Vực Sâu Ham Muốn

Chương 281: Chương 281: Thuốc ngủ




Lý Ninh lườm tôi một cái, “Nhìn gì mà nhìn, tôi còn có thể đem cho cô một cái xác sao? Người phụ nữ này run ác quá đi, tôi sợ bị phát hiện nên đã dứt khoát cho cô ta uống hai viên thuốc ngủ.”

“Sao cơ? Sao anh có thể cho cô ấy uống thuốc linh tinh vậy chứ? Anh không biết thuốc này rất hại hay sao?”

“Kể ra cô còn phải cảm ơn tôi đấy, nếu không phải tôi trong lúc cấp bách đã sáng suốt cho cô ta uống thuốc ngủ, với tình trạng tinh thần của cô ta bây giờ thì căn bản không thể ngủ một giấc ngon lành được. Còn nữa, tiểu gia mạo hiểm tính mạng, nguy hiểm cứu người về cho cô mà cô lại tỏ thái độ vậy à?”

Tôi tự biết mình đuối lí nên cũng không tranh luận nữa, chỉ đỡ Lâm Tuyết về phòng trước, sau đó mới ra pha cho anh ta ta bát mì.

“Này, ăn đi. Bận bịu lâu thế rồi nên anh cũng chưa ăn gì, giờ chắc cũng đói rồi nhỉ.”

Lý Ninh trách móc tỏ thái độ bất mãn, “Má, tiểu gia đây vào sinh ra tử mà cô chỉ cho tôi ăn cái này? Có thể thăng cấp chút được không? Dù sao cũng phải bỏ thêm hai quả trứng chứ! Cô thế này cũng keo kiệt quá mà, Nhạc Hằng không cho cô tiền tiêu à?”

“Không ăn thì đổ đi, nhà tôi hết trứng rồi.” Cuối cùng cũng có chút chột dạ, Lý Ninh ngày ngày bôn ba vì chuyện của tôi và Lý Tuyết thật sự là đã rất vất vả, nghĩ một hồi cuối cùng tôi vẫn nói thêm một câu, “Hay là gọi đồ ăn ngoài đi.”

Lý Ninh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không thể gọi đồ ăn ngoài được, như vậy quá dễ dàng khiến người ta nhắm vào điểm yếu để tấn công. Chẳng khác nào tự để lộ ra kẽ hở trước mặt người khác.”

“Vậy rốt cuộc anh muốn ăn gì?”

Lời của tôi còn chưa hỏi hết thì đã bị một hồi chuông điện thoại cắt ngang, tôi theo bản năng đi xa ra một chút rồi mới bắt máy, sợ làm ồn đến Lâm Tuyết ngủ không được ngon đang ở trong phòng.

“Tiểu Ân, em đang làm gì vậy?”

Người gọi đến lại là Nhạc Hằng - người lâu lắm rồi không chủ động liên lạc với tôi, tôi kìm nén tâm trạng có chút phấn khích, cố gắng bình tĩnh trả lời, “Đang bàn với Lý Ninh xem làm thế nào để giải quyết vấn đề đói bụng.”

“Em và Lý Ninh đang ở cùng nhau? Muộn thế này rồi hắn ta còn ở đó làm gì?”

Tôi bĩu bĩu môi, quay đầu lại nhìn Lý Ninh đang ăn mì, dáng vẻ vui mừng đắc ý, “Em nhờ anh ta giúp em tìm Lý Tuyết, giờ anh ta đang ỳ ra ở nhà em đòi em mời anh ta ăn đêm.”

Bàn tay đang ăn mì của Lý Ninh khựng lại, ngẩng phắt đầu lên làm ồn, “Này này, cái gì gọi là ỳ ra chứ, rõ ràng là tự cô muốn mời...”

“Không cần mời hắn ta.” Giọng nói của Nhạc Hằng từ đầu dây bên kia truyền tới, “bảo hắn ta nghe điện thoại.”

Tôi cố nhịn cười, đưa điện thoại qua chỗ Lý Ninh, “Ây, điện thoại của Nhạc Hằng, còn chưa nói được mấy câu với người bạn gái chính quy này đã vội vàng tìm anh rồi, đúng thật là làm tổn thương trái tim tôi mà.”

Lý Ninh dở khóc dở cười mà nhận lấy, tiếp theo đó là kêu lên một tràng, “Này này này, cậu cũng trọng sắc khinh bạn quá đấy! Lúc cần dùng đến thì gọi người ta ngọt ngào, không cần đến nữa thì liền kêu người ta cút đi...”

“Ăn bữa ăn đêm thì đã sao? Tiểu gia đây bận cả một ngày rồi giờ ăn đêm đấy thì đã sao? Có cậu mới béo thành lợn ấy, cả nhà cậu đều béo thành lợn!”

“Năm ngoái tôi có mua cái đồng hồ, hai người các cậu ai cũng keo kiệt thật, bạn gái cậu thì pha mì cho tôi nhưng đến quả trứng cũng không nỡ đập vào, cậu còn ác hơn, còn không cho tôi ăn nữa... Ây dô, tôi nói này, có phải cậu ghen rồi không vậy?”

“Ha ha ha ha, hóa ra vì tại bạn gái cậu vẫn chưa pha mì cho cậu ăn bao giờ nên cậu mới ghen sao? Nhạc Hằng, cậu còn tí tiền đồ nào không vậy? Ây ây ây, cậu đừng tắt máy! Không nói chuyện với bạn gái cậu mấy câu sao? Lúc nãy cô ấy còn nói cậu mới nói chuyện với cô ấy mấy câu nên đang không vui kia kìa...”

Trong đầu tôi đầy ý nghĩ xấu xa, nhìn Lý Ninh đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, nhận lấy điện thoại, “Tên bệnh hoạn kia cười đến nỗi sống đi chết lại rồi.”

“Ừm.” Nhạc Hằng đáp lại một tiếng, “Tiểu Ân, đợi anh đến tìm em.”

“Muốn ăn gì?” Lâu lắm rồi không gặp Nhạc Hằng, dường như anh lại gầy đi rồi, nhìn mà khiến tôi có chút đau lòng.

“Pha mì đi.” Ánh mắt Nhạc Hằng mập mờ, nhìn chằm chằm cái bát trên bàn bị Lý Ninh chén sạch chỉ còn lại nước mì.

Tôi có chút nửa cười nửa mếu, “Anh vẫn thật sự ghen vì một bát mì sao? Đến nỗi ấy không, em nấu mì cho anh ta là vì em chỉ biết làm cái đó.” Tôi ngừng lại một lúc rồi lại nói thêm một câu, “Đặc biệt học làm bánh ngải vì anh.”

Lý Ninh sau khi cúp điện thoại liền ăn xong bát mì với tốc độ nhanh nhất rồi rời khỏi. Lúc này trong nhà chỉ còn hai người chúng tôi, Nhạc Hằng rất hài lòng, để lộ ra một nụ cười nhạt.

Với cái xã hội nhìn mặt này thì khuôn mặt của Nhạc Hằng thực sự là quá ăn hời rồi. Cho dù tôi đã nhìn mấy lần rồi nhưng có những lúc vẫn bị nhan sắc của anh làm cho thất thần.

Lúc giác ngộ ra thì tôi đang đối mặt với khuôn mặt anh đến nỗi ngẩn ngơ, mặt tôi đỏ ửng lên, tôi quay đầu đi để không nhìn anh nữa.

Nhạc Hằng cười rồi cũng không nói gì, có ý tốt tha cho tôi, không tiếp tục trêu chọc tôi nữa.

“Đi ăn gì không? Anh cũng đói rồi.”

Tôi cau mày, “Nhưng Lý Ninh không phải đã nói thời gian này tốt nhất nên tránh trong nhà sao? Giờ chúng ta ra ngoài có được không?”

Nhạc Hằng cười cười, “Em đang hoài nghi lời nói của bạn trai mình đấy à? Yên tâm đi, mọi chuyện đã được giải quyết xong từ trước rồi.”

Dừng một lúc, Nhạc Hằng lại hỏi một câu: “Em bằng lòng để lộ mình không? Nếu em không đồng ý cũng không sao, vậy chúng ta đành thấp mình chút.”

“Để lộ gì cơ? Thân phận bạn gái của Nhạc Hằng sao?” Tôi mỉm cười, “Vậy đương nhiên là bằng lòng rồi, em vẫn luôn rất lo anh sẽ bị người ta cuỗm mất. Em còn nghe nói anh là người được nhiều người chọn để làm chồng có tiếng nhất trong giới mà, một đống người đang để ý anh mà.”

Nhạc Hằng khẽ cười một cái, “Cái họ xem trọng trước giờ đâu phải con người Nhạc Hằng này đâu, chẳng qua là người thừa kế của tập đoàn Nhạc thị thôi. Yên tâm đi. Anh sẽ không tiếp nhận gia tộc của người đàn ông đó đâu, người chồng lí tưởng của bọn họ tự nhiên sẽ không phải là anh nữa.”

Tôi ngớ người ra một lúc, “Nhưng Lý Ninh không phải đã nói khoảng thời gian này bọn anh đang tranh quyền thừa kế với Nhạc Trí sao, bọn anh đã giải quyết xong rồi vậy chả lẽ giờ muốn từ bỏ sao? Vậy những cố gắng trước đây không phải thành uổng công sao?”

“Thế nào là uổng công chứ, anh chính là muốn người đàn ông đó xem đứa con riêng mà từ nhỏ ông ta đã không quan tâm rốt cuộc có năng lực thế nào thôi. Mấy hôm nữa ông ta muốn tổ chức một bữa tiệc, anh muốn tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế, còn cả... giới thiệu em trước mặt mọi người.”

Tôi bỗng cảm thấy ấm lòng, chí ít thì Nhạc Hằng có lòng muốn chính danh cho tôi trước mặt mọi người đã đủ chứng minh anh rất nghiêm túc với mối tình này rồi. Với tôi mà nói vậy là đủ rồi, cho dù một ngày nào đó chúng tôi sẽ chia tay vì lí do nào đó, trở thành trò cười cho mọi người.

“Lần này em không muốn để tên Sara kia trang điểm cho em nữa đâu.” Tôi khịt khịt mũi, cố gắng chuyển chủ đề, “Hắn ta thực sự quá độc miệng, em chỉ là một viên pha lê thôi, không chịu nổi đả kích này đâu.”

“Sara tuy có hơi khinh người nhưng tay nghề rất được. Ngoan, không muốn nghe thì em bảo anh ta im mồm là được, anh muốn mọi người thấy vợ tương lai của anh không hề thua kém bất kì ai.”

Tôi bĩu môi, hiếm khi nũng nịu, nói: “Vậy thì em muốn xinh đẹp hơn Hà Uyên Uyên.”

Hà Uyên Uyên luôn là một nỗi nhức nhối trong lòng tôi, tính cách con người luôn là thế, luôn không kiềm chế được mà đem mình ra so sánh với người yêu cũ của người yêu. Sự tồn tại hoàn mỹ như Hà Uyên Uyên đối với tôi mà nói chính là một cái gai, đặc biệt là từ sau khi biết cô ta vẫn còn tình cảm với Nhạc Hằng.

Nhạc Hằng khẽ cười một cái, xoa đầu tôi, nói: “Đồ ngốc, trong lòng anh em vẫn luôn xinh đẹp hơn cô ta. Tiểu Ân của anh là độc nhất vô nhị, người bình thường sao có thể so sánh được.”

“Là ai dạy anh những lời đường mật này thế?” Tôi nhìn anh, cười hì hì, “Em nhớ là Nhạc Hằng trước kia là người vô cùng tẻ nhạt, tổng tài mặt hầm hầm có tiếng, luôn là người không nói nửa lời khiến người khác không nhìn ra tâm trạng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.