Vực Sâu Ham Muốn

Chương 298: Chương 298: Sắp xếp một người tình




Tự mình ở bên ngoài sắp xếp một người tình, ở nhà chịu tức giận thì đến đó cho sung sướng, cảm nhận sự an ủi ấm áp của người tình, trút hết bực tức lên người đứa con của người phụ nữ được mình bao nuôi, quay mặt đi cái là lại thành bộ dạng chê bai.

Nhưng đây chỉ là một đứa con riêng được người tình đẻ ra, những lời nói đó rất có khả năng là do bố đẻ của họ tự mình nói cho con trai ruột của mình nghe.

Nếu đã coi thường thì sao lại vẫn muốn đi hưởng thụ chứ. Rõ ràng biết con người không nên sống trong hận thù, rõ ràng không muốn Nhạc Hằng sống mệt mỏi như vậy, nhưng đặt mình vào vị trí của anh mà nghĩ thì nếu tôi là anh, tôi chắc sẽ càng hận hơn anh mất.

Không có cách nào mở lời khuyên anh cả, bởi vì tôi biết anh sẽ không nghe đâu. Sự thù hận góp nhặt từng ngày đối với người đó đã khắc vào trong linh hồn anh rồi, cõ lẽ đối với Nhạc Hằng mà nói thì động lực từng cùng anh sống đến giờ chính là sự hận thù này đây.

Mà Nhạc Hằng lại không giống với những người con riêng khác, anh kiêu ngạo hơn bọn họ. Phần lớn những đứa con riêng đều vạch ra kế hoạch cũng chỉ là để lấy lòng bố ruột mình thôi, về nhà thì nuốt giận, nằm gai nếm mật, làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn, chờ đợi thời cơ.

Đợi đến cuối cùng, có lẽ mục đích của bọn họ chính là loại bỏ người thừa kế ban đầu để tranh đoạt tài sản và tranh sự yêu thương của bố, có lẽ bọn họ căn bản còn muốn loại bỏ luôn cả bố nữa, để chiếm hết tất cả tài sản.

Chỉ có Nhạc Hằng của tôi là dựa vào đôi tay của mình, bươn trải từng chút một, dần dần đi đến vị trí sắp có thể sánh ngang với nhà họ Nhạc, cho dù nhà họ Nhạc nuốt lời đòi chuộc tội thì anh cũng kiêu ngạo không cho bọn họ lấy một cơ hội.

Đây chính là Nhạc Hằng mà tôi yêu.

Bị điện thoại của Lâm Tuyết làm cho tỉnh giấc đã là chuyện của hai tiếng sau rồi, giờ tôi mới nhận ra mình lại có thể bò qua bò lại trên sofa mà cũng có thể ngủ thiếp đi được.

“Alo, Lâm Tuyết, sao vậy?”

Lâm Tuyết nghe thấy giọng tôi liền ngớ ra một lúc, “Em đang nghỉ ngơi à? Chị nghe chị La nói dạ dày em khó chịu à, giờ đỡ tí nào chưa? Có cần đến bệnh viện kiểm tra qua không?”

Tôi dụi mắt, lật người lại, “Không cần đâu, em đã đỡ hơn nhiều rồi.” Tôi lại có thể ngủ hai tiếng liền chứng tỏ đã hai tiếng rồi tôi không đi ngoài, há chẳng phải đã đỡ hơn rất nhiều rồi sao.

“Vẫn nên đi một chuyến đi, cứ như vậy sẽ hại đến dạ dày là không được đâu.” Lâm Tuyết ngừng một lúc, lại nói tiếp, “Vừa hay chị phải đến bệnh viện thăm đồng nghiệp cũ, hay là em cứ coi như đi cùng chị một chuyến đi, chúng ta tiện thể đi khám bác sĩ luôn.”

Đồng nghiệp cũ? Không phải sau khi Lâm Tuyết đến thành phố F thì luôn làm việc ở Vàng Son hay sao? Tôi không tiếp lời, nghĩ một lúc rồi mới khẽ ừm một tiếng.

Thực ra tôi vẫn không muốn đến bệnh viện tí nào cả, tôi vẫn luôn ghét mùi bệnh viện, mùi nước khử trùng thật sự là không được dễ chịu cho lắm, sau khi chia tay với Ngũ Trương thì tôi lại càng không thể yêu thương nổi cái nơi quỷ quái này nữa.

Nhưng Lý Tuyết rất ít khi đưa ra yêu cầu với tôi, chị ấy lại mới giai đoạn đầu khỏi bệnh, tôi thực sự không mở miệng từ chối chị ấy được. Thôi bỏ đi, đi thì đi thôi, nói thế nào thì cũng chẳng có hại gì với tôi cả.

Lâm Tuyết đến rất nhanh, mái tóc dài buông thõng, chắc do trời lạnh quá nên chị ấy kéo cái khăn màu xám che đến tận mũi, cả người chỉ để lộ ra mắt và trán, nhưng trông vẫn không có cảm giác cồng kềnh.

Người có khí chất đúng là tốt mà, chỉ cần là gói mình thành bánh chưng thôi trông cũng vẫn đẹp, nào giống tôi, vì muốn đẹp mà thường hay bị đông cứng đến nỗi run cầm cập, thường hay bị chị La cười trêu là điển hình cho những người vì thể diện mà làm khổ bản thân.

Thở dài một cái, tôi bò từ ghế sofa dậy, tìm một chiếc áo khoác hay mặc nhất. Lâm Tuyết thấy thế liền lườm tôi, “Xin người, nếu tôi nhớ không nhầm thì em hình như vẫn còn là bệnh nhân đấy, làm như vậy không chết nhưng chưa đến bệnh viện thì đã chết trên đường rồi ấy.”

Tôi lườm chị ấy một cái, “Có biết nói lời nào dễ nghe hơn tí được không, mắng em vậy thì có lợi gì cho chị chứ?” Tuy không nói ra mồm nhưng vẫn tìm một chiếc áo giữ nhiệt mặc vào.

Thấy động tác nhỏ đấy của tôi, Lâm Tuyết liền cười khẩy một cái, “Sao em không trực tiếp thay bộ áo bông đi? Như vậy sẽ ấm hơn đấy.”

Tôi ngẩng mặt lên trời thở dài, nắn đống mỡ mới mọc ra trên bụng mình, “Dạo này mới thêm một cục mỡ, mặc áo bông béo lắm… Áo khoác trông gầy hơn.”

“Em chưa nghe qua sao? Gầy không phải lộ ra đâu.” Lâm Tuyết nghiêm túc vỗ vai tôi, “Biết em béo rồi, chính là nói em thật sự nên giảm cân rồi đấy, có lẽ cũng chỉ có Nhạc Hằng là không chê em thôi.”

Tôi vẫn nhớ là Lâm Tuyết rất có thành kiến với Nhạc Hằng mà, giờ lại đứng về phía Nhạc Hằng để châm chọc cơ thể tôi là thế nào? Lẽ nào nói tôi thật sự là xấu đến mức đó rồi hay sao, bạn bè bên cạnh đều cay nghiệt thế sao?

Đáp án là chắc chắn rồi, tôi ôm trái tim pha lê yếu đuối của mình ngồi trong góc khóc một lúc liền bị Lâm Tuyết đã đợi đến nỗi mất kiên nhẫn rồi lôi ra ngoài cửa.

Đến bệnh viện, Lâm Tuyết lôi tôi đi vào cửa bên, tôi thấy hơi kì lạ, “Sao không đi cửa chính? Chỗ chúng ta vừa xuống xe ấy không phải rất gần cửa chính sao, tại sao phải cố ý vòng một vòng thế?”

Lâm Tuyết ngừng một lúc, biểu cảm dương như hơi ngượng ngùng, giải thích úp úp mở mở, “Bệnh của người đồng nghiệp đó của chị… khá là đặc biệt, chúng ta vẫn nên kiêng tí thì hơn, như vậy sẽ không dễ gặp phải người quen.”

Tôi cũng đại khái hiểu ý của Lâm Tuyết rồi, hóa ra người được chị ấy gọi là đồng nghiệp cũ chính là đồng nghiệp ngày trước làm cùng ngành này với chị ấy. Giờ xem ra ý chị ấy rất có khả năng là đã tách khỏi người đồng nghiệp trong ngành này rồi.

Vậy thì tôi đương nhiên cũng đã đoán được đại khái căn bệnh khiến Lâm Tuyết ngại mở miệng nói này rồi. Quả nhiên, lúc Lâm Tuyết rẽ trái, rẽ phải rồi đến phòng bệnh AIDS, tôi cũng không bất ngờ lắm.

Bàn tay Lâm Tuyết đang kéo tôi kia toàn là mồ hôi, và sự chấn tĩnh trên khuôn mặt lại hoàn toàn là hai bộ dạng khác nhau. Tôi không biết chị ấy đang căng thẳng điều gì nữa, có lẽ là lâu rồi không gặp người bạn kia chăng.

“Nếu sợ thì chúng ta không đi nữa.” Tôi kéo chị ấy lại, khẽ an ủi, “Dù gì AIDS cũng là bệnh truyền nhiễm, chúng ta sợ cũng đâu phải chuyện mất mặt gì đâu, mọi người đều sợ mà.”

Lâm Tuyết ngẩn người ra một lúc, thở dài một cái, “Người bạn này ngày trước có quan hệ rất tốt với chị, lúc mới vào nghể, cô ấy cũng đã giúp chị không ít, nhưng cô ấy bị bệnh chị lại chưa một lần đến thăm cô ấy.”

Là day dứt sao? Ánh mắt của Lâm Tuyết dường như có chút đau thương, “Vậy giờ sao lại muốn đến?”

“Đợt trước lúc bị Thiện Lục bắt được, chị liền nghĩ nếu chị chết ở đó thì vẫn có chút tiếc nuối. Sau đó chị liền nghĩ đến cô aaysm chị vẫn chưa nhận được sự tha thứ từ cô ấy, chị vẫn chưa đến thăm cô ấy.”

Tôi không biết phải an ủi chị ấy như thế nào nữa, chỉ cỏ thể đặt tay lên vai chị ấy, cho chị ấy biết rằng tôi luôn ở bên chị ấy, tiếp thêm sức mạnh cho chị ấy, “Đừng buồn nữa, xảy ra chuyện này đâu ai muốn đâu.”

“Thực ra làm nghề này của bọn chị có rất nhiều người cuối cùng đều chết vì căn bệnh này.” Giọng Lâm Tuyết hơi trầm xuống, “Em biết không, căn bệnh này đối với bọn chị mà nói thì tỉ lệ cao lắm, thật đáng sợ mà.”

Bệnh AIDS trong ấn tượng của tôi tuy đáng sợ nhưng lại là căn bệnh rất xa chúng tôi, luôn cảm giác như nó sẽ không rơi vào người mình đâu. Nhưng đối với Lâm Tuyết bọn họ thì lại khác, theo bọn họ thấy thì từ thần đáng sợ này gần trong gang tấc.

“Nhưng giời chị vẫn phải quyết tâm đi.” Tôi ngẫm nghĩ, “Cho dù thế nào thì chị vẫn đã chiến thắng sự sợ hãi của bản thân. Dù gì AIDS cũng là bệnh truyền nhiễm, đối với nhiều người khác mà nói thì có lẽ đến lúc chết họ cũng không có dung khí đến thăm một lần đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.