ta càng như vậy thì tôi lại càng thấy cậu ta đang có ý đồ, chứ không hề thật tình muốn hợp tác với tôi.
Lúc hai người thật lòng muốn làm bạn với nhau, họ sẽ không cố ý hao tổn tâm tư suy đoán ý nghĩ và nịnh nọt đối phương. Ngược lại, chỉ có lúc muốn lấy được thứ gì đó từ phía đối phương, họ mới vắt kiệt óc, moi hết tâm gan ra để giành được sự tin tưởng của người đó thôi.
“Sao cậu Nhạc dám khẳng định rằng tôi là một người như vậy? Mà dù tôi đúng là vậy thì sao cậu dám chắc rằng tôi sẽ không tức giận khi cậu nói là tôi không thông minh?”
“Chị sẽ không đâu, điểm tốt nhất của chị là tự mình biết mình. Chị biết mình đang ở vị trí nào, là loại người gì. Đây là điểm mà tôi tán thưởng nhất ở chị, tôi nghĩ Nhạc Hằng cũng vậy.”
Tôi nhìn góc mặt nghiêng đang dần quay lại của cậu ta, trong ánh mắt là sự ung dung tôi nhất định sẽ tự tin như vậy. A, không thể không nói tôi đúng là rất tự mình biết mình. Với trình độ hiện tại của tôi mà nói, Nhạc Trí hợp tác với tôi đã coi là quá nể mặt tôi rồi.
Có người có ý đồ lợi dụng tôi, chí ít chứng minh rằng tôi vẫn còn giá trị lợi dụng đúng không nhỉ? Tôi cũng không buồn bực mà mỉm cười với cậu ta: “Xem ra trước khi đến tìm tôi, giám đốc Nhạc đã cất công điều tra rất tỉ mỉ về tôi rồi, đến đặc điểm tính cách của tôi mà cậu cũng phân tích rất rành mạch.”
“Đương nhiên, chị cũng biết đấy, chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ. Vị trí đối tác quan trọng như vậy không phải là ai cũng có thể đảm nhiệm được, tôi đã suy nghĩ đến rất nhiều người, cuối cùng đã chọn ra chị Tả. Vì thế chị Tả không cần phải khiêm tốn, chị là người đích thân tôi chọn ra và là người phù hợp nhất.”
Tôi cười lạnh trong lòng một tiếng, nhanh vậy đã tâng tôi lên đỉnh rồi. Vừa đánh vừa xoa, nếu không phải tôi nảy sinh lòng nghi ngờ thì chỉ sợ đã sớm bị cậu ta thổi bay lên đến tận trời xanh, không biết bây giờ là năm nào nữa rồi.
Những người như vậy thật khiến người ta chán ghét, tôi nhếch môi: “Nếu giám đốc Nhạc đã nói vậy thì tôi cứ làm theo thôi. Để không làm giám đốc Nhạc thất vọng, nhất định tôi sẽ nỗ lực hết mình. Vậy bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết cậu muốn tôi làm gì được chưa?”
“Không phải vội.” Nhạc Trí ngưng một chốc: “Tình trạng của chị bây giờ không nên nóng vội, cứ bồi dưỡng một khoảng thời gian trước thì hơn.”
Nói rồi, Nhạc Trí đưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Chị đi tìm người này đi, để anh ta giúp chị vào học lớp quản lý ở khách sạn mà bây giờ anh ta đang giảng dạy. Ngoài ra anh ta sẽ kín đáo dạy chị kỹ năng cắt đuôi khi bị theo dõi.”
Tôi nhận lấy, cau mày nhìn cái tên trên mặt tấm danh thiếp: “Tại sao nhất định phải tìm người này? Không thể đến chỗ khác để học được sao? Đều là học cả mà, đi đâu có quan trọng gì chứ?”
“Chị tưởng một học sinh học nửa chừng như chị rất có năng khiếu, có thể trực tiếp học ở lớp đã học được nửa học kỳ sao? Bây giờ thời gian các lớp phụ đạo khai giảng đã qua từ lâu rồi, nếu không tìm anh ta thì ít nhất chị còn phải đợi ba tháng nữa, chị chắc chắn là muốn đợi chứ?”
Ban đầu tôi cảm giác không mấy cam tâm khi học ở chỗ người mà Nhạc Trí cố ý sắp xếp kia, nhưng cậu ta nói như vậy khiến tôi cũng thấy hơi có lý. Dẫu sao thì học ở đâu cũng là học mà, có cửa sau không đi thì cũng phí, ngược lại tôi cũng không phải lo quà cáp nữa.
Nếu tôi đã muốn xem xem cậu ta chơi cái trò gì rồi, vậy thì cách tốt nhất chính là giả vờ tin cậu ta, đi theo hướng mà cậu ta sắp đặt. Con mồi càng tỏ ra sự ngu ngốc trước mặt thợ săn thì người thợ săn sẽ càng nới lỏng cảnh giác.
Còn về sau này, thứ tự của hai chúng tôi có đổi lại cho nhau hay không thì cũng chưa biết được, những ví dụ về săn thú không thành ngược lại còn bị thương đâu phải ít. Muốn lợi dụng tôi cũng phải xem xem cậu ta có bao nhiêu bản lĩnh đã.
“Tôi biết rồi, vậy giám đốc Nhạc còn chuyện gì nữa không nhỉ? Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước đây.”
“Lần này cứ để tài xế của tôi đưa chị đến siêu thị đi, miễn cho chị vừa đi ra ngoài đã bị theo dõi. Khoảng thời gian này chúng ta đừng liên lạc, đợi thời cơ chín muồi tự tôi sẽ đến tìm chị.”
Thoạt nhìn đây thật giống như tình tiết nội ứng trong phim bộ Hồng Kông, tôi mím môi không nói gì, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt không vui của Nhạc Trí, sau đó tùy ý gật đầu tỏ vẻ là mình đã hiểu.
Tài xế của Nhạc Trí là một người trầm mặc ít nói, mãi đến khi tôi xuống xe anh ta cũng chẳng nói với tôi một câu. Đến câu cảm ơn cuối cùng của tôi, anh ta cũng không quay sang nhìn lấy một cái, thậm chí chẳng thèm gật đầu chào tôi lấy lệ mà phóng thẳng đi luôn.
Người tài xế này còn giống đại ca xã hội đen hơn cả Nhạc Trí, từ cử chỉ hành động đến thần thái phong độ cũng chẳng khuyết một phân. Nhưng đây không phải là những thứ mà tôi nên nghĩ đến, tôi quay người đi vào siêu thị, mua một ít đồ ăn vặt và hoa quả rồi bắt taxi về nhà.
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Lúc về đến nhà, đột nhiên tôi cảm thấy bầu không khí có hơi khác lạ, trên ghế sofa có một bóng đen. Tôi nín thở, không đen đủi đến vậy chứ, có kẻ trộm vào nhà sao?
Tôi cẩn thận mở đèn lên, ngây người nhìn người đang ngồi trên sofa, kinh ngạc thốt lên: “Nhạc Hằng? Sao anh lại ở đây?”
Sắc mặt của Nhạc Hằng có phần khó coi: “Tả Tiêu Ân, em đi đâu thế? Em có biết là anh đã gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại rồi không?”
Điện thoại của tôi đã sớm bị tắt từ lúc đến gặp Nhạc Trí rồi. Anh ta nói cái gì mà sợ có ứng dụng theo dõi trong điện thoại, tôi có hơi khịt mũi khinh bỉ với cái kiểu cẩn thận tới mức thần kinh của Nhạc Trí, nhưng tôi vẫn làm theo để bày tỏ sự tôn trọng.
Đến giờ phút này thì còn gì mà tôi không hiểu nữa? Chẳng qua chỉ là mấy người vệ sĩ đó sau khi phát hiện mất dấu tôi đã báo cáo lại cho Nhạc Hằng, vì thế anh mới chạy vội đến đây.
Có lẽ Nhạc Trí nói không sai, tôi vẫn có chút địa vị trong lòng Nhạc Hằng. Nhưng có lẽ là càng ngày tôi càng tham lam, tôi không chỉ mong rằng vị trí của mình trong lòng Nhạc Hằng cao hơn Hà Uyên Uyên một chút, mà tôi còn hi vọng trong tình yêu mình sẽ là duy nhất với anh ấy.
Nếu Hà Uyên Uyên thật sự chỉ là đối tác làm ăn của Nhạc Hằng thì không sao, sự tủi thân của tôi vẫn có thể ở trong phạm vị có thể chịu đựng được. Nhưng Hà Uyên Uyên đã khiêu chiến thẳng mặt như vậy, tôi không phải là người biết co biết duỗi nên không thể nuốt trôi cục tức này được.
Nếu cô ta đã tuyên chiến, tôi chỉ có thể nghênh chiến thôi. Tôi biết Nhạc Hằng không phải là món đồ, sự lựa chọn của anh ấy không phải do chúng tôi quyết định. Nhưng tôi cũng không thể khoanh tay chờ chết, đợi Hà Uyên Uyên chơi tôi thương tích đầy mình và đợi Nhạc Hằng rời bỏ tôi mới hối hận được.