Vực Sâu Ham Muốn

Chương 329: Chương 329: Người đứng đầu




Tôi sững sờ, cảm thấy bản thân không thể nghĩ thêm được điều gì nữa rồi: “Vẫn còn sao? Nhưng nếu nói nhà họ Hà và nhà họ Nhạc vì Nhạc Hằng mà trách tội tôi thì những chuyện khác là vì nguyên nhân gì?”

“Bởi vì nhà họ Hà và nhà họ Nhạc thôi, cô phải biết trong vòng tròn hiện nay thì nhà họ Hà và nhà họ Nhạc là người đứng đầu, có rất nhiều người muốn dựa dẫm vào thế lực của họ, vì tranh giành thì có chuyện gì là không thể xảy ra chứ?”

Vứt mẩu thuốc trong tay ra ngoài cửa sổ xe, Lý Ninh không nhanh không chậm mà phân tích: “Ngoài ra, nhiều năm qua Hà Uyên Uyên là người mà biết bao chàng trai yêu mến, thấy cô ta chịu uất ức như vậy, cô nghĩ bọn họ sẽ chịu ngồi yên nhìn sao?”

Tôi rùng mình, nuốt nước bọt: “Nhưng, giải quyết tôi xong, Hà Uyên Uyên cũng không thể trở về bên cạnh Nhạc Hằng? Cái chuyện hại người mà lại không có lợi cho bản thân như vậy chắc họ sẽ không làm chứ?”

Nghĩ lại lần đầu kinh ngạc khi gặp Hà Uyên Uyên, tôi nghĩ hiệp sĩ của cô ta rất đông, có thể dè bẹp chết tôi, vậy mà tôi có thể sống sót được đến ngày hôm nay quả là một kỳ tích mà.

Đột nhiên nghĩ lại nếu hôm đó Nhạc Trí xuất hiện, tôi nghĩ, chắc anh ấy cũng là một trong những hiệp sĩ của Hà Uyên Uyên? Sau khi nghe được những lời đó, không biết khi trở về Hà Uyên Uyên đã đánh lừa anh ấy bằng cách nào? Hay là trực tiếp bỏ qua mà toàn tâm toàn ý vào việc đối phó Nhạc Hằng?

Thấy tôi trong lúc này mà vẫn có thể không tập trung, Lý Ninh trực tiếp giơ tay tét trán tôi: “Nghĩ gì vậy, cô có nghe những lời tôi nói không đấy?”

Tôi xoa lồng ngực, có chút chột dạ mà nhỏ giọng nói: “Anh nói cái gì cơ? Tôi thật sự không nghe thấy...”

“Tôi không nói gì cả.” Lý Ninh nhếch miệng cười: “Nhưng có điều thấy phản ứng này của cô, thì cho dù tôi nói cũng vô ích mà thôi.”

“...Trong thời khắc nghiêm trọng như thế này anh còn đùa được, vui lắm sao?” Tôi đè thấp giọng, nếu không phải vì sợ lớn tiếng sẽ bị chị La phát hiện thì tôi thậm chí muốn nhào lên cho anh ta một trận.

“Ok, không đùa nữa.” Lý Ninh nhíu vai: “Từ nhỏ Hà Uyên Uyên đã được tiếp nhận nền giáo dục lễ nghi, là bố cô ta đã đặc biệt mời các siêu mẫu quốc tế hay những hoa hậu để dạy cho cô ta, nuôi dưỡng, đào tạo khí chất quyến rũ giữa những cử chỉ của cô ta.

“Nói như vậy, thì anh cũng rất thích cô ta?” Tôi chớp mắt, vạch ra sơ hở trong câu nói của anh: “Nếu anh đã yêu thích cô ta, vậy tại sao vẫn còn tán tỉnh chị La? Tôi cảnh cáo anh, nếu vì anh cảm thấy mình không xứng với Hà Uyên Uyên mà lấy chị La làm dự bị, thì tôi thà sống chết một phen với anh cũng không thể để anh lừa chị La như vậy.”

Lý Ninh nghe vậy quay đầu nhìn tôi, đột nhiên bày ra bộ dạng nghiêm túc, khiến tôi sững sờ. Một lúc lâu sau mới nghe thấy anh ta chậm rãi nói: “Lấy câu nói đó của cô, bắt đầu từ hôm nay, cô thật sự là anh em tốt của Lý Ninh tôi.”

... Tôi không hiểu trong đầu Lý Ninh đang nghĩ cái gì nữa, câu nói kia của tôi chỉ đơn giản là câu nói trống đánh xuôi kèn thổi ngược mà thôi, tôi khẽ cong môi: “Ý của anh là vì muốn tôi im lặng mà kết nghĩa anh em với tôi để tính bịt miệng tôi sao?”

Lý Ninh bật cười: “Ấn tượng của cô đối về tôi lại tệ như vậy sao? Mặc dù câu nói này của cô hơi khó nghe, nhưng chứng tỏ cô thật lòng với chị La, chị La là người tôi yêu duy nhất trong cuộc đời này, thì dựa vào lòng tốt của cô với chị La, tôi tình nguyện thừa nhận cô.”

Tôi ồ một tiếng, sau đó nheo mắt: “Cho nên ý của anh là, ban đầu anh không hề coi tôi là bạn?”

Ngược lại Lý Ninh không hề cảm thấy ngại ngùng, anh mím môi, bày ra bộ mặt côn đồ: “Lạ lắm sao? Những người trong xã hội của chúng tôi nhìn thì có vẻ đều là anh em tốt, nhưng được mấy người thật lòng? Nếu không có sự để phòng với người khác thì đã bị đá đít từ lâu rồi.”

Tôi sững sờ, không ngờ Lý Ninh lại tâm sự chuyện này. Nhưng nghĩ đến ý nghĩa câu nói của anh ta, trong lòng tôi có chút không thoải mái. Mặc dù trong lòng tôi luôn cho rằng khi mới quen nhau Lý Ninh đã có chút đề phòng với tôi, nhưng sau đó lại thành tâm thành ý muốn kết bạn với tôi.

Không ngờ cho dù là vậy, tôi vẫn là có phán đoán sai, khả năng diễn xuất của Lý Ninh thật sự quá tốt, tôi bỗng nhiên nghi ngờ, nếu sự thẳng thắn của anh ta lúc này cũng chỉ là cố làm ra vẻ thì sao?

Tận đáy lòng bỗng tĩnh lặng, tôi biết, lời nói dối hay nhất, không dễ bị lộ nhất chính là kết hợp giữa thật và giả, trong câu nói có tám phần là thật, hai phần là giả, nếu không phải là người trong cuộc thì thật sự rất khó có thể phân biệt.

Thấy tôi không nói gì, Lý Ninh cười phá lên: “Cô lại đang nghĩ gì vậy? Cảm thấy tôi đang diễn kịch sao? Sao nhìn tôi như vậy làm gì biểu cảm của cô quá rõ ràng rồi, cô nghĩ gì là trên mặt cô đều hiện rõ cả, thì còn cần tôi đoán sao?”

Tôi ngại ngùng sờ mũi, mím môi: “Hết cách, trước đây anh đã lừa tôi xoay một vòng, vậy tôi có thể không nghi ngờ anh được sao?”

“Cô cũng nói trước đây tôi lừa cô xoay một vòng, nếu tôi không nói cho cô biết thì liệu dựa vào IQ của mình cô có thể phát hiện ra sao? Nếu tôi vẫn muốn lừa cô thì tôi có thể chọn cách không nói ra để chuyện này phát triển theo tự nhiên, như vậy có phải là càng tốt hơn hay sao?”

Tôi sững sờ, cảm thấy Lý Ninh nói cũng có chút hợp lý, nếu anh ta không nói tôi cũng không phát hiện ra sự thay đổi này. Nếu thật sự muốn lừa tôi, thì tại sao lại vẫn nói ra? Trái lại như vậy càng thu hút sự nghi ngờ của tôi.

Nhưng suy nghĩ của Lý Ninh thật sự quá sâu xa, tôi không nhìn thấu được, người như vậy mà ở bên cạnh chị La thì ít nhiều tôi vẫn có chút lo lắng, nhưng câu nói của anh ta vừa nãy, chắc chắn cũng có chút động chạm đến tôi.

Con người này luôn với bộ dạng đùa cợt không nghiêm túc, gần như không để ý bất cứ thứ gì, nhưng câu nói vừa nãy lại rất nghiêm túc, như thể đã dùng tính mạng ra để thề vậy.

Hơn nữa khi từ nhà chị La đi ra, ánh mắt mê mẩn anh ta nhìn chị La cũng không giống như đang diễn kịch. Mặc dù chị La thật sự là một cô gái xinh đẹp, nhưng Lý Ninh xuất thân trong môi trường nào chứ, có người phụ nữ nào mà anh ta chưa từng gặp qua.

Bên cạnh người nổi tiếng xuất chúng như Hà Uyên Uyên, thì cũng không ít những ngôi sao nữ nổi tiếng có mặt trong bữa tiệc ngày hôm đó, mỗi người một vẻ, ít nhất là về ngoại hình thì chắc chắn họ đã hơn rất nhiều chị La rồi.

Nếu không phải là yêu thật sự, thì một người gặp không ít tuyệt thế giai nhân như Lý Ninh lại có thể mê mẩn vì khuôn mặt đỏ ửng của chị La sao, Lý Ninh đối với chị La, có lẽ thật sự là cực kỳ quan tâm.

“Nhưng sao anh lại không nói sự thật cho chị La?” Tôi cau mày, nói ra sự nghi hoặc của mình: “Nếu anh thật sự yêu chị ấy như anh nói, vậy tại sao không nói cho chị ấy biết bí mật của anh?”

“Nhạc Hằng sẽ nói chuyện của anh ấy cho cô sao? Nếu anh ấy có thể thì cô có cần phải vắt óc suy nghĩ tìm cách để hỏi tôi không?” Lý Ninh cười một tiếng, đưa tay xoa đầu tôi: “Lý do chỉ có một, đều là vì muốn tốt cho các cô.”

Tôi ngọ nguậychỉnh lại mấy sợi tóc xõa ra của tôi, nhưng lại bị anh ta vuốt về một bên, có chút bực bội nói: “Nói dễ nghe vậy, vậy tại sao anh còn nói cho tôi biết?”

“Bởi vì cô và chị La không giống nhau, cô ấy là người thông minh, cho dù có phát hiện tôi có bí mật thì cô ấy cũng có thể hiểu bí mật đó nhất định là không thể hỏi, nếu không biết trái lại sẽ càng tốt đối với cô ấy.”

Lý Ninh khựng lại, sau đó nhìn tôi, nụ cười trên khóe môi nhìn thế nào vẫn cảm thấy có vẻ hơi khinh thường: “Nhưng cô thì khác, cô quá cố chấp, có chút tò mò là cô trăm phương nghìn kế muốn biết cho bằng được, so với việc để cô hấp tấp đi hỏi người khác chi bằng trực tiếp nói cho cô vẫn tốt hơn.”

Tôi im lặng, cảm thấy IQ của bản thận bị sỉ nhục: “Ai nói Nhạc Hằng không nói cho tôi? Anh ấy có tâm sự giãi bày với tôi, nói cho cùng vẫn là do anh không có dũng cảm nói cho chị La biết...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.