Vực Sâu Ham Muốn

Chương 420: Chương 420: Một chút hưởng thụ sự quan tâm dịu dàng của bạn trai




Cổ họng tôi như bị nghẹn lại, cảm giác bị câu nói của anh ta làm cho tức chết. Rõ ràng người ta trong lúc tình cảm như này muốn học hỏi bạn gái người khác để ai kia chú ý tới, tôi có thể thả lỏng một chút hưởng thụ sự dịu dàng quan tâm của bạn trai.

Nhưng cái tên này cứ một mực cho rằng mắt của tôi bị làm sao. Nghĩ đến cảnh lúc nãy, rõ ràng tôi đã vứt bỏ hết sự dè dặt, ngại ngùng chủ động tiến về phía anh ấy vậy mà anh ấy lại chạy mất, khiến người tôi nóng bừng vì giận giữ.

“Ít nhất cũng cho em nói gì đó chứ, em vẫn còn nhiều chuyện muốn hỏi.” Thật ra tôi không còn tâm trí để ý quá nhiều, lập tức túm lấy cổ áo của anh. chỉ sợ nhân lúc tôi không để ý thì cái tên đầu này lại trốn đi mất.

“Nói, vì sao vừa nãy anh lại định chuồn mất? Bỏ em một mình lại đây. Anh đném thể diện của em đi đâu rồi?”

Nhạc Hằng chưa kịp nói gì, Lý Ninh đã ho một tiếng: “Tiêu Ân, cô làm gì vậy, mau bỏ tay ra! Con gái con đứa sao mà lại thô lỗ như vậy chứ! Cẩn thận đến khi Nhạc Hằng thực sự hối hận không muốn ở bên cạnh cô nữa nhé!”

Câu nói này của Lý Ninh lại càng khiến tôi cảm thấy mình tủi thân hơn. Đúng vậy, một phần do tôi nên mới khiến Nhạc Hằng phải ngồi tù. Là do tôi ngốc, tùy tiện tin vào lời nói của kẻ khác nên đã hại Nhạc Hằng phải nhận tội thay tôi. Nhưng kể từ khi xảy ra sự việc, tôi đã nỗ lực tìm kiếm manh mối không quản ngày đêm để giúp anh ấy mau chóng được thoát khỏi nơi này, chúng tôi có thể tiếp tục ở bên nhau.

“Được rồi, là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi. Tôi không đùa với em nữa.. Em đừng giận nữa...” Tôi chán chường buông cổ áo anh ra, có chút buồn bã: “Có phải trong khoảng thời gian này anh rất ghét em đúng không? Chịu đựng đến già cả đi rồi.”

“Tả Tiêu Ân, cô rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?” Lý Ninh đột nhiên tiến sát đến chỗ tôi, ánh mắt ghét bỏ liếc tôi một cái: “Mặc dù cô bây giờ xấu hơn một chút, nhưng Nhạc Hằng lại là một người xem trọng ngoại hình, lúc đó, anh ta có thể để ý đến cô không?”

“...Anh nói như vậy thật làm tôi muốn khóc luôn rồi, vậy là sao chứ? Thanh thật mà nói, có phải sau khi bị chị La đá nên tính cách anh thay đổi rồi đúng không, nhìn thấu Nhạc Hằng rồi? Tôi nói anh nghe, tôi với anh là chị em bạn dì với nhau, còn lâu chị đây mới nhường anh.”

“.......Cút.” Lý Ninh trợn trừng mắt, quay người bỏ đi...........Đây vốn dĩ là mục đích ban đầu của tôi, trong lòng lén lút giương lên biểu tượng của sự chiến thắng.

Tôi quay đầu lại tiếp tục giả vờ đáng thương với Nhạc Hằng. Ánh mắt anh chứa đựng điều gì đó rất phức tạp. Anh ấy không nói chuyện cũng không sao, tôi sẽ cùng anh ấy không lên tiếng. Hai người chúng tôi cứ lẳng lặng mà nhìn nhau như vậy. Cuối cùng vẫn là Nhạc Hằng chịu thua, thở dài lấy một tiếng.

“Tiêu Ân, em hà tất phải làm thế. Em xem từ đầu tóc đến trang phục và thực lực của tôi lúc này, làm sao có thể sánh bằng tôi của lúc trước chứ. Nhạc Hằng của bây giờ ngoại trừ khuôn mặt không thay đổi ra thì hoàn toàn đã biến thành một người khác rồi, em hiểu không?”

“Em không hiểu!” Tôi nổi cơn tức giận: “Đúng, kiểu tóc anh đổi rồi, trang phục anh khác rồi, nhưng em không cho rằng thực lực của anh cũng thay đổi. Đúng là anh không còn công ty, không còn tiền, nhưng sự tài hoa của anh vẫn còn đây, đó mới là thực lực thực sự của anh! Anh quên rằng trước đây anh đi lên từ hai bàn tay trắng như thế nào rồi sao?

Nhạc Hằng ngơ người ra một lúc, có vẻ như anh không ngờ rằng tôi sẽ nói ra những lời như vậy. Trong thâm tâm tôi hiểu rõ chỉ bằng những lời ban nãy chẳng đủ đủ để lay chuyển anh. Nhưng vì cuộc sống hạnh phúc về sau của chúng tôi, tôi chỉ có thể vứt bỏ tất thảy sự đau buồn, hờn giận của mình.

Nhân lúc anh ấy bối rối, tôi nắm lấy tay Nhạc Hằng rồi áp lên má mình, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền tới: “Anh xem, bàn tay của anh vẫn còn ấm như vậy. Có thể chúng trở nên thô ráp là vì chủ nhân của chúng phải chịu nhiều cực khổ, nhưng độ ấm và những đường vân của chúng chưa bao giờ thay đổi.”

“Giống như anh vậy, Nhạc Hằng, không phải linh hồn anh vẫn còn như ban đầu đấy sao? Anh vẫn là anh, không ai có thể thay đổi được sự thật này. Cũng giống như tình yêu em dành cho anh, dù có chuyện gì xảy ra thì tất cả vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.”

Có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ những lời như vậy lại do chính miệng mình nói ra, nhưng Nhạc Hằng không hé lấy nửa lời. Đối với tôi thì những lời nói ban nãy khiến mắt mũi tôi cay cay cũng bỏ đi, nhưng đằng này tôi lại không kìm được nước mắt cứ tí tách rơi xuống, khóc đến quá đỗi thương tâm.

Cuối cùng Nhạc Hằng cũng mềm lòng, đưa tay lau nhẹ. Nhưng nước mắt tôi rơi lã chã như mưa, lau như anh cũng chẳng hết được, mà mặt tôi còn bị chà to ra thành mặt mèo Điều này làm cho Nhạc Hằng không nhịn nổi mà bật cười.

Thấy tôi khóc tức tưởi, Nhạc Hằng buộc phải ho một tiếng rồi nghiêm túc nhìn tôi: “Tả Tiêu Ân, bây giờ không phải lúc ương bướng. Bây giờ tôi không có công việc, không có tiền gửi ngân hàng, tôi bây giờ chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Có lẽ em nói đúng, tôi vẫn còn sự tài hoa, nhưng đã khác trước rồi. Xã hội bây giờ sẽ chẳng chừa cho một kẻ từng ngồi tù bất cứ cơ hội nào đâu, em hiểu không? Em bây giờ chỉ vì cảm thấy có lỗi với tôi nên mới cho rằng không có tôi bên em thì không được. Nhưng đợi đến khi em phải gánh chịu cực khổ thì lúc đó em sẽ biết quyết định lúc này là sai lầm như nào. Đến khi ấy chúng ta phải chia xa thì chẳng bằng ngay lúc này đừng về bên nhau nữa.”

“Người nên nghe cho rõ phải là anh mới đúng!” Tôi rút khăn giấy từ trong túi ra, vội lau mấy giọt nước mắt vương trên mặt. Cẩm thấy tâm trạng đã ổn định hơn, tôi mới nghiêm túc nhìn vào mắt anh mà nói chuyện.

“Nhạc Hằng, anh thực sự khiến em đau lòng, sao anh lại chỉ có hai bàn tay trắng chứ? Anh còn có em nữa mà. Anh xem, em đã có tiến bộ rồi. Em đã cùng Lý Ninh đã đưa anh ra khỏi tù. Tuy nhiên, em cũng thừa nhận, bọn em có nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài một chút, nhưng đến cuối cùng chẳng phải là bọn em vẫn thành công hay sao?”

Không đợi Nhạc Hằng trả lời, tôi lại nói tiếp: “Đúng là anh không có tiền nhưng em cũng đâu có! Như vậy chúng ta môn đăng hộ đối rồi! Anh tìm một cô bạn gái không xét đến bề ngoài, em tìm một người bạn trai không xét đến tài sản, cũng xứng đôi vừa lứa.! Còn nữa,... anh Hà Hàn cho em mượn một khoản tiền lớn, nói là khi nào hai đứa mình kiếm được nhiều tiền hơn lúc trước hẵng trả anh ấy cũng được. Anh nhẫn tâm để mình em gánh lấy một khoản nợ lớn như vậy sao? Chúng ta phải cùng nhau làm việc để sớm ngày trả hết nợ!”

Tôi thừa nhận là bản thân vừa giở chút thủ đoạn. Tiền rõ ràng là do vợ Hà Hàn sử dụng danh nghĩa cá nhân cho tôi mượn, tôi lại đem nó gán lên người anh Hà Hàn. Ai nói cái đầu gỗ này phải có kích thích mới chịu làm việc. Dù sao hai người họ cũng là vợ chồng, tôi nói như vậy chắc cũng không phải là sai chứ.

“Em tìm Hà Hàn để mượn tiền? Sao em lại cầm tiền của anh ta?” Nhạc Hằng quả nhiên có phản ứng, có điều chỉ trong tích tắc anh đã bình tĩnh trở lại: “Bỏ đi, tôi lúc này cũng không có tư cách nói gì cả. Người ta cũng là vì tốt cho em.”

“Nhạc Hằng, anh biết rằng em là một đứa rất ngốc lại không có đầu óc kinh doanh. Lúc trước, khi em mở cửa hàng bán hoa nếu không phải có anh nghĩ cách giúp, em đã phải bồi thường đến chết rồi.” Tôi nhìn vào đôi mắt của anh ấy mà cười: “Anh chắc cũng không muốn thấy em phải lấy toàn bộ tài sản để trả nợ, rồi nếu trả không hết thì đành phải gán thân cũng nên? Anh cũng biết anh Hà Hàn rất hoa tâm, không thích hợp với em đâu.”

Anh Hà Hàn, em sẽ ghi nhớ vai diễn quan trọng của anh trong mối tình đầu của em, giờ em chỉ đành dùng tình đầu để thông não tên đầu đất này thôi. Cảm ơn, người tốt ắt một đời bình an. Amen!

Nhạc Hằng nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng nắm lấy tay tôi: “Đi thôi!”

“Đi đâu?” Cô nghiêng đầu nhìn anh, cười vui vẻ hơn: “Không trốn em nữa hả? Chuẩn bị đi theo em rồi hả?”

7104

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.