Vực Sâu Ham Muốn

Chương 346: Chương 346: Nước chanh




Ngược lại, tâm trạng của Nhạc Trí rất tốt, mời tôi vào quán cafe kế bên ngồi. Người ta cũng đã đứng chặn ở cửa, chẳng lẽ tôi còn có thể nói “Không”?

Huống chi nói ra lại thoải mái, tôi cũng không tin đây là tình cờ gặp gỡ duyên phận gì, cũng không phải là phim truyền hình dài tập phát lúc tám giờ trên tivi. Dù có phải thì Nhạc Trí cũng không phải nam chính của tôi, lòng dạ nhau thế nào thì hai bên đều rõ, tên này vốn dĩ cố tình đến tìm tôi.

“Uống chút gì không?” Nhạc Trí mỉm cười, giở tay nhấc chân đều vô cùng lịch thiệp. Tôi lại nhớ tới tách Espresso của Hà Uyên Uyên đêm đó, chợt rùng mình.

Tôi khách sáo cười với cậu ta, uyển chuyển tỏ ý: “Cho tôi một ly nước chanh là được. Tôi không uống nổi cafe, đắng quá, tôi không thích.”

Không ngờ Nhạc Trí lại nhíu mày, chân thành giới thiệu: “Vốn định mời chị uống cafe Blue Mountain và cafe Mandheling của quán này, rất đặc sắc, mùi vị độc đáo, nhưng chị không thích đắng thì uống Latte được không? Nó nhiều sữa hơn.”

Tôi còn chưa kịp từ chối, cậu ấy đã gọi món với người phục vụ đang đợi sẵn. Tôi há to miệng, đành phải nuốt lại lời vừa ra đến khóe miệng.

Tôi bĩu môi, trong lòng hừ một tiếng khinh thường. Người này thoạt nhìn nhã nhặn, ra vẻ săn sóc, quan tâm người khác, thật ra có khác nào loại người gia trưởng, không cho phép người khác làm trái ý mình.

Rõ ràng tôi đã nói không muốn uống cafe, cậu ta lại chú ý tới từ khác, lái trọng tâm câu nói lên vấn đề đắng. Tôi vốn dĩ định mua bánh bao về sẽ uống một ly sữa, ăn xong lại nằm lên giường ngủ một giấc ngon lành.

Bây giờ mà uống café, xem ra kế hoạch ngủ nướng của tôi lại trì hoãn. Ngẫm nghĩ một hồi, nếu đã ngủ không được thì chi bằng tí nữa về nhà livestream vậy. Lâu lắm rồi tôi không livestream, không biết các fans có còn nhớ tôi không.

Bây giờ, có nhiều streamers nổi tiếng như thế, không biết fans của tôi đã bị rút đi mất bao nhiêu. Có phải họ đều đã bị những những streamers khác mê hoặc tới điên cuồng, không còn nhớ tới tôi nữa hay không.

Nói thật, bản thân tôi cũng không biết cách hưởng thụ, với loại đồ uống cafe này, tốt hay không tốt uống vào tôi cũng chẳng thấy khác nhau mấy, nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh giá là uống ngon hay dở.

Nhưng mà gần đây, những người hẹn tôi nói chuyện đều thích hẹn ở quán cafe để thể hiện phẩm vị tao nhã của họ. Tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, thật sự không yêu thích nổi nơi có hoàn cảnh thanh nhã thế này.

Cách sống an nhàn ngồi trong quán cafe tới trưa, cầm một quyển sách yên lặng hưởng thụ… Tôi thật sự không hiểu mấy về cảm giác đó. Trong mắt tôi, quán cafe đúng là rất thoải mái, có điều hòa, âm nhạc,con người cũng dễ thả lỏng hơn.

Nhưng còn có thể thoải mái hơn khi tôi ở nhà nằm ngửa mặt đung đưa chân trên ghế sofa, bên cạnh có một gói đồ ăn vặt, lật một trang ăn một miếng khoai chiên sao? Tôi không tin, tha thứ cho tôi, tôi chính là người thô tục như thế.

Dù thỉnh thoảng cũng sẽ có chút hứng thú phong nhã, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít. Đa số tình huống, tôi vẫn thích làm vài việc theo thói quen mà mọi người đều thích làm, ra cửa và ở nhà là hai người khác nhau.

“Xem ra chị Tả đúng là không có hứng thú với café. Hôm nay là do tôi đường đột, chọn nơi này chủ yếu là vì cảm thấy nó gần, hi vọng chị có thể thông cảm.”

Tôi ngước mắt nhìn cậu ấy, không rõ vì sao chỉ một chuyện cỏn con như vậy phải đi giải thích, tôi mỉm cười, hờ hững trả lời: “Không sao, quán cafe ít người, yên tĩnh, đúng là nơi tốt để nói chuyện.”

Tuy rằng năm nay tôi đến quán còn nhiều hơn so với mười năm trong quá khứ cộng lại.

“Chị Tả quả nhiên thông minh sáng suốt. Nếu chị đã thẳng thắn như vậy, tôi cũng không vòng vo với chị nữa.” Thấy tôi nói thẳng, Nhạc Trí cũng không úp mở nữa, cười nói: “Vốn dĩ còn định trò chuyện đôi câu với chị về việc nhà để kéo gần khoảng cách.”

Tôi thầm khinh bỉ, chúng ta có việc nhà gì để mà nói chứ, có khoảng cách gì có thể kéo gần? Tuy ngoài mặt cậu là anh em cùng cha khác mẹ với người yêu tôi nhưng trên thực tế hai người là đối thủ.

“Chỉ tiếc cậu tìm sai người rồi, tôi chưa từng nhúng tay vào chuyện công ty của Nhạc Hằng.” Trên mặt tôi vẫn giữ nụ cười ‘thân thiện’, miệng bình tĩnh trả lời: “Vì thế xin lỗi cậu, cậu tìm tôi không có tác dụng gì đâu, tôi không thể cung cấp được bất cứ nội dung gì cho cậu.”

Nhạc Trí nghe xong cũng không bực: “Chị Tả hiểu lầm, tôi không có ý đến thăm dò tin tức. Tuy Nhạc Trí tôi không dám xưng mình là người đường hoàng chính trực gì, nhưng ít ra cũng không phải kẻ tiểu nhân. Huống hồ, nếu thật tôi muốn thu thập thông tin cơ mật thì cũng sẽ không tìm chị Tả.”

Tôi nhíu mày, biết cậu ta sẽ còn tiếp tục nói, tôi muốn xem thử cậu ta có thể ba hoa cái gì.

Nhạc Trí cười, quả nhiên cậu ta tiếp tục nói: “Với năng lực của tôi, tất nhiên đã sớm điều tra rõ chị Tả không quan tâm đến công việc của Nhạc Hằng. Thứ cho tôi nói thẳng, lòng tin của chị Tả đối với anh tôi đúng là khiến tôi xúc động.”

Khi đi học tôi ghét nhất là môn văn, tỉa tót câu chữ, một câu nói thôi cần gì phải làm khó hiểu như vậy. Khí chất thanh niên nghệ thuật trên người Nhạc Trí hôm nay khiến tôi cảm thấy mất kiên nhẫn.

“Cậu cứ đùa. Nhạc Hằng là bạn trai tôi, nếu tôi đã quyết định ở bên anh ấy thì đương nhiên phải tin tưởng anh ấy. Huống chi, tôi cũng không hiểu gì về công việc của anh ấy, tùy tiện nhúng tay vào lại chữa lợn lành thành lợn què, cản trở anh ấy mà thôi.”

“Không biết thì có thể học. Nếu như chị Tả muốn, tôi có thể giúp chị.” Nhạc Trí tốt tính cười nói: “Có câu muốn giữ trái tim đàn ông thì phải chiều được cái dạ dày của họ trước, nhưng tôi lại không đồng ý với câu này. Chúng tôi không thiếu sơn hào hải vị, tìm một người giúp việc giỏi nấu bếp là được. Muốn trói chặt trái tim đàn ông thì phải luôn ở cạnh người đó, xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong cuộc sống của anh ta, khiến cho anh ta không thể rời khỏi chị mới có thể ở bên nhau lâu dài.”

Tôi không trả lời, chỉ cười cười, tay vô thức khuấy cafe. Lúc lâu không nghe thấy tiếng động, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Nhạc Trí chỉ nhìn tôi cười. Dường như đang chờ đáp án của tôi, nhưng cũng rất kiên nhẫn.

Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện

Tôi cười nhạo một tiếng, cũng lười nói mấy lời giả tạo với cậu ấy: “Sao tôi phải tin cậu? Cậu và Nhạc Hằng là đối thủ cạnh tranh, cậu cảm thấy giữa đối thủ có thể làm bạn bè sao?”

“Giữa đối thủ tất nhiên không thể làm bạn, nhưng tôi lại không cảm thấy chúng tôi là đối thủ. Tôi và anh trai đều là người nhà họ Nhạc, cuối cùng ai thừa kế nhà họ Nhạc cũng tốt, ít nhất tập đoàn Nhạc thị vẫn là họ Nhạc.”

Nhạc Trí cười khổ: “Tôi bây giờ mà kế thừa nhà họ Nhạc, mấy ông già kia cũng sẽ không chịu để yên. Công ty nhà họ Nhạc chúng tôi quyết không thể rơi vào tay kẻ khác.”

Tôi ngẩn người một lúc, không ngờ cậu ta lại nói ra những lời cảm động thế này, thiếu chút nữa tôi đã tin cậu ta. Nhưng thời gian này, tôi đã trải qua không ít chuyện, hiểu được trên đời này có không ít người thuộc “phái diễn xuất” trong ngoài bất nhất.

“Vẫn là câu nói đó, giám đốc Nhạc nói thật dễ nghe, nhưng dựa vào đâu tôi phải tin cậu?” Ngừng một chút, tôi ngả người về sau, nhìn vào mắt cậu ta, thực ra trong lòng tôi khá hồi hộp, cẩn thận chú ý từng thay đổi trong ánh mắt người đó.

Đáng tiếc chút tính toán của tôi không có tác dụng. Ánh mắt cậu ta bình thản không chút dao động, trong lòng tôi nghi hoặc, chẳng lẽ cậu ta thật sự nghĩ như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.