Vực Sâu Ham Muốn

Chương 292: Chương 292: Thanh xuân của phụ nữ là đẹp nhất




Chị La rốt cuộc là bị cái gì tẩy não rồi sao, không nhìn ra bộ mặt thật vô cũng buồn nôn của người đàn ông này sao? Trong lòng tôi thầm ai oán một tiếng, trên mặt thì cố gắng giữ biểu cảm bình thường.

“Làm gì có, Tiểu Ân mới là xinh đẹp nhất. Dù sao tuổi vẫn còn trẻ, thanh xuân của phụ nữ mới là đẹp nhất.” Chị La thở dài rồi nhàn nhạt nói, “Chị đã già rồi, sao có thể bì được với lứa trẻ bọn em chứ.”

Trong lòng tôi khẽ lẩm bẩm, quay đầu nhìn chị La, “Nói gì vậy chứ? Trong lòng em thì chị La mãi mãi 18 xuân xanh, là một cô gái xinh đẹp nhất.”

Chị La bị tôi chọc cười rồi, nắm tay lại vờ đấm tôi một chút, “Chỉ có em là biết ăn nói, miệng mồm trơn tru như vậy. Chị còn nhớ hồi chúng ta mới quen biết nhau, em còn là người không hay nói mà.”

Tôi liền ngây ra, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, tôi chưa từng để ý đến bản thân đã thay đổi nhiều như thế nào. Hôm nay chị La nhắc lại như vậy, tôi mới hồi tưởng lại, bản thân của trước đây, thực sự không khéo ăn nói.

Thế nhưng khoảng thời gian này đã trải qua nhiều thứ như vậy, bị người chồng mà mình toàn tâm toàn ý tin tưởng lừa dối phản bội, bị người mẹ sinh ra mình nuôi nấng mình không tin tưởng, bị đồng nghiệp chê cười chế nhạo, trên mạng thì bị người ta chửi bới bôi nhọ, cuối cùng còn bị người nhà họ Nhạc và người nhà họ Hà thay nhau xỉ nhục.

Tôi chịu đựng từng chút một đến ngày hôm nay, dần dần đã làm cho bản thân bộc lộ được tài năng, cuối cùng cũng cùng với Nhạc Hằng đi đến hôm nay, mặc dù bây giờ áp lực vẫn rất lớn tôi gần như sắp thể chịu nổi nữa rồi, thế nhưng so với lúc đầu, rốt cuộc cũng đã trưởng thành hơn không ít.

Thời gian không phải là dồng hồ cát, không phải lật ngược một cái là liền có thể trở ngược lại. Chúng tôi ai cũng đều không thể quay trở lại dáng vẻ ban đầu. Tả Tiểu Ân của lúc đầu, quá ngốc. Tả Tiểu Ân của hiện tại, chỉ muốn sống cuộc sống mà bản thân muốn.

Yên yên ổn ổn mới là chân lí, thay đổi nhanh chóng tuy là kích thích, thế nhưng cái cảm giác không an toàn ở tương lai mà không thể nhìn thấy đó thực sự không hợp với tôi.

“Em bây giờ cũng không hay nói chuyện như vậy. Chỉ là trước một người rất thân quen như chị La, mới hay nói mà thôi.”

Chị La chớp chớp mắt, “Thật là quá vinh hạnh rồi bảo bối ơi, không biết bây giờ có mấy người muốn hưởng niềm vinh hạnh này giống như chị đây?”

Vừa muốn trả lời câu hỏi của chị, lại đột nhiên bị âm thanh tin nhắn ngắt quãng. Móc điện thoại ra nhìn, người gửi tin vậy mà lại là Lý Ninh.

“Người đàn ông đó nhìn cái liền thấy có ý định đen tối, mắt cô đui mù à?”

Xí, tôi đương nhiên biết chứ, người mắt đui mà không phải tôi đâu, mà là người mà anh phải lòng mới đúng ấy. Chửi rủa xong, vừa mới định gửi tin nhắn mắng lại, lại đột nhiên ngớ người ra.

Sao anh ta biết người đàn ông này có ý định đen tối? Hắn đang ở gần đây sao?

Tôi nghi ngờ dựa người vào phía sau, giả bộ cổ không thoải mái vặn vẹo vài cái, quả nhiên nhìn thấy ở một góc khác của nhà hàng có một người đang tỏ vẻ ngay thẳng đang bị một cái bình hoa cao lớn chắn mất một nửa. Nếu như không phải nửa vạt áo bị lộ ra, tôi dường như cũng chẳng thể nhìn ra người này chính là Lý Ninh.

Nhếch khóe miệng, tôi cố ý trả lời mập mờ không rõ, “Ai mà biết được chị La lại có thể nhìn trúng anh ta chứ, còn yêu đến chẳng thể cản nổi mơ mơ màng màng ngẩn ngẩn ngơ ngơ kìa, có lẽ là xung quanh chị La không có người đàn ông chân thành nào cứu chị ấy ra khỏi biển lửa.”

Đối phương quả nhiên rất nhanh đã gửi tin nhắn đáp trả, “Tôi chứ ai, Lão Tử không phải chỉ có một người!”

“Anh có gan đứng ra đây nói được rồi hãng hay.” Tôi cười đến nỗi bụng đã có chút co thắt, thầm thấy có chút mong chờ với màn kịch hay sắp xảy ra ngay sau đây.

Có thể xem được màn kịch lớn này, chuyến đi này cũng coi như chẳng uổng phí.

Tin nhắn của Lý Ninh quả nhiên lại được hồi đáp rất nhanh, “Cô thật sự tưởng Lão Tử không dám? Đợi đó cho tôi.”

“Tin nhắn của ai vậy? Thấy em trả lời nhập tâm như vậy, không phải là ngoài Nhạc Hằng ra còn giấu một tình nhân nào đó chứ.” Chị La hỏi nhẹ nhàng như vậy, nhưng tôi lại thầm thấy có gì đó không đúng ở đây.

Sự trêu chọc này không giống với lúc chị La cố ý khi nãy, chị La của giây phút này dường như thật sự có chút ghen tuông. Quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt với ý không rõ ràng của chị La, lén nhìn điện thoại ở trong tay tôi.

Xem ra quả nhiên là đã nhìn thấy nội dung ở trong điện thoại của tôi. Vừa rồi người đàn ông ở trước mặt đã để lộ ra hứng thú rất lớn đối với tôi chị La cũng chẳng hề ghen tuông, lúc này lại ghen điên cuồng như vậy, nếu như không cảm nhận được gì vậy thì tôi chính là con ngốc rồi.

Ở cùng với người thông minh đã lâu, IQ của tôi cũng có thể có chút tiến bộ quả đúng không sai. Tỉ mỉ suy đoán một hồi liền biết được mục đích của chị La. Hóa ra cái dáng vẻ thiếu nữ ở trước mặt tôi hoàn toàn là giả, mục đích làm như vậy chính là để chắc chắn tôi sẽ lén nói cho Lý Ninh.

Nhưng thái độ của Lý Ninh sau khi biết được, chính là điều mà chị La muốn biết. Chắc hẳn chị La cũng đã động lòng với Lý Ninh, chỉ là những lời nói lúc đầu lại nói tuyệt tình như vậy, nên thường sẽ không dễ gì chủ động đi tìm Lý Ninh.

Kết quả không ngờ Lý Ninh thật sự giữ lời, không làm ra trò trống gì thì thật sự không hề chủ động liên lạc với chị La. Chị La cũng không chủ động hàn gắn liên lạc với hắn ta, chỉ có thể binh đi nước hiểm, diễn một màn kịch lớn rồi đợi cá cắn câu.

Chị La không hổ là chị La, cho dù là yêu đương cũng không đi con đường bình thường. Chả trách một con người thông minh như Lý Ninh cũng bị chị La mê hoặc như mất đi cả linh hồn vậy.

Thế nhưng chị La cũng thật là, đã là chị em với nhau, vậy mà chị ấy lại không hề nói sự tình với tôi, ngược lại còn ngấm ngầm mưu tính cả tôi vào trong đó, tôi ít nhiều thì cũng sẽ có chút buồn. Thế nhưng nghĩ đến chuyện của Lâm Tuyết thì lại nghĩ thoáng ra hơn.

Ai mà còn có thể không có chút bí mật riêng tư chứ, dù sao cũng là sự khôn vặt chẳng hề đe dọa đến sự an nguy của tôi, vì hạnh phúc của bản thân, thì tất cả những điều này cũng là có thể cảm thông được.

Thế nhưng nghĩ để chị La và Lý Ninh cứ như vậy mà yêu nhau thì vẫn là thấy có sự khó chịu không biết nói sao. Với tình bạn đã nhiều năm như vậy với chị La, lại còn cùng đồng cam cộng khổ, đương nhiên không nỡ trách cứ, món nợ này, chỉ có thể đợi sau này tính toán với tên tiểu tử Lý Ninh thôi.

Tôi phải xem xét xem anh ta đã thu được từ chỗ Nhạc Hằng bao nhiều lợi lộc, đến lúc đó bắt anh ta phải nôn ra bằng sạch.

“Đúng vậy, không hổ là chị La, cái khôn vặt này của em đúng là không thể giấu nổi chị mà.” Học dáng vẻ trước đây của chị La cười khó xử, trong lòng tôi đang kìm nén cơn cười, lén quan sát biểu cảm của chị La, “Cái người tình nhân này cứ mãi bám lấy em, phiền chết em mất.”

Quả nhiên trên mặt chị La đã lộ ra biểu cảm phẫn nộ và không thể tìn được. Tôi lén cười một tiếng, thêm dầu vào lửa, “Chị không biết hắn khờ khạo như thế nào đâu, em đã nói rõ ràng với hắn về sự tồn tại của Nhạc Hằng rồi, vậy mà kết quả hắn lại có thể nói rằng…”

“Còn nói vòng vo!” Không ngờ rằng chị La vẫn chưa bị hạ gục, Lý Ninh đã nhảy tót lên trước, “Lão Tử và cô có cái loại quan hệ đó từ lúc nào chứ! Cô đừng ăn nói linh tinh ở bên ngoài nữa!”

Tôi khẽ liếc anh ta một cái, rồi nhếch mép cười, nhìn thấy chị La làm như không nhìn thấy anh ta vậy cứ thế uống một ngụm cafe, nhưng trong mắt rõ ràng là có ý cười mà.

“Tôi nói linh tinh gì chứ? Sao, sợ chị La hiểu lầm mối quan hệ của hai chúng ta sao? Tôi cũng chưa hề nói đó là anh, anh kích động gì chứ?”

Chị La sao vẫn chứ hành động, chẳng lẽ vẫm chưa đủ hỏa lực? “Sao, anh dự định không đánh mà khai, tự mình nói cho chị La biết chuyện giữa hai chúng ta, không phải tôi đã nói tôi sẽ tự mình nói cho chị La rồi sao?”

“Cô! Ngậm máu phun người!” Nếu như là Lý Ninh vô cùng tinh ranh của lúc bình thường, thì chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu ngay ý nghĩ sâu xa của tôi rồi, thế nhưng Lý Ninh lúc này hoàn toàn bị tình cảm dắt mũi rồi, cái mà gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, anh ta sao còn có thể nhìn ra tôi đây là đang cố ý kích động hai người họ chứ.

“Chị La đã có bạn trai mới rồi, sẽ không để ý vài câu nói đùa này của tôi đâu, còn anh lại phản ứng quá lên như thế, sợ gì chứ, lẽ nào vẫn tưởng rằng chị La vẫn còn tơ tình khó dứt đoạn với anh sao?”

Tôi bĩu môi, cố ý làm ra dáng vẻ xem thường nói chế giễu. Cái mà Lý Ninh không thể chịu đựng được nhất chính là chiêu khích tướng, chiêu này gần như là lần nào cũng hiệu nghiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.